Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 298: Không có người sinh ra chú định cao cao tại thượng (2) (length: 8562)

"Tổ gia gia."
"Tổ gia gia."
Mấy giọng nói khác nhau từ ngoài cửa truyền đến.
Dư Cửu Giang từ khi tản đi Nguyên Cương nội tức, không cần tĩnh dưỡng để duy trì cảnh giới, liền không còn cả ngày ở sau Cổ Viện như trước nữa, mà cho phép rất nhiều hậu bối Dư gia thường xuyên qua lại thăm hỏi.
"Vào đi."
Dư Cửu Giang hướng ra ngoài viện hiền từ nói.
Sau đó liền thấy một đám thiếu niên thiếu nữ tiến vào sân, đầu tiên là ríu rít đến chào hỏi Dư Cửu Giang, sau đó mới có người chú ý đến Trần Mục đứng bên cạnh, cả người như không tồn tại.
Những người đến đều cơ bản là tiểu bối đời thứ tư Dư gia, có một vài người còn nhỏ hơn Dư Như rất nhiều, nhưng sau một thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Mục thì đều rất nhanh nhận ra.
Tuy Dư gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng từ đích hệ đến chi thứ, bây giờ đều biết rõ danh tiếng của Trần Mục, dù có người chỉ từng gặp Trần Mục một lần trong hôn lễ mấy năm trước, cũng không thể nào quên được.
"Trần ca ca."
"Tỷ phu."
Những tiếng gọi khác nhau vang lên, trong mắt ai nấy đều ánh lên sự ngưỡng mộ.
Trần Mục liếc qua đám thiếu niên thiếu nữ nhưng dừng lại trên người nữ tử dẫn đầu một chút.
"Tỷ... phu..."
Dư Vân chú ý thấy ánh mắt Trần Mục, giọng có chút ngập ngừng, một thoáng bối rối, liền đỏ mặt tía tai, nhớ lại trước đây mình từng buông lời phách lối trước mặt Trần Mục thì trong lòng càng chột dạ.
Thế sự xoay vần, những ý nghĩ trước kia đã sớm tan biến, mỗi khi nghe chuyện về Trần Mục, nhớ lại mình từng ương ngạnh ăn nói trước mặt Trần Mục thì đều thấy mặt nóng bừng, thậm chí khi Trần Mục cưới vợ còn trốn sau lưng các trưởng bối, không ngờ lại gặp ở đây.
Hơn nữa, Bây giờ vị thế Trần Mục càng khác, đã là nhân vật danh chấn Hàn Bắc, được ngang hàng với Yến Cảnh Thanh.
Trần Mục tự nhiên vẫn có ấn tượng về Dư Vân, nhưng khi ấy hắn đối với một nha đầu mười mấy tuổi không mấy để tâm, bây giờ lại càng không để ý đến, không đến mức vì vài câu vọng ngữ năm xưa mà canh cánh trong lòng, xét cho cùng chỉ là một tiểu thư thế gia, có chút kiêu căng thôi.
Giờ thế sự biến đổi, trước mặt hắn nàng đã không còn dáng vẻ ngạo nghễ như xưa, thậm chí khi đối diện còn có chút bối rối, xấu hổ, nhưng vẫn là ngưỡng mộ hắn, tuy vậy trong lòng lại e dè, thật sự không dám đối mặt.
"Kính mộ kẻ mạnh là tốt, ai cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh, mới có chí cầu tiến, nhưng người nên kính sợ kẻ mạnh mà không ức hiếp kẻ yếu, ngàn năm vương triều cũng mục nát, trăm năm thế gia cũng trở về cát bụi, mà người xuất thân thấp hèn cũng có sức mạnh riêng của họ, Võ Thánh tung hoành thiên hạ cũng có thể sinh ra từ cỏ rác."
"Hà gia, Dư gia... thậm chí Thất Huyền Tông, Thiên Kiếm Môn, lúc đầu cũng bắt nguồn từ nhỏ bé, không ai sinh ra đã cao cao tại thượng, mấy trăm năm cường thịnh là do công sức của nhiều đời."
Trần Mục nhìn Dư Vân, giọng điềm đạm, sau đó nhìn lướt qua đám thiếu niên thiếu nữ.
Nghe Trần Mục nói, cả Dư Vân lẫn những tiểu bối khác đều cúi đầu cẩn trọng, vểnh tai lắng nghe, đứng ngay ngắn trước mặt Trần Mục.
"Không sai."
Dư Cửu Giang cảm thán, nói: "Có thể mộ cường mà không thể ức yếu, không ai sinh ra đã ở trên cao, cũng không có gì bất tử, lòng thì kính sợ cường giả, mà hành thì cẩn tiểu thận hơi, đời đời kế thừa, mới có thể giữ vững vị thế."
Trần Mục hầu như nói rõ mấu chốt.
Hà gia thì sao, đứng trên đỉnh cao Du Quận, cai quản Du Quận mấy ngàn dặm trăm năm, trong một đêm hóa thành cát bụi, không phải vì trêu chọc nhân vật quyền quý cao siêu nào, khi ấy Trần Mục cũng còn lâu mới tính là nhân vật gì, bọn họ chỉ là thiếu kính sợ, chưa từng coi trọng Trần Mục, cuối cùng nhận kết cục diệt vong.
Những kẻ đã chết của Hà gia, Hà Minh Hiên, Hà Minh Chấn, Hà Quang Tông... có thể đến phút cuối cùng vẫn không nghĩ đến, Hà gia lại bị diệt vong không phải bởi Dư gia, mà bởi một mình Trần Mục.
"Cẩn tuân lời tỷ phu dạy bảo."
"Cẩn tuân lời tổ gia gia dạy bảo."
Đám thiếu niên thiếu nữ Dư gia đồng loạt hành lễ, nhỏ giọng đáp.
Dư Vân cũng đỏ mặt luống cuống theo mọi người hành lễ, sau đó nhìn Trần Mục, lắp bắp:
"Tỷ phu, ta... ta..."
"Ngươi nhớ kỹ lời ta nói là được."
Trần Mục thản nhiên đáp.
"Ừ, ừ."
Dư Vân gật đầu mạnh, biết Trần Mục đang nhắc nhở, nhưng không nói đến chuyện cũ, khiến lòng cô bất an cuối cùng cũng dịu lại, ánh mắt nhìn Trần Mục, ngoài kính sợ còn có chút ngưỡng mộ.
Đây chính là Trần Mục, thế hệ trẻ khôi thủ toàn Hàn Bắc mười một châu, chưa đến ba mươi đã vào Phong Vân Bảng, tuyệt thế vô song, ở Dư gia không tìm được người nào có khí độ như vậy, đến giờ nàng vẫn cảm thấy như mơ.
Thậm chí, Giờ nàng thấy may mắn, Trần Mục là phu quân của Hứa Hồng Ngọc, là tỷ phu của nàng, có quan hệ thông gia với Dư gia, nếu không thì không chừng kiêu ngạo vô lễ như nàng với Trần Mục ngày xưa, có lẽ hôm nay sẽ giống như Hà gia, mang tai họa đến cả Dư gia.
"Được rồi, nhớ là tốt."
Trần Mục khẽ gật đầu với Dư Vân, rồi nhìn sang những người khác, giọng điềm đạm: "Các ngươi cũng vậy, đừng vì có ta là tỷ phu mà ở ngoài ngạo mạn."
Đám thiếu niên thiếu nữ liền đồng thanh đáp.
Trần Mục lúc này mới thu lại ánh mắt, nhìn Dư Cửu Giang, thần sắc trở lại ôn hòa, nói: "Vài lời giãi bày thôi, có hơi quá rồi, mong lão nhân chớ cười."
Dư Cửu Giang cười ha hả nói: "Bọn tiểu bối nhà Dư gia không nên thân, ngươi tùy ý quản giáo là được, trưởng bối chúng ta cũng mong ngươi quản chúng nó một hai."
"Tu tâm tu hành đều ở mỗi người, ta chỉ khuyên răn một hai mà thôi."
Trần Mục cười, rồi nói: "Được rồi, ta lại đi tìm ông ngoại nói chuyện, không quấy rầy lão gia tử."
"Ừ."
Dư Cửu Giang khẽ gật đầu.
Trần Mục xoay người ra khỏi viện, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Đến khi Trần Mục rời đi, bầu không khí căng thẳng trong sân mới dịu lại, những người Dư gia vốn không dám thở mạnh giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau.
"Tổ gia gia, tổ gia gia, tỷ phu khi nào về Du Quận... Rốt cuộc đã là cao thủ Phong Vân Bảng, khí thế so ba năm trước đáng sợ hơn nhiều."
"Mới về không lâu thôi."
Dư Cửu Giang hiền từ xoa đầu một cô bé.
Cũng có người lén đánh giá Dư Vân, có người nhỏ giọng nói với Dư Vân: "Vân tỷ tỷ, tỷ phu sao lại đối xử với chị... kỳ lạ vậy, hai người trước có chuyện gì sao..."
"Không có, không có gì hết."
Dư Vân không cần nghĩ ngợi đáp, đồng thời đột nhiên nghĩ đến Dư Như, trong lòng có chút ghen tị, Hứa Hồng Ngọc đối với Dư Như không xa lạ, lại chiếu cố Dư Như, bây giờ Trần Mục cũng thân thiết với Dư Như hơn cô nhiều.
Ngày bé, nàng ghen tị các ca ca tỷ tỷ trong nhà hay chăm sóc Dư Như, giờ lớn lên thì đã hiểu nhiều chuyện, cũng không còn ghen tị Dư Như nữa, vì xét cho cùng, nàng với Trần Mục xa cách cũng là do chính mình, lại thêm xấu hổ, tiếc nuối...
Bạn cần đăng nhập để bình luận