Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 87: Đầu xuân (length: 11820)

Hà Quang Tông tức giận đến lồng ngực phập phồng.
Thực tế thì Hà Minh Hiên cũng không phải loại hoàn toàn vô dụng trong đám con cháu nhà họ Hà, dù sao cũng đã đạt đến cảnh giới Dịch Cân, nếu không nhà họ Hà cũng không để hắn giữ chức Phó tổng soái ty khu Nam Thành, mà muốn cho hắn sau này tiếp nhận chức Tổng soái ty.
Nếu đúng là loại chỉ biết ham hưởng lạc, thì thôi đi, Hà Quang Tông lại không đến mức giận dữ như vậy, dù sao nhà họ Hà giàu có, thêm vài kẻ ăn chơi cũng chẳng sao, tóm lại vẫn có tác dụng duy trì nòi giống.
"Tứ thúc, là con nhất thời hành sự lỗ mãng, không nghĩ nhiều..."
Hà Minh Hiên trầm mặc một hồi, dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng lên tiếng.
Hà Quang Tông thấy Hà Minh Hiên phản ứng như vậy, cuối cùng cũng nguôi ngoai cơn giận, trầm giọng hỏi: "Biết sai ở đâu không?"
"Không nên vì một con thị nữ nhỏ bé mà làm lớn chuyện."
Hà Minh Hiên nhỏ giọng đáp.
"Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu."
Hà Quang Tông thở dài, nói: "Ngươi muốn giết Ninh Hà, sao phải quanh co như vậy, đã có thể dẫn người ra phía Tây, thì cứ trực tiếp giết là xong, cần gì phải mượn tay Tiết Lân?"
"Ninh Hà chỉ là một con thị nữ của Hứa Hồng Ngọc, chứ không phải bản thân Hứa Hồng Ngọc, dù trực tiếp giết thì sao, ngươi sợ Hứa Hồng Ngọc gây phiền phức, nhưng ngươi quên mình họ Hà!"
Hà Quang Tông nói đến đây thì cười lạnh, tiếp: "Nhà họ Hà bao giờ phải sợ nhà họ Dư?"
Hà Minh Hiên hơi ngơ ngác.
Đúng vậy.
Từ khi Hứa Hồng Ngọc đến khu Nam Thành, hắn luôn e dè, chủ yếu vì không phải đối thủ của Hứa Hồng Ngọc, lo Hứa Hồng Ngọc sẽ liều mạng ra tay với hắn.
Nhưng nếu Hứa Hồng Ngọc thực sự muốn ra tay với hắn, nhà họ Hà há lại khoanh tay đứng nhìn, chỉ là hai nhà sẽ đánh một trận mà thôi.
Chính vì quá kiêng dè Hứa Hồng Ngọc, nên hắn mới tìm đủ mọi thủ đoạn, dùng những chiêu trò hèn hạ, chỉ muốn đẩy Hứa Hồng Ngọc khỏi khu Nam Thành, thậm chí Hứa Hồng Ngọc không ở trong thành lâu ngày, hắn đối phó một Tiểu Hà cũng có chút chùn tay.
Như lời Hà Quang Tông, nếu thấy Tiểu Hà quá vướng bận, thì cứ diệt trừ, nhà họ Hà với nhà họ Dư vốn như nước với lửa, cần gì phải e ngại một Hứa Hồng Ngọc, ngược lại nếu Hứa Hồng Ngọc làm liều thì đúng lúc có cớ để đuổi Hứa Hồng Ngọc đi khỏi khu Nam Thành.
Chính vì bị Hứa Hồng Ngọc không theo lẽ thường trấn áp, mà trong lòng hắn luôn lo sợ.
"Con hiểu rồi."
Hà Minh Hiên gật đầu nhẹ.
Hà Quang Tông nhìn Hà Minh Hiên, lúc này mới khẽ thở dài, quay người nhìn về phía chỗ thi thể.
Những võ sư tinh nhuệ Luyện Nhục viên mãn này, với nhà họ Hà cũng cần bỏ ra nhiều tài nguyên bồi dưỡng, mỗi người tốn không dưới ngàn lượng bạc, cùng với nhiều năm trời, giờ lại chết mười mấy người một lúc, vẫn có chút xót.
"Tứ thúc, những người này rốt cuộc là..."
Hà Minh Hiên cũng tiến lại gần, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Hà Quang Tông chậm rãi nói: "Đều chết dưới một người, đối phương có thể phách mạnh mẽ, ít nhất là Dịch Cân đại thành trở lên, đồng thời nắm giữ Thiên Phong Ý cảnh."
"Thiên Phong Ý cảnh?"
Hà Minh Hiên giật mình trong lòng, thảo nào mười mấy cao thủ chết thảm như vậy.
Hắn chợt nghĩ ra chuyện khác, hỏi: "Con nghe nói vài ngày trước, Chương Khắc chết dưới tay một cao thủ Ý cảnh, cũng là Thiên Phong Ý cảnh, chẳng lẽ là cùng một người?"
"Ừm, chắc là vậy."
Hà Quang Tông khẽ gật đầu, nheo mắt nói: "Lần trước còn khó nói, lần này... chắc chắn là nhân vật nhà họ Dư, chỉ không biết nhà họ Dư khi nào lại có người như vậy, trước mắt không hề có thông tin gì."
Cao thủ Ý cảnh không phải loại tầm thường.
Có thể nói, ở Du Thành, người nắm giữ Ý cảnh còn ít hơn Đoán Cốt, dù sao không phải ai đạt Đoán Cốt đều nắm giữ Ý cảnh.
Nhà họ Dư công khai có vài người Ý cảnh mà thôi.
Giờ lại đột nhiên xuất hiện một người hoàn toàn không có tin tức, khiến Hà Quang Tông cũng rất kiêng dè, nhưng nhà họ Dư vốn ngang hàng nhà họ Hà, nội tình sâu dày, có cao thủ ẩn cũng là chuyện thường.
"Lần này tuy tổn thất không nhỏ, nhưng có thể xác định cao thủ Ý cảnh lạ mặt này từ nhà họ Dư, hoặc có liên quan đến nhà họ Dư, coi như chết cũng không vô nghĩa."
Hà Quang Tông chậm rãi nói: "Nói chung ta đã cho người báo cho tộc, sẽ đặc biệt điều tra người này."
"Vâng."
Hà Minh Hiên cũng gật đầu, hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.
So với Tiểu Hà hay Hứa Hồng Ngọc thì đều không bằng một cao thủ Ý cảnh đột nhiên xuất hiện.
Nếu một nhân vật như vậy núp trong bóng tối mà ra tay, thì chắc chắn sẽ rất phiền, giờ bạo lộ ra rồi, dù chưa có thông tin nào khác, nhưng dù sao cũng có thể chuẩn bị trước, không đến nỗi để nhà họ Hà bị thiệt nặng.
Hà Quang Tông nhìn Hà Minh Hiên, trầm giọng nói: "Dạo này an phận chút, đừng gây sự nữa."
"Vâng, Tứ thúc."
Hà Minh Hiên cúi đầu đáp lời.
Đồng thời trong lòng cũng hơi thở phào, xem ra việc làm của hắn cũng không phải quá ngu, dù sao cũng góp công biết nhà họ Dư có cao thủ Ý cảnh không rõ thân phận.
...
Trong màn đêm.
Trần Mục lặng lẽ nhảy nhót giữa các nóc nhà.
Hắn theo Tiểu Hà và Ninh Du từ xa, mãi đến khi thấy hai người vào Thành Vệ Tổng Ti mới dừng lại.
"Không biết Tiểu Hà có nhận ra ta không?"
Trần Mục lắc đầu khẽ.
Theo hắn hiểu Tiểu Hà, có lẽ Tiểu Hà đã nhận ra hắn, có lẽ sẽ làm như không biết, dù sao Tiểu Hà rất thông minh, lại hiểu chuyện, hơn nữa trời tối, cũng chưa chắc đã nhận ra.
Đã vào Thành Vệ Tổng Ti, coi như hoàn toàn an toàn, hắn cũng cơ bản yên tâm.
Tiểu Hà trước đó có vẻ kỳ lạ, khí huyết sôi trào bất ổn, như là đã dùng loại thuốc bổ gì đó, mà còn quá liều, chắc ở trên thuyền hoa đã gặp chuyện gì đó, nhưng dù sao cũng không sao.
Chỉ có Hà Minh Hiên...
Trần Mục lạnh lẽo trong lòng, bao nhiêu chuyện tụ lại, Hà Minh Hiên trong mắt hắn đã là người chết.
Nếu không phải Hà Minh Hiên là dòng chính nhà họ Hà, lại là Phó tổng soái khu Nam Thành, liên quan nhiều chuyện, thì đã như Chương Khắc thành một cái xác rồi.
"Ta đã dùng Thiên Phong Ý cảnh xuất thủ hai lần."
"Thân phận này chắc đã vào tầm ngắm các nhà rồi."
"Nhưng lần sau ra tay, có lẽ không phải Thiên Phong Ý cảnh nữa."
Trần Mục dần tan vào bóng tối. - - - "Mục ca ca! Ngươi về rồi."
"Lão gia."
Trần Mục lặng lẽ về tới hậu viện, hậu viện vẫn sáng đèn, vừa về thì Vương Ny cùng Khổ Nhi Nhạc Nhi vội ra đón.
Mấy tiểu nha đầu đều rất ngoan không hỏi Trần Mục ở bên ngoài làm gì, người thì giúp Trần Mục cởi áo thắt lưng, người đi lấy nước ấm, chậu gỗ, rót nước rửa mặt cho Trần Mục.
Vương Ny cởi áo cho Trần Mục, chiếc mũi nhỏ tinh tế nhẹ khẽ rung hai lần, ngửi thấy mùi máu, lần theo thấy vết máu trên áo choàng, nhưng nàng chỉ im lặng cất áo đi giặt.
Trần Mục để Khổ Nhi cùng Nhạc Nhi một trái một phải giúp cởi giày tất, bỏ vào chậu gỗ, trong lòng không khỏi cảm khái một câu, đúng là cuộc sống mục nát.
Thực ra khi mới đến thế giới này, mục tiêu của hắn rất nhỏ, chỉ mong thay đổi được vận mệnh của một tên sai dịch hạng bét, để muội muội Trần Nguyệt đủ ăn đủ mặc, có cái nhà yên ổn là được, nhưng từ khi có được hệ thống, từng bước nỗ lực, thực lực địa vị ngày một nâng cao, trong lúc vô tình mục tiêu không còn là no ấm, thậm chí không còn là an nhàn hưởng thụ nữa.
Mà là ít nhất phải có chỗ đứng tại Du Thành, có thể có một chỗ nương thân cho riêng mình, không cần dựa vào người khác để tồn tại.
Bây giờ.
Mục tiêu đó cũng ngày càng gần hơn.
Sau khi hưởng thụ sự chăm sóc của mấy nha hoàn, Trần Mục để mấy người về phòng nghỉ ngơi, rồi lấy Chấn Lôi Đồ, ngồi xếp bằng trên giường, tiếp tục nghiên cứu kỹ càng.
- - - Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt hơn một tháng đã qua.
Từ vụ của Tiểu Hà, cả khu Nam Thành lại yên ắng trở lại, thậm chí Hà Minh Hiên trong hơn một tháng này cũng không hề gây ra chuyện gì.
Tuyết tàn cũng đã tan hết, thời tiết đã vào xuân, ấm dần lên, một số người đã cởi bỏ áo bông.
Sáng sớm.
Trần Mục ăn xong bữa cơm sáng, không đi Thành Vệ Ti mà về phòng, lấy Chấn Lôi Đồ tiếp tục tham ngộ.
Một tháng tiếp theo, nhờ có Chấn Lôi Đồ mà điểm kinh nghiệm lĩnh hội Ý cảnh tăng nhanh chóng, bây giờ chỉ còn kém một điểm cuối cùng là đạt mốc 10000, trưa nay là có thể xong, vì thế hắn để mọi việc khác qua một bên.
Nắm giữ thêm một loại Ý cảnh, tuy không bằng một loại Ý cảnh đạt đến bước thứ hai, nhưng lại mạnh hơn so với chỉ một Ý cảnh đơn thuần.
Thực tế thì, cả Du Thành có mấy người luyện Ý cảnh đến bước thứ hai, người kiêm ngộ hai loại Ý cảnh cũng rất ít, ở một nơi như Du Thành thì là cực kỳ hiếm có.
Bây giờ lĩnh hội Chấn Lôi Đồ trước sau gần ba tháng, nhìn qua hình như chỉ là hệ thống mặt bảng tăng kinh nghiệm, nhưng trên thực tế Trần Mục chính mình đối với "Chấn Lôi nhất mạch" lĩnh ngộ cũng một dạng có trình độ nhất định, thí dụ như hiện tại hắn, liền trong tay nắm giữ hai loại thế của Chấn Lôi, đều là từ Chấn Lôi Đồ bên trong ngộ ra.
Hai loại thế phân biệt được hắn mệnh danh là Chấn và Minh.
Trên thực tế nếu như hắn cẩn thận nghiên cứu cân nhắc, liền có thể lấy hai loại thế làm cơ sở, phân biệt diễn ra hai loại Đao Pháp hoặc Kiếm Pháp của Chấn Lôi nhất mạch.
Bất quá đối với hắn đã nắm giữ Ý cảnh mà nói, suy đoán đao pháp kiếm pháp không cần thiết, hắn cũng không cần truyền thụ đồ đệ, cũng không có hứng thú mở võ quán.
Không thể không nói, lĩnh ngộ Ý cảnh sau đó, liền đứng ở một cái độ cao khác.
Hắn cứ việc lĩnh ngộ không phải Chấn Lôi Ý cảnh, nhưng từ Chấn Lôi Đồ bên trong cảm ngộ ra Thế vẫn là hết sức dễ dàng, nếu không đạt đến độ cao Ý cảnh, muốn ngộ ra thế liền không phải chuyện dễ.
Trần Mục khoanh chân ngồi xuống liền vẫn không nhúc nhích, mãi đến mặt trời lên cao.
"Hẳn là đủ rồi."
Hắn nhìn thoáng qua mặt trời ngoài cửa sổ, từ từ thu liễm suy nghĩ, sau đó gọi ra giao diện hệ thống.
【 Võ Đạo: Chấn Lôi Ý cảnh (chưa lĩnh ngộ) 】 【 Kinh nghiệm: 10002 điểm 】 【 Có thể thôi diễn số lần: 1 lần 】 Nương theo Trần Mục hơi chuyển động ý nghĩ một chút, liền thấy tích lũy một vạn điểm kinh nghiệm biến mất, tiếp đó số lần có thể thôi diễn từ 0 lần biến thành 1 lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận