Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 260: Đỉnh núi (1) (length: 11422)

Phì phì.
Hoa Lộng Nguyệt liền không nhịn được cười ra tiếng, trước đó cái kia cỗ tình ý kéo dài vẻ quyến rũ lại là lập tức biến mất không thấy tăm hơi, vừa cười vừa nói: "Ta cũng không có nói qua ta là Tiểu Ảnh, là chính ngươi nhận sai, trách không được ta."
Nói đến đây, nàng liền nghiêm chỉnh sắc mặt, cẩn thận nhìn Trần Mục, nói: "Bất quá Tiểu Ảnh nói không sai, ngươi đích thực rất lợi hại, không chỉ luyện thành Càn Thiên, ý chí Võ Đạo cũng đi ra con đường của riêng ngươi, coi như ngươi hiện tại không vào được Tân Tú Phổ mười vị trí đầu, thì cũng chỉ là vì ngươi tập võ có hơi muộn, chứ không phải ngươi kém hơn Chu Hạo và những người khác."
"Nếu lại có một hai năm công phu, ngươi vào năm vị trí đầu cũng không phải không có khả năng."
Trần Mục nhìn Hoa Lộng Nguyệt, lúc này vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, hắn sớm đã nghe qua Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt hai tỷ muội, từ hình dáng bề ngoài gần như không nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào, vì thế phát giác được việc hoán đổi người cũng không có gì quá kinh ngạc.
Điều duy nhất có chút kinh ngạc chính là hai tỷ muội Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt, không chỉ là về cơ thể và hình dáng, mà ngay cả khí tức cũng gần như giống hệt nhau, sự khác biệt duy nhất là ý chí Võ Đạo tu luyện của hai người ngưng tụ thành khí cơ có chút khác nhau.
Nói cách khác.
Nếu không động thủ, hai tỷ muội đứng đó trông giống như một người.
Theo Trần Mục thấy, việc này không chỉ đơn thuần do bẩm sinh, mà còn là do cố ý tạo thành, có thể hai tỷ muội trong lúc tu hành Võ Đạo, đều cố gắng hướng tới sự tương đồng với nhau.
Hoa Lộng Ảnh tu luyện Thái Âm, Hoa Lộng Nguyệt tu luyện Thái Dương... Trần Mục cảm thấy trước đây có lẽ mình đã có chút xem nhẹ đôi tỷ muội này, có lẽ tỷ muội mỗi người tu hành Âm Dương, nếu hợp lại thì có thể diễn hóa hoàn chỉnh Âm Dương?
Người bình thường không thể nào làm được.
Dù là sinh đôi cũng khó mà làm được.
Nhưng nếu bẩm sinh không chỉ là sinh đôi mà còn là song sinh dính liền, từ khí cơ đến huyết mạch đều kết nối không phân biệt thì sao, dù tách ra vẫn tu hành theo hướng tương hợp, thật có khả năng làm được việc nội tức hoàn toàn hòa vào nhau.
Trần Mục không rõ liệu Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt có thể làm được hay không, hay là phải dùng phương pháp nào mới đạt được, nhưng chắc chắn rằng họ đang đi theo hướng đó.
"Ta không hứng thú với thứ hạng Tân Tú Phổ."
Trần Mục nhìn Hoa Lộng Nguyệt, cuối cùng bình tĩnh đáp lời.
Hoa Lộng Nguyệt cười duyên dáng, nói: "Thiên Nhai Hải Các tạo ra những hư danh này, chẳng những khiến cho thế hệ trẻ mười một châu Hàn Bắc Đạo tranh đấu kịch liệt hơn, mà còn khiến cho rất nhiều người bị cuốn vào, có người muốn bước lên Tân Tú Phổ, có người muốn tranh đoạt thứ hạng, nhưng thực tế nếu như thật sự gia tăng ý chí duy ta Võ Đạo, nhất thời thứ hạng cao thấp thì sao chứ?"
Nói tới đây.
Nàng chợt giơ tay lên, đem cái đài sen Ngũ Hành nhất phẩm ném thẳng về phía Trần Mục.
Trần Mục giơ tay tiếp lấy, lúc này để đài sen trong lòng bàn tay cẩn thận cảm nhận, cuối cùng rõ ràng cảm nhận được lượng nguyên khí đất trời ẩn chứa bên trong, quả thật nhiều hơn dự tính, không phải là trường hợp tệ nhất.
"Song tu pháp đâu?"
Trần Mục lại nhìn Hoa Lộng Nguyệt.
Hoa Lộng Nguyệt ôn nhu nói: "Song tu pháp ở Hợp Hoan Tông chúng ta có rất nhiều, cũng có một vài loại không ngại truyền ra ngoài, vài ngày nữa sẽ đưa cho ngươi, nhưng Trần huynh muốn tập luyện phương pháp song tu thượng phẩm thì phải cùng nô gia luyện chung mới được."
Dứt lời, trong không khí mỏng manh trên cao nguyên, dường như tràn ngập lên một cỗ khí tức kiều diễm.
Trần Mục không đáp lời, chỉ nhìn Hoa Lộng Nguyệt.
Hoa Lộng Nguyệt cười khúc khích, nói: "Trần huynh còn lo gì, đài sen Ngũ Hành đã đưa cho Trần huynh rồi, ta còn không sợ Trần huynh đổi ý, Trần huynh còn lo ta không giữ lời sao?"
Trần Mục đánh giá Hoa Lộng Nguyệt một lượt, sau đó cất đài sen Ngũ Hành vào túi, rồi lấy ra một viên Địa Nguyên Thanh Liên Tử ném về phía Hoa Lộng Nguyệt, nàng nhẹ nhàng đưa tay linh hoạt bắt lấy.
Lúc này Hoa Lộng Nguyệt không có vẻ vui mừng, nghiêm mặt lại tỉ mỉ quan sát Thanh Liên Tử trong tay, sau khi xác nhận không có vấn đề mới quay sang Trần Mục dịu dàng nói:
"Đa tạ Trần huynh thành toàn, ta xin thay muội muội tạ ơn Trần huynh."
Nói đến đây, nàng đột nhiên khóe môi khẽ nhúc nhích, một sợi âm thanh ngưng tụ thành một đường, lặng lẽ lọt vào tai Trần Mục.
"Trần huynh luyện thành ý cảnh Càn Thiên, ở Vân Nghê Thiên Giai mượn được thiên thế đã bị nhiều người coi là nhân vật khó giải quyết, một mình đi bên ngoài hành tẩu cũng phải cẩn thận chút, những kẻ đang nhắm tới Trần huynh bây giờ không chỉ một hai đâu."
Dứt lời.
Hoa Lộng Nguyệt cười khanh khách một tiếng, cả người lặng lẽ rời đi, động tác nhanh nhẹn, thân ảnh đã biến mất.
Trần Mục dõi mắt theo Hoa Lộng Nguyệt, không quá để ý tới lời nhắc nhở của nàng, sau đó nhìn Vân Nghê Thiên Phong lần nữa, lập tức bước một bước xuống sườn dốc, đi về phía chân núi Vân Nghê Thiên Phong.
Hắn thấy cuồng phong quanh người gào thét, ống tay áo phồng lên, dù không thể giúp hắn bay lên không, nhưng cũng khiến hắn hạ xuống rất chậm, như đang trôi lơ lửng, rất nhanh rơi xuống đáy cốc, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Một ngày, Hai ngày, Ba ngày, Cùng với thời gian trôi đi, tranh đấu trong quận phủ Bích Quận dần lắng xuống.
Bởi vì thời gian Vân Hải rung chuyển càng ngày càng gần, bị thương lúc này chắc chắn ảnh hưởng tới việc lên núi luận võ ngộ đạo, dù cho một số đệ tử tông môn đang giao đấu để giải quyết ân oán riêng cũng tạm gác lại một bên.
Lại qua mấy ngày nữa.
Cuối cùng.
Mảng Vân Hải cuồn cuộn trên bầu trời, hôm đó đột nhiên bắt đầu nổi sóng, che trời lấp đất, như sóng cả mãnh liệt trào lên, nhấp nhô không yên.
"Đến rồi!"
"Bắt đầu rồi."
Thiên kiêu của các tông môn đến từ mười một châu Hàn Bắc Đạo, các nhân tài kiệt xuất nội môn, bất kể lúc này ở đâu, đang làm gì cũng đều bỏ việc trong tay, cùng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Nhìn cảnh tượng thiên nhiên dần dần thay đổi, rất nhiều người đều hít sâu một hơi, bắt đầu lên đường.
Cùng với Vân Hải nhấp nhô cuồn cuộn.
Số lượng lớn đệ tử tông môn vượt qua cao nguyên, tới dưới chân núi Vân Nghê Thiên Phong, tuy số người hội tụ rất nhiều, đến mấy trăm người, nhưng mỗi một người đều ít nhất là những người nổi bật trong Đoán Cốt cảnh, so với ngọn núi Vân Nghê Thiên Phong cao ngất chọc trời mà nói, vẫn không là gì cả, khí tức mà mỗi người bộc lộ ra ở dưới chân núi cũng không hề nổi bật.
Vân Nghê Thiên Phong có thể lên núi ở bốn mặt trước khi lên Trung Phong, chỉ khi đến Trung Phong mới còn lại một lối đi duy nhất xuống dưới... Không phải những nơi khác không thể leo lên mà là ở độ cao đó, áp lực thiên địa trở nên cực mạnh, vách đá dựng đứng trở nên vô cùng khó leo lên, chỉ còn một lối duy nhất là thoải mái nhất để đi đến đỉnh núi.
Lúc này.
Theo thời gian trôi đi, các nhân mã của tông môn đều tụ tập dưới núi và tản mát khắp chân núi Vân Nghê Thiên Phong rộng lớn, nhân mã Thất Huyền Tông do Chu Hạo dẫn đầu, lúc này tập trung ở phía dưới chân núi phía bắc.
Trừ Trần Mục, tất cả chân truyền của bảy phong đều có mặt, ngoài ra còn có các cao thủ Đoán Cốt cảnh ở các đỉnh núi, như Lệnh Hồ Thượng, Thẩm Lâm của Linh Huyền Phong cũng ở đó. Mặc dù khó lòng leo lên đỉnh núi nhưng chỉ cần lên được đỉnh núi, vượt qua tầng Vân Hải kia, cũng có thể cảm ngộ thiên địa, đó cũng là một cơ duyên đối với họ khi đều đã nắm giữ được ý cảnh.
Vân Hải cuồn cuộn.
Trời đất tối sầm.
Đột nhiên một tiếng như sấm rền vang dội, vọng đến từ chân trời, ngay sau đó mảng Vân Hải bao phủ Vân Nghê Thiên Phong đột nhiên bị đẩy ra, để lộ toàn bộ vẻ tráng lệ của Vân Nghê Thiên Phong trước mắt mọi người!
Ánh nắng chói chang cũng xuyên qua khe nứt mà Vân Hải bị đẩy ra, chiếu xuống chân núi Vân Nghê Thiên Phong.
Cũng gần như ngay lúc này.
Những bóng dáng nhỏ bé so với Vân Nghê Thiên Phong chẳng khác gì con kiến hôi, mỗi người một cách hoặc là nhảy vọt, hoặc là chạy đi, leo lên ngọn Vân Nghê Thiên Phong cao ngút.
Trong số đó có người cả người quấn kiếm quang, trông như một thanh Thiên Kiếm, men theo Vân Nghê Thiên Phong một đường hướng lên, kiếm ý tràn trề mạnh mẽ, áp đảo vạn vật, như muốn chém đứt trời xanh.
Chính là người đứng đầu Tân Tú Phổ, Tả Thiên Thu của Thiên Kiếm Môn!
Theo sát phía sau.
Lại có khí tức hùng hậu nặng nề trào dâng, mang Linh Binh Bát Hoang Kích, Viên Ứng Tùng cũng lên núi, mỗi lần nhảy vọt đều vượt qua hơn mười trượng, tay cầm đại kích cắm vào vách đá Vân Phong rồi tiếp tục lên trên.
Ở các hướng khác, thấy Huyền Cương của Vô Sinh Tự, Hoa Lộng Nguyệt của Hợp Hoan Tông, Hàn Thương của Băng Tuyệt Cung… Một đám tân tú xuất sắc, đều dẫn trước một bước, trong lúc mây mù cuồn cuộn hướng lên trên leo lên.
"Đi thôi."
Chu Hạo cũng liếc nhìn đám người Thất Huyền Tông, rồi cả người nhảy lên, hướng lên trên Vân Nghê Thiên Phong mà đi.
Phía sau rất nhiều chân truyền, cùng tất cả nhân tài kiệt xuất của Nội môn các đỉnh núi, cũng đều nhao nhao khởi hành đi lên.
Vân Nghê Thiên Phong rất cao, cũng vô cùng rộng lớn.
Thực lực tu vi cao thấp không đều, rất nhiều đệ tử Nội môn thậm chí Chân truyền lên núi sau đó rất nhanh liền kéo giãn khoảng cách với nhau, những đệ tử Nội môn Đoán Cốt cảnh sau khi leo lên mấy trăm trượng liền dần bắt đầu cảm thấy áp lực, không thể không bắt đầu tìm kiếm đường đi thích hợp để leo lên, không thể lại một đường nhảy vọt lên.
Còn những Chân truyền đã bước vào Ngũ Tạng cảnh, thì một đường kéo giãn khoảng cách, sau khi đạt đến hơn ngàn trượng mới bắt đầu cảm nhận được một chút áp lực, vừa tiếp tục leo lên vừa tìm kiếm con đường càng phù hợp.
Còn như Tả Thiên Thu, Viên Ứng Tùng và những thiên kiêu tuyệt đỉnh khác, thì rất nhanh đã vượt qua Trung Phong hai ngàn trượng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận