Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 109: Luyện thi (length: 12811)

Dãy núi Thu Lâm cách Du Quận không quá xa, nhưng cũng không gần, đợi Trần Mục đi theo Hứa Hồng Ngọc một đường, đến chân núi Thu Lâm thì mặt trời đã quá giữa trưa, dần dần ngả về phía tây.
"Xem ra hôm nay phải nghỉ ngơi trong núi một đêm rồi."
Hứa Hồng Ngọc nhìn mặt trời, đánh giá sức đi của mấy người.
Tiểu Hà hơi do dự nói: "Qua đêm trên núi có phải hơi..."
"Không sao."
Hứa Hồng Ngọc lắc đầu nói: "Núi Thu Lâm không có yêu vật nguy hiểm gì, tiện đường vào núi cũng có thể săn chút thịt ăn, thật ra đi đường cả đêm cũng không sao, chỉ là làm vậy đến An Du huyện thì phải vào thành nghỉ một đêm."
Với võ giả Dịch Cân cảnh, chỉ cần có thịt có nước, hai ba ngày không ngủ cũng chẳng sao, nhưng chuyến này là để đối phó yêu vật, trước khi đến nơi đương nhiên phải giữ một trạng thái tinh thần và khí huyết dồi dào.
Trần Mục không có ý kiến gì về đề nghị của Hứa Hồng Ngọc.
Tuy rằng ngủ ngoài trời ở nơi hoang vu có vẻ hơi cực khổ, nhưng bên cạnh có hai cô gái xinh đẹp thế kia thì cũng chẳng là gì, ở trong thành lâu như vậy rồi cũng có chút nhàm chán.
Hứa Hồng Ngọc thấy Trần Mục và Tiểu Hà đều không có ý kiến gì khác nên liền xuất phát, tiến vào dãy núi Thu Lâm, Trần Mục và Tiểu Hà cũng đi theo.
Khi trời dần nhá nhem tối.
Mấy người đã đi sâu vào bên trong dãy núi Thu Lâm.
Dọc đường không gặp yêu vật nào, thậm chí dã thú cũng chẳng mấy con.
"Nơi này được rồi."
Hứa Hồng Ngọc nhìn trời, chậm bước chân lại, rồi rút kiếm ra, vung vài đường tùy ý, mấy cây cổ thụ to bằng miệng bát gần đó liền bị chặt đứt, đổ rầm xuống.
Trần Mục thấy Hứa Hồng Ngọc dựng chỗ ở tạm lộ vẻ quen thuộc, liền nói: "Ta đi săn chút thịt ăn."
Nói xong.
Hắn nhảy mấy cái rồi biến mất vào rừng cây.
Đợi bóng dáng Trần Mục khuất hẳn, Tiểu Hà nhìn Hứa Hồng Ngọc cười khẽ, nói: "Hắn vẫn nghe theo lệnh của tiểu thư như thường, cả ngày nay không có ý kiến gì khác."
Hứa Hồng Ngọc lại bình thản đáp: "Hắn là lần đầu rời thành, không hiểu biết nhiều về bên ngoài, cũng không có kinh nghiệm đối phó yêu vật, với những chuyện chưa quen thì sẽ không làm phiền, hắn làm việc có chừng mực."
Những hành động lỗ mãng của người trẻ tuổi, ở Trần Mục chưa bao giờ thấy được.
Đây cũng là một trong những lý do nàng chỉ dẫn Tiểu Hà và Trần Mục đi làm nhiệm vụ lần này, Tiểu Hà chắc chắn nghe lời nàng răm rắp, còn Trần Mục thì biết nặng nhẹ, chắc chắn không làm loạn, cũng sẽ không gây vạ cho đội.
Ở cách xa chỗ của Hứa Hồng Ngọc.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên, tìm một cây cao nhất, rồi nhanh chóng nhảy lên, đứng trên ngọn cây, nhìn xuống khu rừng bên dưới, tuy lá cây rậm rạp che mắt, nhưng vẫn thấy được một vài động tĩnh.
Chẳng mấy chốc mắt hắn liền hướng về một phía xa, lập tức nhảy xuống cây, nhanh chóng chạy đến chỗ đó, tay phải nhấc lên, nhặt một cục đá, ném xuống phía dưới.
Bộp!
Trong rừng bên dưới, một con gấu xám đang kiếm ăn, bị cục đá của hắn đập nát sọ ngay tức thì.
"Không phải yêu vật..."
Trần Mục từ trên cây rơi xuống, nhìn thi thể gấu xám, lắc đầu.
Yêu vật là tai họa lớn cho nhân gian, nhưng cũng là bảo vật, dù là yêu vật cấp thấp, cả da và xương đều có giá trị, máu thịt ẩn chứa khí huyết cũng nhiều hơn hẳn so với dã thú bình thường.
Nếu thường xuyên ăn thịt yêu vật tươi, khí huyết bản thân sẽ càng dồi dào, thường thì sẽ luyện Thối Thể Pháp nhanh hơn, dễ dàng hơn trong việc đạt đến Dịch Cân, thậm chí Đoán Cốt cảnh.
Trước kia, Hứa Hồng Ngọc săn yêu bên ngoài, về tĩnh tu một thời gian đã đạt tới Dịch Cân viên mãn, là vì khoảng thời gian đó, yêu vật xuất hiện liên tục, vừa rèn luyện vừa tích lũy khí huyết, nên nàng mới tiến bộ nhanh chóng.
Nhưng.
Yêu vật bình thường không dễ thấy.
Trí tuệ của chúng không bằng người, nhưng cũng khôn ngoan hơn thú thường, chúng thường biết ẩn mình, chỉ khi nào trời đất dị biến, khiến chúng trở nên cuồng bạo thì mới xuất hiện nhiều.
Giống như đợt trời giá rét trước đó, đó là biến đổi thời tiết, khiến rất nhiều yêu vật bị ảnh hưởng.
Con gấu xám này nặng đến bảy tám trăm cân.
Trần Mục giơ tay nhấc lên, một tay đã xách bổng nó lên, sau khi đạt Dịch Cân cực hạn, sức mạnh tay chân của hắn đã vượt xa tưởng tượng của người thường.
"Ừm... Cái gì vậy?"
Ngay lúc Trần Mục định mang gấu xám về, bỗng nhiên mắt dừng lại, nhìn về một hướng không xa.
Chẳng thấy thứ gì, nhưng khí huyết trong người hắn lại trào lên, mơ hồ cảm thấy bên đó có một thứ khí tức hôi bại mục nát, khiến hắn hơi khó chịu.
Trần Mục nhíu mày, nghĩ một chút, liền đặt con gấu xuống, rồi đi về hướng kia.
Một lát sau.
Trước mắt hắn là một vũng bùn.
Vũng bùn tỏa ra mùi thối nồng nặc, ruồi nhặng bay loạn, khiến Trần Mục càng thêm khó chịu, nhíu mày càng chặt hơn, hắn định quay đi, nhưng bỗng nảy ra một ý, lùi lại mấy bước, rồi rút Tinh Thiết Đao ra, vung một đao.
Xoẹt!
Vũng bùn thối liền nổ tung, bắn ra vô số bùn lầy và nước đục.
Trần Mục ngay khi vung đao đã nhanh chân nhảy lên, cao cao đáp xuống ngọn cây, không bị nước bẩn và bùn lầy bắn vào người, rồi nhìn xuống chỗ vũng bùn thối, mắt hắn hơi nheo lại.
"Đây là..."
Mặt hắn hơi biến sắc.
Chỉ thấy trong chỗ bùn thối vừa nổ tung, đột nhiên hiện ra một cái xác, không phải nằm ngang, mà là đứng thẳng trong bùn, cả người đầy bùn lầy.
Thảo nào hắn cảm thấy khó chịu, mùi thối kia có gì đó bất thường, hóa ra là mùi thây!
Hắn từng làm sai dịch nhiều năm, thường chuyển xác, có thể nói là rất nhạy cảm với mùi thây, giờ cảnh giới tăng lên, khí huyết dồi dào, các giác quan cũng nhạy bén hơn trước, dù là mùi thây lẫn trong bùn đất, hắn vẫn có thể cảm nhận được một chút.
Trong chốn núi rừng này vậy mà lại có một xác chết bị chôn trong vũng bùn, mà nhìn có vẻ như vẫn chưa thối rữa.
Trần Mục nhìn kỹ xác chết, rồi lắc đầu.
Núi Thu Lâm thẳm sâu thế này, người thường sẽ không vào, mà giờ hắn cũng không phải Bộ Khoái hay Bộ Đầu, đâu cần phải gặp xác chết là lo đi điều tra, chuyện săn yêu mới quan trọng hơn.
Nghĩ đến đây.
Trần Mục chuẩn bị rời cây.
Nhưng hắn bỗng nghĩ ra một điều bất hợp lý, lại quay đầu lại, nheo mắt nhìn chỗ vũng bùn, cái xác dần bị bao phủ lại, tay phải hắn liền cầm một cục đá lên, đột nhiên ném ra.
Coong! ! !
Cục đá trúng não xác chết, cảnh tượng nát đầu không xảy ra, ngược lại vang lên một tiếng kim loại va vào nhau kỳ dị, giống như trúng vào một tượng người đúc bằng đồng sắt chứ không phải là xác chết!
Thấy cảnh tượng quái dị này, trong đầu Trần Mục lập tức hiện lên một đoạn chữ viết.
"Đại Tuyên năm thứ 458, có Yêu Tông Thiên Thi Môn xuất thế, môn hạ đệ tử luyện thi gây họa thiên hạ, sau đó Đại Tuyên triều đình chấn động, chiếu lệnh Thanh Long Quân, Bạch Hổ Quân xuất động, chinh diệt chi, sau đó ra cáo thiên hạ, phàm ai luyện thi, đều là trọng tội, các nơi xét xem, hễ có thì giết ngay, không cần tấu trình..."
Đây là một đoạn ghi chép hắn đã từng đọc được trong niên biểu kí sự của Đại Tuyên.
Dù chỉ là một dòng nhẹ nhàng, nhưng những gì được ghi trong bộ niên biểu đó, đều là những đại sự từng gây chấn động thiên hạ, cái gọi là "gây họa thiên hạ", chắc chắn không phải là vài ba chữ đơn giản như vậy, có lẽ thật sự đã nhiễu loạn thiên hạ, gây ra đại sự nên mới khiến toàn Đại Tuyên chấn động, cuối cùng dẫn tới việc triều đình phái đại quân đi tiêu diệt hoàn toàn.
Cuối cùng lại bị ghi chép đặc biệt, bị triều đình Đại Tuyên thẳng tay diệt tông, thậm chí sau sự việc còn ra chiếu lệnh toàn thiên hạ có thể tiêu diệt chúng, điều này trong lịch sử ngàn năm có thể nói là cực kỳ hiếm.
Vèo!
Trần Mục không còn để ý đến bùn đất nữa, liền nhảy xuống khỏi cây, đến cạnh cái xác kia, đột nhiên rút Soa Đao ra, chém một đường.
Chỉ nghe một tiếng "choảng", lại là âm thanh kim loại va vào nhau vang lên, nhưng lần này đao thế của Trần Mục mạnh mẽ hơn, trực tiếp chém đứt đầu của xác chết.
Toàn bộ thi thể đúng là không phải là tượng đồng sắt đúc thành, mà là xác chết thật sự, nhưng bên trong lại hiện ra màu đen quỷ dị, như kim loại vậy.
Đây là một cỗ Thiết Thi.
Nghe nói Thiên Thi Môn có Thiên Địa Huyền Sát Kim Ngân Đồng Thiết, Thiết Thi thuộc loại thấp nhất, nhưng vẫn thân thể bền chắc như sắt, lại có thể điều khiển như con rối.
"Luyện thi... Là ai ở đây luyện thi?"
Trần Mục nhìn thi thể lẩm bẩm.
Thời thế hiện nay, triều đình Đại Tuyên suy yếu, quả nhiên là sắp đến thời thiên hạ đại loạn, ngay cả Luyện Thi Nhất mạch đã bị xóa sổ mấy trăm năm trước cũng tái hiện, có lẽ Thiên Thi Môn từng bị thiên hạ vây quét kia đã lặng lẽ trỗi dậy.
Nghĩ kỹ lại, trong Du Thành, chỉ riêng hắn đã vài lần tiếp xúc với Thi Độc Ngọc, loại vật độc ác bị triều đình cấm, trong thành chắc chắn còn lưu thông nhiều hơn, giờ xem ra, e rằng giữa hai việc này có liên hệ.
Nghe nói Thi Độc Ngọc vốn là tàn pháp của Thiên Thi Môn, năm xưa không hiểu sao không bị triều đình diệt tận gốc, để rồi về sau phải ra lệnh cấm luyện chế, ai phạm đều bị tru diệt.
"Không biết Hứa Hồng Ngọc có hay không biết chuyện này."
Trần Mục hơi giận tái mặt, cũng không thèm nhặt con gấu xám vừa săn được, mà xác định phương hướng, đi đường cũ trở về.
Có lẽ.
Du Thành trên dưới còn chưa biết chuyện này.
Nhưng cũng có thể, dư đảng Thiên Thi Môn đã sớm lén lút thâm nhập Du Thành.
Thời buổi loạn lạc, quần hùng cát cứ, các đại tông môn tranh giành thiên hạ, vừa có chính đạo, cũng có ma đạo, một Thiên Thi Môn đã đứt đoạn truyền thừa mấy trăm năm xuất hiện có lẽ cũng không phải chuyện hiếm lạ, có lẽ cũng sẽ không gây sự chú ý lớn...
Trời đã nhá nhem.
Trong rừng rậm xuất hiện một khoảng đất trống đã bị chặt, trên đất trống những trụ gỗ thô to chống đỡ nhau, dựng lên một cái lều hơi thô ráp nhưng tương đối rộng.
Trước lều đốt một đống lửa, Hứa Hồng Ngọc im lặng đứng đó.
Phía sau, Tiểu Hà thì đang bận rộn mang mấy lá cây đắp lên lều, hoàn thành công đoạn dựng cuối cùng.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Hứa Hồng Ngọc khẽ động, nhìn về một bên, nghe được chút động tĩnh.
"Trở về sao... Không đúng."
Nàng đầu tiên là chắp tay nhìn, vẻ mặt bình thản, nhưng ngay sau đó đã nhận ra điều bất thường, sắc mặt thay đổi, tay lập tức đặt lên chuôi kiếm bên hông, quát lạnh vào rừng: "Ai? Bước ra!"
Trần Mục chỉ có một người.
Nhưng giờ phút này trong rừng tiếng bước chân đến gần lại dày đặc, hơn nữa đều rất nặng nề...
Bạn cần đăng nhập để bình luận