Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 161: Hà gia diệt (length: 15752)

Ngoài cửa.
Một người quản gia mình đầy máu me lảo đảo chạy vào.
"Lão, lão gia, không xong rồi, quan binh đánh vào trụ sở chúng ta rồi, còn có người của Dư gia nữa. . . ."
Chưa nói hết lời, hắn đã nhìn thấy Trần Mục mặc quan phục Giám Sát Ti Đô Ti đứng sừng sững trước mặt Hà Chính Nhai và Hà Quang Huấn, ngay lập tức câm bặt, như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ họng.
Sau đó, cả người hoảng sợ đến ngã ngồi xuống đất, không thể đứng dậy, cứ thế lùi dần ra sau.
Trần Mục không hề liếc nhìn người quản gia bên cạnh, thậm chí không hề bận tâm, chỉ nhìn thẳng về phía Hà Chính Nhai.
"Ngươi thua rồi."
"Dư gia thắng rồi."
"Mọi chuyện đã kết thúc."
Hà Chính Nhai chống gậy gỗ, tấm lưng cố gắng thẳng lên khi nãy giờ đã dựa vào ghế, giọng nói dường như mang theo sự mệt mỏi và thở dài vô tận.
Trần Mục thản nhiên nói: "Không, Hà gia các ngươi vẫn còn người ở bên ngoài, Hà Vô Ưu cũng vẫn còn sống, có lẽ Huyền Cơ Các lúc này đã tìm cách giữ họ lại rồi, nói kết thúc thì vẫn còn hơi sớm."
Hà Chính Nhai cười như tự giễu, nói: "Chuyện đó có ích gì, chẳng qua cũng chỉ biến thành pháo hôi của Huyền Cơ Các thôi, muốn gây dựng lại cơ đồ như vậy, là chuyện không thể nào, mấy trăm năm cơ nghiệp a. . . ."
Hắn hiểu rõ.
Từ lúc Trần Mục xuất hiện ở chính đường Hà gia, tất cả đã kết thúc.
Điều này có nghĩa là cuộc ám sát Trần Mục cuối cùng của Hà gia đã thất bại, dù có Huyền Cơ Các hỗ trợ cũng không thành công. Huyền Cơ Các cũng đã hoàn toàn từ bỏ chi nhánh của họ ở trong thành, bởi Hà gia hiện tại trong thành không còn ai đáng để Huyền Cơ Các phải giữ lại, toàn là lớp trẻ và người già, trẻ nhỏ.
Còn đạo quân của Hà Vô Ưu, cho dù may mắn nhờ Huyền Cơ Các trợ giúp mà thoát khỏi sự truy lùng của Yến Cảnh Thanh, thì cuối cùng cũng chỉ trở thành pháo hôi mặc cho Huyền Cơ Các điều động.
Thất Huyền Tông sẽ không để cho bất kỳ nhánh nào của Hà gia có cơ hội đặt chân đến Ngọc Châu, và Huyền Cơ Các cũng không có hứng thú cho phép Hà gia phát triển ở Huyền Châu. Bọn họ sẽ chỉ coi Hà gia là lực lượng tiêu hao mà thôi.
Dù Hà Vô Ưu cảnh giới Ngũ Tạng vẫn còn đó, nhưng cũng vô dụng.
Sau ngày hôm nay, Hà Vô Ưu sẽ không đi đâu được cả. Ở Ngọc Châu, hắn không thoát khỏi sự truy sát của Thất Huyền Tông. Đến Huyền Châu cũng không có được sự che chở của Huyền Cơ Các, dù có thực lực Ngũ Tạng cảnh, hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh Huyền Cơ Các, làm quân cờ thoi thóp cuối cùng.
Hà Chính Nhai nhìn chằm chằm Trần Mục, nói: "Dư gia quả thật rất biết nhìn người, vừa nhặt được một Hứa Nhất Xuyên, lại bới được ngươi từ dưới đáy lên, nếu như lúc đó người gặp ngươi không phải Hứa Hồng Ngọc, mà là Hà gia ta, có lẽ kết cục đã khác."
"Trên đời không có chữ nếu."
Trần Mục thản nhiên đáp: "Cho dù có thì kết cục cũng vậy thôi, chỉ là con đường khác nhau chút ít mà thôi."
Hà gia và Dư gia khác nhau.
Dư gia đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, đối đãi với người tài khao khát như nước gặp hạn. Phản ứng đầu tiên của Hứa Hồng Ngọc khi đó đối với hắn là cảm thấy hắn không tồi, là người có thể bồi dưỡng, sau này cũng có thể làm Soa Ti, san sẻ nỗi lo cho nàng.
Nhưng Hà gia vào lúc đó, sao để ý một Soa Ti nhỏ nhoi?
Lúc đó, Soa Ti ở Nam Thành Khu gần như đều là người của Hà gia.
Đến Soa Ti còn không thèm, huống chi là hắn lúc đó, chỉ mới trông có chút tố chất, hy vọng sau một thời gian tu luyện có thể trở thành một Soa Ti, còn phải bỏ thời gian bồi dưỡng.
Hơn nữa, với phong cách hành sự của Hà gia mà nói, nếu như đêm đó hắn giết Đường Toàn mà gặp phải không phải Hứa Hồng Ngọc, mà là Hà Minh Hiên, có lẽ đã bị Hà Minh Hiên giết ngay lập tức để đề phòng việc lộ thông tin về Đường Toàn.
Cho nên, chuyện này đã được định sẵn.
Hà gia không tài nào gánh nổi hắn.
Đợi đến khi hắn thật sự lộ ra thiên phú, xứng đáng để Hà gia chiêu mộ thì chuyện cũng đã quá muộn rồi.
"Minh Hiên, Minh Chấn, Quang Tông. . . . Bọn họ đều chết dưới tay ngươi cả, có lẽ như lời ngươi nói, Hà gia không có cách nào thu phục ngươi, nhưng ta đáng lẽ phải chú ý tới ngươi sớm hơn, đáng lẽ không nên có chuyện hôm nay."
Ánh mắt Hà Chính Nhai hơi rũ xuống.
Trần Mục chậm rãi nói: "Thôi đi, nói nhảm nhiều như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta chỉ có một câu hỏi. . . ."
Hà Chính Nhai ngẩng đầu nhìn Trần Mục, thản nhiên nói: "Ngươi muốn hỏi chuyện của Hứa Nhất Xuyên sao? Chắc ngươi cũng đoán được rồi."
Trần Mục thở dài.
Sau đó đột ngột rút đao, một đao chém ra phía trước, đao quang hòa lẫn phong lôi.
Gậy gỗ trong tay Hà Chính Nhai lập tức vung lên, vỡ vụn thành vô số mảnh gỗ nhỏ, từ bên trong lộ ra một thanh kiếm thẳng, dài, mảnh mai. Nó chạm vào đao của Trần Mục trên không trung, nhưng chỉ vừa giằng co trong giây lát, thanh kiếm đã vỡ vụn từ mũi kiếm, cuối cùng nổ tung thành từng mảnh.
Phụt!
Đao quang xuyên thẳng vào ngực Hà Chính Nhai, phá nát ghế phía sau lưng hắn, xé toạc cột gỗ đằng sau chính đường.
Hà Chính Nhai vẫn ngồi im không động, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Hắn nhìn Trần Mục, ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc cuối cùng, gian nan hỏi: "Ngươi, rốt cuộc có thực lực gì?"
"Mạnh hơn ngươi một chút."
Trần Mục chậm rãi quay người, không thèm nhìn Hà Chính Nhai nữa.
Hà Chính Nhai nhìn bóng lưng Trần Mục, đôi mắt dần dần trở nên xám xịt. Máu tươi từ ngực loang lổ ra, nhuộm đỏ cả nền gạch như thủy tinh, cuối cùng đầu cúi xuống, tất cả sinh cơ tan biến. Ông cứ như thế mà ngồi đó, hóa thành một cái xác không hồn.
Trần Mục chậm rãi đi về phía cửa đại sảnh.
Hà Quang Huấn lúc này dường như ý thức được điều gì, khó nhọc mở miệng nói với Trần Mục: "Tha cho ta một mạng. . . . Ta chưa từng sắp đặt chuyện giết ngươi, đám người Minh Hiên chết dưới tay ngươi là đáng đời, ta có thể phục vụ cho Dư gia các ngươi. . . ."
Xuy.
Một vệt bạch quang xẹt qua.
Đầu của Hà Quang Huấn bay lên theo máu tươi, ánh mắt chứa đầy vẻ không cam tâm và hối hận.
"Ồn ào."
Trần Mục không buồn liếc mắt đến cái đầu đang bay lơ lửng và thi thể đang từ từ đổ xuống kia.
Hà Chính Nhai dù sao vẫn còn chút khí khái gia chủ Hà gia, so với Hà Quang Huấn thì khác nhau một trời một vực, còn đám người Hà Minh Hiên thì lại càng không đáng nhắc tới. Người ta thường nói, Dư gia hai đời gần đây không có người nối dõi, nhưng Hà gia thì khác gì chứ?
Nếu không phải Hà Quang Huấn còn có chút thực lực, ít nhất cũng là một võ phu Đoán Cốt Cảnh, Trần Mục cảm thấy giết loại người này cũng làm ô uế tay hắn.
". . ."
Gã quản gia ngồi bệt bên cạnh, lúc này đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ đến run lẩy bẩy, không dám thở mạnh một hơi, cứ thế nhìn Trần Mục đi ra đại sảnh.
Ngực gã nhấp nhô dữ dội vài cái, rồi dần lộ ra một tia kinh hỉ, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, bỏ chạy ra ngoài đại sảnh, mong muốn trốn thoát. Nhưng chưa chạy được mấy bước, gã đã bị đám quân tốt Giám Sát Ti, Thành Vệ Ti bao vây từ mọi hướng.
"Tha mạng! Tha mạng! !"
Gã quản gia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hai tay giơ lên kêu la.
Nhưng quân sĩ Thành Vệ Ti mặc giáp thì lại lạnh mặt, trường mâu trong tay đột ngột đâm tới, xuyên thẳng ngực gã quản gia, đóng đinh cả người gã xuống mặt đất, đồng thời quát lớn: "Hà gia mưu phản làm loạn, tất cả mọi người, giết không tha!"
Gã quản gia ọe ra một ngụm máu tươi, mất hết sức lực, hai tay khó nhọc che trước ngực lỗ thủng, nhưng không thể ngăn cản dòng máu tươi tuôn trào. Trong đôi mắt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, cuối cùng đầu gục xuống, ngã trên mặt đất và dần dần mất đi sinh tức.
Bên ngoài.
Trước đại sảnh Hà gia, trong một khoảng sân rộng lớn.
Trần Mục chậm rãi bước tới, ánh mắt lạnh lùng.
Bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng la giết, khắp nơi đều có thể thấy những nô bộc, tộc nhân Hà gia đang hốt hoảng chạy trốn.
Lúc này.
Một Soa Ti nội thành Thành Vệ Ti, khoác áo giáp nặng nề, áp giải mấy người phụ nữ quần áo lụa là, dung mạo xinh đẹp, tóc tai đều hơi xõa ra, chân tay bị gân trâu trói chặt tới trước mặt Trần Mục, bắt họ quỳ xuống.
"Đại nhân, đám nữ quyến của Hà gia xử lý thế nào?"
Soa Ti cúi đầu hành lễ với Trần Mục rồi hỏi.
Trần Mục nhìn lướt qua mấy người phụ nữ, thấy họ đều còn rất trẻ, tầm mười sáu mười bảy tuổi, có người trong mắt mang theo oán hận, có người thì không ngừng nức nở, có người thì đôi mắt vô hồn.
Cuối cùng.
Trần Mục phất tay nói: "Không để lại một ai."
Hà gia có lẽ có người vô tội, thậm chí khả năng có rất nhiều người vô tội, có cả những người con gái trạc tuổi Trần Nguyệt, Dư Như, thậm chí còn có trẻ con một hai tuổi.
Nhưng đây là khám nhà diệt tộc.
Nếu như đổi ngược lại, hắn chưa từng đến thế giới này, mà Dư Cửu Giang cuối cùng suy kiệt khí huyết không thể duy trì cảnh giới Ngũ Tạng, Dư gia bị Hà gia đánh phá, thì Hứa Hồng Ngọc, Tiểu Hà, Dư Như. . . . Tất cả mọi người cũng sẽ có kết cục không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí có thể trước khi chết còn phải chịu tra tấn không bằng chết.
Trần Mục không cho rằng mình là người tàn nhẫn, nhưng trải qua vô số chuyện mới có ngày hôm nay, hắn cũng không phải là người nhân từ gì. Đã đến bước cuối cùng rồi thì cứ dứt khoát, đơn giản một chút, đưa tất cả người của Hà gia lên đường.
Nhân từ chỉ mang lại sự tiếp nối của hận thù mà thôi.
Hiện tại người chết nhiều một ít, tương lai người chết sẽ ít đi một chút.
"Vâng."
Chỗ kia Thành Vệ Ti Soa Ti kinh ngạc một chút, nhưng vẫn là lập tức tuân theo mệnh lệnh đồng thanh.
Hắn thấy, những Hà gia nữ quyến này có thể đưa đến Giáo Phường ti, vắt kiệt chút giá trị, Trần Mục cũng có thể tùy ý chọn vài người tư sắc thượng cấp, tra tấn thưởng thức một phen, nhưng Trần Mục cuối cùng chỉ nói một câu giết.
"Không muốn. . . . ."
"Tha mạng, tha cho ta, ta cái gì cũng có thể làm. . . ."
"Ngươi chính là Trần Mục đi! Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Mấy người phụ nữ Hà gia phát ra đủ loại thanh âm khác nhau, có gào khóc, có xin tha, có oán độc căm hận, tiếp theo Soa Ti vung đao trong tay, đao quang chợt lóe, đầu người rơi xuống đất, lập tức trở nên im ắng.
Trần Mục không nhìn nhiều, chỉ tiếp tục bước về phía trước, vượt qua từng xác chết, đi ra khỏi sân.
Sau đó.
Hắn nhìn thấy một lão đầu đâm đầu đi tới, nhưng là Dư Tổ Đình, người đã cho hắn Lưu Ngân Khoáng lúc trước, người giúp Dư gia đả thông con đường thu mua Huyền Thiết, mặc dù đều đã tuổi cao, đã lui về phía sau của Dư gia, nhưng bây giờ trong thành binh lực còn lại không nhiều, Giám Sát Ti, Trảm Yêu Ti cùng Thành Vệ Ti toàn bộ điều động, muốn vây kín toàn bộ trụ sở Hà gia thật ra cũng có chút thiếu người.
Rốt cuộc Hà gia thật sự quá lớn, tính cả đủ loại tôi tớ nhân thủ, đều lên tới mấy vạn, huống chi mấy vạn người này cũng không đều là người bình thường, trong đó còn có rất nhiều người biết võ nghệ, Ma Bì Luyện Nhục đều có không ít.
Vì thế.
Nhân mã Dư gia cũng cơ bản bị hắn điều động qua đây.
Trên thực tế người nhà họ Dư, sau khi nghe được việc này, cơ hồ mỗi một người đều hăng hái mà đến, đã qua nhiều năm bị Hà gia ức hiếp đâu chỉ một hai lần, hiện giờ rốt cục long trời lở đất, Bát Khai Vân Vụ thấy thanh thiên.
"Việc mỏ Huyền Thiết của Dư gia, sẽ không có vấn đề gì chứ."
Trần Mục nhìn về phía Dư Tổ Đình hỏi một câu, sau hôm đó hắn không chú ý những việc này nữa: "Chờ Yến Giám sát sứ trở về, nha ti Du Thành sẽ một lần nữa được cải tổ, Dã Luyện Ti có lẽ không toàn bộ giao cho Dư gia, nhưng cũng có thể chiếm thêm một chút vị trí, những việc vặt khác cũng sẽ rất nhiều, nói không chừng còn phải làm phiền các ngươi những bậc tiền bối bận rộn thật lâu."
Hà gia không phải một gia tộc nhỏ, liên quan đến nhiều mặt của Du Thành, các bộ nha ti.
Bây giờ trong một ngày triệt để ngã xuống, tan rã, những vị trí bỏ trống cũng sẽ rất nhiều, đến lúc đó Tiết gia, Tạ gia đều sẽ nhúng tay vào, thậm chí tứ đại tông môn cũng sẽ nhân cơ hội này mà tranh đoạt.
Từ trước đến nay, Yến Cảnh Thanh đối với Hà gia chỉ áp chế, mà không mặc kệ hắn và Dư gia trực tiếp diệt Hà gia, cũng chính là vì nguyên nhân này, trước khi chuyện Thiên Thi Môn được giải quyết, hắn không hy vọng xảy ra quá nhiều rối ren.
Nhưng hiện tại, chính là Hà gia giữa chuyện chết sớm chết muộn, tự mình chọn một con đường gần nhất.
"Không có vấn đề! Không có vấn đề! Đều giao cho lão nhân ta, việc nhiều bao nhiêu cũng gánh được. . . . Ha ha ha, tiểu Mục à, đầu xuân ngươi muốn thành hôn với Hồng Ngọc, hay là nên cân nhắc một chút hai cô cháu gái ta, đều có thể làm phòng bên cho ngươi. . . ."
"Hà gia còn có chút thực lực không tệ, ta phải lần lượt xử lý một lượt, để tránh tổn thương quá nhiều nhân thủ, ngài ở ngay chỗ này khống chế chính đường đi, Hà gia tốn không ít tiền để xây chính đường này, ngài đi vào nhìn một chút sẽ biết thôi."
Trần Mục nói với Dư Tổ Đình một câu, rồi đi về phía xa, rất nhanh biến mất trong hỗn loạn.
Dư Tổ Đình nhìn theo bóng lưng Trần Mục, không khỏi cười lắc đầu.
"Thực sự là. . . ."
Ông nhìn vào khu viện rộng rãi trước mắt, và phía sau chỗ kia, tuy rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy chính đường tráng lệ của Hà gia, cùng cánh cổng rộng mở, trong lòng nhất thời dâng lên vô vàn cảm thán.
Khi đó không để ý, đưa cho Trần Mục một khối Lưu Ngân Khoáng, vốn cho rằng Trần Mục sau đó sẽ quay lại đổi lấy thứ khác, kết quả mấy ngày sau, Trần Mục liền lấy đi của Dã Luyện Ti Hà gia một vị trí, cưỡng ép đoạt lấy một phần quyền lực Dã Luyện Ti từ tay Hà gia.
Vốn cho rằng mọi chuyện đến đó là tạm dừng.
Kết quả là không bao lâu sau, vừa qua năm, vào mùng chín tháng giêng, ông vẫn còn đang ngủ gật, thì đột nhiên bị người đến báo gấp, nói chủ lực Hà gia tập kích Trần Mục, bị Trần Mục tiêu diệt toàn bộ, đồng thời triệu tập nhân mã tam ti, hợp vây trụ sở Hà gia, đã ra lệnh san bằng Hà gia.
Lúc đó ông đã giật mình bật dậy, cảm thấy mấy chục năm cái thân già chưa từng sảng khoái đến vậy, cầm thanh kiếm mà nhiều năm không dùng đến, liền chạy đến chỗ Hà gia, vừa tới thì quả nhiên thấy toàn bộ Hà gia bị bao vây, bị công kích từng lớp một.
Đường đường Hà gia.
Có thời từng là gia tộc mạnh hơn Dư gia bọn họ một chút.
Mà giờ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, biến chuyển đột ngột, đến hôm nay lại đi đến bước đường cuối cùng là khám nhà diệt tộc.
Truy đến cùng.
Là Hứa Hồng Ngọc từ nơi ngoại thành hoang vu tìm được Trần Mục, là Dư gia gặp Trần Mục!
Ai có thể nghĩ từ đó, lại có một ngày như hôm nay?
Bạn cần đăng nhập để bình luận