Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 132: Tâm Kiếm (length: 13879)

Phương pháp song tu của Hợp Hoan Tông.
Nếu như sau này có cơ hội lấy được thì cũng không phải là không thể thử một lần.
Trần Mục trong lòng hơi trầm ngâm, kỳ thật hiện tại hắn đối với Hồng Ngọc nhà mình không nói là cả người mỗi một chỗ đều biết rõ rành mạch, nhưng ít nhất tính khí của nàng hắn đã sớm rõ như lòng bàn tay. Việc nàng ngẫu nhiên dùng thái độ hết sức bình thường nói ra những lời kinh người cũng không có gì quá bất ngờ. Nếu thật có loại công pháp có thể giúp nhau tiến bộ, hắn cũng không ngại sau này cùng Hứa Hồng Ngọc thử một lần.
Dù sao, với tư chất của Hứa Hồng Ngọc mà nói, Đoán Cốt chắc chắn thành, nhưng Ngũ Tạng cảnh có chút khó khăn, còn muốn tiến xa hơn thì càng khó. Còn hắn, đã định là sẽ không dừng lại ở đây. Nếu có biện pháp nào giúp cả hai cùng tiến bộ để có thể giúp Hứa Hồng Ngọc một tay, ừm, vậy hắn cũng không để ý hy sinh chút nhan sắc gì đó.
"Công pháp Hợp Hoan Tông cơ bản đều là bí truyền, không truyền ra ngoài. Thật ra, trong bốn đại tông môn, trong mắt ta Thiên Kiếm Môn coi như là một nơi thích hợp cho con em Dư gia thử sức. Còn Huyết Ẩn với Hợp Hoan thì thôi đi."
Trần Mục lắc đầu nói.
Hiện tại bốn đại tông môn đều đóng quân ở Du Quận, trước kia, đám tuấn tài trẻ tuổi ở Du Quận chỉ có thể nghĩ cách tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để chen vào Thất Huyền Tông, giờ lại có thêm nhiều lựa chọn.
Thậm chí như Thiên Kiếm Môn, căn bản không phân biệt giàu nghèo, chỉ cần đo được tư chất đạt chuẩn là thu nhận. Không giống như trước kia, khi Thất Huyền Tông độc bá một phương, phần lớn những nhà nghèo khó ở Du Quận không có cơ hội nhập môn.
"Thật ra bây giờ cửa vào Thất Huyền Tông cũng đã khác rồi."
Tiểu Hà khẽ cười nói: "Trước kia, Thất Huyền Tông thu nhận đệ tử, cũng chỉ cử một vị Chấp sự đến, sau đó mọi việc cơ bản đều giao cho Tiết thành chủ làm thay. Qua bao tầng lớp uỷ thác, đến tầng dưới chót, muốn tham gia kiểm tra nhập môn Thất Huyền Tông thì phải trả ít nhất mười lượng bạc. Đa phần gia đình đều không có đủ tiền."
Trần Mục cắt một miếng trái cây đã gọt cho vào miệng nếm thử, chỉ thấy vị quá chua. Dù nhả ra thì hơi mất nhã nhặn, nên hắn không biến sắc ăn luôn miếng đó, còn phần còn lại thì tiện tay để sang một bên, đồng thời nói:
"Thời thế thay đổi. Trước kia là Thất Huyền Tông độc chiếm, bây giờ tứ tông tranh chấp. Chỉ có thể nói có lợi có hại, có lúc tranh đấu bất lợi cho ổn định, nhưng có lúc tranh đấu lại hữu ích cho sự phát triển."
Thật ra, điều mà Tiểu Hà vừa nói, hắn thấm thía vô cùng, hiểu rõ hơn ai hết, bởi vì so với Tiểu Hà, hắn mới thật sự là người xuất thân từ tầng lớp thấp nhất. Chuyện Thất Huyền Tông cứ hai năm một lần tuyển chọn đệ tử tại các quận, hắn cũng từng trải qua. Nhưng đúng như lời Tiểu Hà nói, Du Thành lại bị tha hóa, từ trên xuống dưới, qua từng lớp bóc lột, đến tầng lớp thấp nhất, chỉ để đo tư chất thôi mà đã phải trả đến mười lượng bạc!
Nhà dân thường, dù biết rõ vào được Thất Huyền Tông là một bước lên trời, nhưng có mấy nhà kiếm ra nổi mười lượng bạc? Huống hồ dù kiếm được cũng chỉ là đi cược một cơ may cực kỳ nhỏ bé. Một khi không được chọn, thì mười lượng bạc đó cũng trôi theo dòng nước mà thôi, sớm đã rơi vào túi kẻ nào rồi không biết.
Trước kia, phụ thân hắn từng muốn cho hắn đi thử một lần, nhưng cuối cùng cân nhắc, số tiền mười lượng bạc tích cóp được trong bao năm mà đi mua một cơ may nhỏ nhoi như vậy thì không đáng, cuối cùng cũng bỏ qua, tối hôm đó thì mua thịt về cho hắn và Trần Nguyệt một bữa.
Còn như bây giờ.
Thất Huyền Tông lại không còn gì là ngưỡng cửa.
Phàm là thanh niên trong vòng mười sáu tuổi, đều có thể đến Giám Sát Ti thuộc ngoại thành, chia thành các điểm để đo căn cốt tư chất, ngộ tính thiên phú. Một khi đạt tiêu chuẩn thì có thể trực tiếp bái nhập môn hạ Thất Huyền Tông.
Chỉ là, trừ những người có thiên phú tư chất cực cao, sẽ được đưa thẳng đến sơn môn Thất Huyền Tông, còn phần lớn đều ở lại Du Quận, đảm nhiệm sai dịch dưới danh nghĩa Giám Sát Ti, đồng thời theo đó tu hành.
Giám Sát Ti mà Du Thành đặt ra hiện nay, về cơ bản không khác gì phân đà của Thất Huyền Tông.
"Ừm."
Hứa Hồng Ngọc ngồi bên cạnh nhìn Trần Mục, trong đôi mắt như ngọc bích thoáng lộ ra những tia sáng mờ nhạt. Nàng cảm thấy mỗi lời Trần Mục nói đều rất có đạo lý, đánh trúng bản chất cục diện, khiến nàng hầu như quên mất tuổi tác của Trần Mục thật ra còn nhỏ hơn nàng.
Nàng cầm một trái cây mà Trần Mục vừa ăn, tay cầm con dao nhỏ nhẹ nhàng vung lên, vỏ trái cây rơi xuống bàn xếp thành một góc. Rồi nàng ngon lành ăn một miếng, nói: "Thật ra, ở Du Quận này, tất cả võ giả Dịch Cân, Đoán Cốt cảnh của chúng ta đều có thể xem là môn hạ Thất Huyền Tông."
"Quả thực có thể tính như vậy."
Trần Mục gật đầu.
Bởi vì hiện tại toàn bộ Dịch Cân Hoàn, Đoán Cốt Đan lưu truyền ở Du Thành, gần như đều bắt nguồn từ Thất Huyền Tông. Nói cách khác, không có Thất Huyền Tông, thì thật ra Du Thành sẽ không thể sinh ra nhiều người ở cảnh giới Dịch Cân Đoán Cốt như vậy.
Mà bản thân Du Quận vẫn thuộc quyền quản lý của Thất Huyền Tông, vì thế trên bản chất mà nói, tất cả Dịch Cân Đoán Cốt ở Du Quận đều thuộc về đệ tử không ở sơn môn của Thất Huyền Tông. Dù không hưởng bất kỳ đãi ngộ nào của Thất Huyền Tông, nhưng cũng không phải chịu sự hạn chế của những môn quy Thất Huyền Tông, mà thuộc loại hình tự do hơn.
"Hồng Ngọc, ngươi lĩnh ngộ Khảm Thủy Đồ thế nào rồi?"
Trần Mục suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía Hứa Hồng Ngọc hỏi.
Hứa Hồng Ngọc lắc đầu, nói: "Cảm giác huyền diệu vô tận, nhưng gần một tháng nay, từ đầu đến cuối đều như nhìn hoa trong sương, chẳng thể thấy rõ."
Tiểu Hà ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Ta nghe nói có người tham ngộ Ý Cảnh Đồ, ngồi thiền khô trước bức tranh mấy năm cũng khó ngộ ra. Tiểu thư vẫn nên kết hợp động tĩnh, đã tĩnh ngộ cả tháng rồi, hôm nay hay là nên ra ngoài đi dạo."
"Ừm..."
Hứa Hồng Ngọc hơi chần chừ một chút, rồi nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục cười, đứng dậy nói: "Vậy đi một chút đi, nhân lúc trời còn sớm."
Thật ra, hắn thấy nếu như muốn lĩnh hội Khảm Thủy Đồ, có lẽ là mang theo bức tranh đó, vừa du lịch vừa lĩnh hội, nhìn thế gian sông núi, sông lớn, dòng suối nhỏ, chắc chắn sẽ từng bước cảm ngộ ra, nhưng tiếc là không thích hợp.
Với thực lực của Hứa Hồng Ngọc thì việc đi lại một số nơi ở Du Quận cũng không sao, nhưng mang theo Khảm Thủy Đồ thì không được, vì đó dù sao cũng là nền tảng của Dư gia. Đừng nói là nàng, ngay cả Dư Tổ Nghĩa cũng chỉ có thể ở tộc Dư mà lĩnh hội.
Ba người rất nhanh đã ra đến đường lớn.
"Nội thành này nhìn bên ngoài, thật ra cũng không có nhiều biến đổi."
Trần Mục đi phía trước, mắt nhìn bốn phía. Những người đi lại ở nội thành vẫn ăn mặc tươm tất, chỉ là phố xá hình như náo nhiệt hơn một chút, xuất hiện thêm những người bán hàng rong.
Hứa Hồng Ngọc nhẹ nhàng uyển chuyển đi theo bên cạnh Trần Mục. Thật ra, nàng cũng không hứng thú với sự ồn ào náo nhiệt ở phố xá, chỉ là vì gần một tháng qua đã tu luyện khổ sở trong nhà họ Dư, như Tiểu Hà nói thì hay là ra ngoài đi dạo, lại được Trần Mục đi cùng nên trong lòng nàng rất vui vẻ.
Cả ba dạo một vòng.
Cũng không có chuyện ác bá chặn đường.
Rốt cuộc thì tuy Du Quận có tứ tông đến ở, tứ đại gia tộc khiêm tốn làm việc, nhưng Dư gia đối với người thường mà nói vẫn là một con quái vật khổng lồ. Hứa Hồng Ngọc ở nội thành chắc chắn có rất nhiều người biết, đương nhiên sẽ không có kẻ nào không có mắt mà dám mạo phạm. Hơn nữa, đây là đường lớn trong nội thành, ban ngày ban mặt càng không có chuyện lộn xộn.
"Tiểu thư, nhanh nhìn kìa."
Tiểu Hà dọc đường thì cực kỳ hăng hái, thị nữ nhỏ chạy trước chạy sau, kéo Hứa Hồng Ngọc xem hết cái này đến cái kia.
Trần Mục thì chỉ bình thản đi theo bên cạnh. Hắn quan sát nhiều hơn sự biến đổi của nội thành và tình thế, suy nghĩ về phương hướng có thể xảy ra sau này. Đột nhiên hắn nhìn thấy một đám người ăn mặc đồng phục xám trắng chỉnh tề đi tới, ánh mắt liền khẽ dừng lại.
Đây là một đám thanh niên trông khoảng hai mươi tuổi, tất cả đều mặt không đổi sắc, ánh mắt sắc lạnh, đi thẳng từ trong phố ra, mặc bộ y phục tro bạch, bên ngực có thêu hình kiếm đường vân.
Đám người bên đường nhao nhao tránh đường.
"Thiên Kiếm Môn..."
Tiểu Hà cũng kéo Hứa Hồng Ngọc né sang một bên, cẩn thận đánh giá những người đang đi qua.
Đột nhiên một người cầm đầu, dường như nhận ra gì đó, liền lập tức nghiêng đầu, nhìn về hướng Trần Mục, vừa vặn ánh mắt đối diện nhau, trong con ngươi mơ hồ hình như có một tia kiếm quang mỏng manh hiện lên.
Trần Mục hơi khép mắt.
Đệ tử Thiên Kiếm Môn đó thấy vậy, không nói gì, cũng không có động tác gì khác, chỉ nhanh chóng thu ánh mắt, dẫn theo một đám sư đệ tiếp tục bước về phía trước.
Sau khi đi xa một đoạn, người đi gần nhất mới nhỏ giọng nói: "Cổ sư huynh, vừa rồi có phải..."
"Tâm Kiếm bỗng dưng xúc động, có lẽ chỉ là ảo giác."
Cổ Hoằng khẽ lắc đầu, giọng điệu cũng có chút kỳ lạ.
Hắn tu luyện Tâm Kiếm Nhất Mạch của Thiên Kiếm Môn, có ý cảnh trong trẻo cảm ứng thiên địa, có lúc thậm chí không cần mắt thấy tai nghe, liền có thể cảm giác được sát cơ trong cõi u minh, hoặc những biến đổi bất thường khác.
Vừa rồi Trần Mục ánh mắt hướng hắn dò xét qua tới, mặc dù không có gì uy hiếp cùng sát cơ các loại, nhưng lại khác với tất cả mọi người trên đường phố, cho hắn cảm giác không giống bình thường, thế là hắn quay lại liếc mắt, trong lúc vô hình lấy Tâm Kiếm Ý cảnh quét thăm dò qua, đối phương thật có chút không tầm thường, ít nhất có Ý cảnh trên người, nhưng hẳn là còn chưa đạt đến mức độ Tâm Kiếm cảnh báo, ngược lại có chút kỳ quái.
Hắn chính là Chân truyền của Thiên Kiếm Môn, mặc dù xếp hạng cuối cùng, nhưng hiện tại, trong thế hệ trẻ có thể khiến hắn để vào mắt cũng chỉ có vài người, như ở Ngọc Châu này, cũng chỉ có mấy vị Chân truyền của Thất Huyền Tông lọt được vào mắt hắn, còn như cái tiểu Du Quận này, coi như kẻ được xem là thủ lĩnh thế hệ trẻ là "Tiết Lân", với hắn mà nói cũng chẳng khác gì trò cười, vừa rồi có lẽ là Tâm Kiếm cảm giác được thứ gì đó khác thường, khiến hắn sinh ra một chút ảo giác, loại tình huống này ngẫu nhiên cũng có xảy ra, không đáng phải truy cứu đến cùng.

Phía sau.
Trần Mục hơi nhắm mắt lại.
Trong một mảnh tối đen, một luồng kiếm quang chiếu tới, nhưng lập tức bị một luồng lôi quang chiếu sáng bóng tối đánh tan, sau đó lại bị một cơn cuồng phong cuốn đi, cuối cùng từng chút từng chút vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Đợi khi hắn lần thứ hai mở mắt, đám đệ tử Thiên Kiếm Môn đã đi xa.
"Đây chính là Ý cảnh của Kiếm Đạo sao."
Trần Mục lẩm bẩm trong lòng.
So với Càn Thiên Khôn Địa Bát Tướng, vừa rồi, tựa hồ là một loại Ý cảnh có thể công phạt tâm linh, tuy nói chỉ xuyên thấu qua một cái ánh mắt truyền đến cực kỳ ít ỏi, nhưng nơi hắn đây đã phải dùng Phong Lôi hai tướng chống đỡ mới vừa đánh tan.
Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, Ý cảnh của đối phương tuy có xâm nhập, nhưng vẫn chưa đạt tới bước thứ hai.
"Người vừa rồi, hình như là một trong số các Chân truyền của Thiên Kiếm Môn, cô gia, ngài biết hắn?"
Tiểu Hà lúc này đột nhiên lại gần, nhỏ giọng nói, trong thời gian Trần Mục và Hứa Hồng Ngọc tu hành, nàng tự nhiên dành nhiều thời gian tìm hiểu tình hình bên ngoài, đối với tin tức về Thiên Kiếm Môn cũng biết không ít.
Ví dụ như, dưới trướng Thiên Kiếm Môn chỉ có bốn vị Chân truyền, Tả Thiên Thu đứng đầu, Cổ Hoằng xếp cuối.
"Không quen."
Trần Mục lắc đầu.
Chân truyền của Thiên Kiếm Môn… Vậy thì hợp lý, loại Ý cảnh này hiển nhiên không phải rau cải ngoài đường, ai muốn có cũng được.
Theo như hắn biết, các đệ tử Chân truyền có tư cách ra ngoài của các đại tông môn, đều phải đạt Ngũ Tạng chi cảnh, vô luận người vừa rồi là ai, đã có thể ra ngoài hành tẩu, vậy thì không hề nghi ngờ là nhân vật Ngũ Tạng chi cảnh.
Thêm nữa là Ý cảnh ở trình độ đó, phần lớn ngay cả Thành chủ Tiết Hoài Không cũng chưa chắc chiếm được lợi thế trước mặt hắn, tại Du Quận hiện tại, e rằng chỉ có vị Giám sát sứ từ châu phủ đến mới có thể trấn áp được.
Đang lúc suy nghĩ.
Theo đám đệ tử Thiên Kiếm Môn biến mất, người đi đường trên phố lại bắt đầu đi lại.
Bỗng một âm thanh từ bên cạnh truyền tới.
"Chấp chưởng Huyền Đình, diệu ngôn Thiên cơ… Các vị xem có duyên, có muốn lão đạo bói một quẻ không?"
Trần Mục quay đầu nhìn lại.
Thấy không biết từ khi nào, phía sau hắn và Hứa Hồng Ngọc đã có một quầy hàng trải rộng ra, một lão già rụng hai cái răng, mặc một bộ đạo bào cũ nát, thân hình có phần nhỏ bé, đang cầm một chồng mai rùa trên tay, nhếch miệng với hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận