Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 739: Triệu Quân: Ba, ngươi không gặp qua tiền đi? ( 1 ) (length: 8331)

Những năm tháng ấy điều kiện khó khăn, anh em họ hàng quần áo, người lớn mặc đồ nhỏ của người lớn hơn, người thứ hai mặc đồ của người thứ ba, đây là chuyện rất phổ biến.
Còn về người già qua đời, sẽ mặc một bộ đồ khâm liệm, tức là đồ người vùng đông bắc gọi là trang phục "lão". Mà quần áo khác của người già đều để lại cho người trong nhà mặc.
Vì cuộc sống gian khổ, nên thời đó người ta không kiêng kị nhiều như vậy, có quần áo mặc đã là tốt lắm rồi.
Nhà Lý Bảo Ngọc, ông Lý cả đời cũng chỉ mua được một bộ quần áo mới, chính là bộ áo Tôn Trung Sơn mà Lý Như Hải đang cầm trên tay.
Và bộ quần áo này, ông Lý cả đời cũng chỉ mặc vài lần, toàn vào những dịp quan trọng, ví như Lý Đại Dũng kết hôn chẳng hạn.
Sau khi ông Lý qua đời, bộ quần áo này truyền đến tay Lý Đại Dũng.
Cho nên, đối với Lý Đại Dũng mà nói, bộ quần áo này không những trân quý, mà còn mang ý nghĩa kỷ niệm.
Vì vậy Lý Đại Dũng hết sức quý trọng nó, luôn cất trong tủ, muốn giữ lại đến khi Lý Bảo Ngọc kết hôn thì cho mặc.
Không còn cách nào, hắn Lý Đại Dũng chỉ là một công nhân lâm trường bình thường, ngày thường mà mặc áo Tôn Trung Sơn lên núi kéo gỗ thì có hơi không tưởng.
Thế nhưng, một bộ quần áo có ý nghĩa đặc biệt đối với nhà họ Lý như vậy, lại bị Lý Như Hải lôi ra, còn muốn ngày mai đi làm mặc. Không biết còn tưởng hắn định đi diễn thuyết ở nơi nào đấy.
Nhưng lúc này, Lý Bảo Ngọc thực sự không dám trêu Lý Như Hải, sắp đến giờ đi ngủ rồi, nhỡ đâu chọc đứa trẻ này khóc, "ách ách" không thôi thì, cùng hắn chung một phòng, Lý Bảo Ngọc còn ngủ được không?
Nghĩ đến đây, Lý Bảo Ngọc chỉ có thể khéo léo nhắc nhở một câu, nói: "Bộ quần áo này, ngươi mặc có rộng quá không?"
"Không sao!" Lý Như Hải vắt áo lên cánh tay, từ trên giường đất nhảy xuống, nói: "Ta bảo mợ sửa cho ta một chút."
Thời này, bà già đều phải vá vá may may, mỗi người phụ nữ đều có một tay thêu thùa khéo léo.
Ống tay áo dài thì kéo lên, dùng chỉ khâu rút hai vòng, theo thân người trẻ con cao lên, lại từ từ nới ống tay áo ra. Còn về phần rộng thì có thể bóp vào một chút, hơn nữa tất cả đường may đều ở bên trong, nhìn từ bên ngoài cũng không thấy gì.
Lý Như Hải cầm quần áo xuống giường, hứng thú bừng bừng đi về phía phòng đối diện.
Đến phòng bên cạnh, Lý Như Hải nói rõ yêu cầu của mình, Kim Tiểu Mai nhìn Lý Đại Dũng một cái, thấy Lý Đại Dũng không nói gì, Kim Tiểu Mai liền nói: "Để ở đó đi, lát nữa mẹ sửa cho."
Năm nay, cuộc sống nhà họ Lý đã khá hơn, nếu không, dù Lý Như Hải có gào cả đêm, Lý Đại Dũng cũng không đời nào đưa bộ quần áo này cho hắn.
Cứ như vậy, Lý Như Hải về phòng lên giường đi ngủ, hắn muốn ngủ một giấc thật ngon, ngày mai dưỡng đủ tinh thần tốt để lên núi.
Ngày hôm sau, Lý Như Hải bốn giờ rưỡi đã rời giường, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy trên ghế đã có sẵn một bộ quần áo.
Lý Như Hải cầm áo mở ra, đúng là bộ áo Tôn Trung Sơn đó. Hắn mặc vào, không rộng không chật, vừa vặn.
Đây chính là làm mẹ, biết rõ con mình mặc cỡ nào.
Mặc xong quần áo, Lý Như Hải mở cửa liền rời khỏi nhà, hắn chuẩn bị đi một vòng quanh xóm, chia sẻ tin vui của mình với những người lớn tuổi, để họ vui mừng cho mình, cũng để nói một tiếng với các cô, các dì, để các cô, các dì khỏi mong nhớ mình.
Lý Như Hải vừa bước ra khỏi sân nhà họ Lý, đúng lúc Triệu Quân cũng từ trong nhà đi ra, Triệu Quân thức dậy đi vệ sinh, vừa ra sân đã thấy Lý Như Hải ăn mặc chỉnh tề.
Triệu Quân vô ý thức dụi dụi mắt, hỏi: "Như Hải, ngươi định đi đâu đấy?"
Trong ấn tượng của Triệu Quân, nhà nào mà con nít cũng ăn mặc như vậy, thì chắc chắn là có chuyện đại hỷ "mả tổ bốc khói xanh".
Nhưng nhà họ Lý thì có chuyện vui gì? Lý Bảo Ngọc kết hôn cũng là vào năm sau, chẳng khác gì mình.
"Anh cả, anh vẫn chưa biết sao?" Lý Như Hải bước nhanh đến trước mặt Triệu Quân, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé nói: "Tí nữa em đi lâm trường làm việc rồi."
"Chuyện này ta biết." Triệu Quân đánh giá Lý Như Hải một lượt, suy đoán như đang hỏi: "Chỉ vì thế, ngươi mới mặc thế này à?"
"Ừ!" Lý Như Hải cười nói: "Anh cả, em nói anh nghe..."
"Ngươi đừng nói với ta." Triệu Quân không muốn nghe hắn ba hoa, chủ yếu cũng là đang gấp, liền ngắt lời Lý Như Hải nói: "Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta đang vội đi vệ sinh đây."
Nụ cười của Lý Như Hải chợt tắt, Triệu Quân là người đầu tiên hắn gặp khi ra khỏi nhà, vốn muốn chia sẻ niềm vui của mình với Triệu Quân, nhưng nghênh đón lại là sự lạnh nhạt và hờ hững. Điều này làm Lý Như Hải cảm thấy hôm nay mình gặp vận xui, theo cách nói của người Đông Bắc thì là "khởi đầu không được suôn sẻ".
Nhưng Lý Như Hải là người phóng khoáng, nếu đánh không lại Triệu Quân, vậy thì cứ đi thôi. Nghĩ thông suốt, Lý Như Hải chỉnh lại tâm trạng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chắp tay sau lưng, bước những bước thong thả đi nơi khác. Đi được hai bước, hắn quay đầu, nhìn về phía Triệu Quân đang chui vào nhà vệ sinh, thầm nói: "Đồ lười cứt đái nhiều."
"Cái gì đấy?" Triệu Quân mơ hồ nghe thấy Lý Như Hải nói gì đó, nhưng quay đầu lại thì thấy Lý Như Hải đã vội vàng rời đi.
Triệu Quân không bận tâm lắm, chỉ thầm lắc đầu trong lòng. Còn áo Tôn Trung Sơn, sợ là cả cái thôn này, đến cả trưởng thôn Triệu Quốc Phong cũng chẳng mấy khi mặc thế.
Còn về toàn bộ Lâm trường Vĩnh Yên, ngoại trừ những buổi họp toàn thể ra thì cũng chỉ có bí thư và mấy người trưởng trạm mới mặc như thế.
Triệu Quân ngồi xổm trong nhà vệ sinh một lát, lúc hắn đi ra thì một bên cúi đầu cài quần, một bên chậm rãi đi về phía nhà, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Hữu Tài đang đứng trước mặt hắn.
"Ôi chao, cha." Triệu Quân nói: "Cha đứng đây làm gì thế? Cha cũng không ra tiếng gì."
"Nhi tử!" Triệu Hữu Tài cười nói: "Cha đợi con đấy."
Nghe những lời này của ông, Triệu Quân bĩu môi một cái, nói: "Cha, sao cha cứ chắn trước nhà vệ sinh con thế này?"
Triệu Hữu Tài cười ha ha, nói: "Chỗ này nói chuyện tiện mà."
Triệu Quân nghe vậy, không khỏi cau mày, chỗ này mà nói chuyện tiện ư, lần trước cũng chính ở chỗ này, Triệu Hữu Tài đã lừa của hắn năm mươi tệ.
Bỗng nhiên, Triệu Quân cảm thấy không ổn, hỏi Triệu Hữu Tài: "Cha, cha sao thế? Mắt cha sao đỏ ngầu thế?"
Lúc này, trong mắt Triệu Hữu Tài toàn tơ máu, còn có quầng thâm rất nặng.
Triệu Hữu Tài đến trước mặt Triệu Quân, khoác tay hắn hỏi: "Con trai, con có biết vì sao gọi là cha con ra trận không?"
Dù Triệu Quân có dốt đến đâu thì cũng biết ý của câu này, nhưng hắn không hiểu là, Triệu Hữu Tài muốn làm gì.
Theo những gì lão già này thể hiện từ trước đến giờ, Triệu Quân suy đoán Triệu Hữu Tài tìm mình, chắc chắn là vì tiền.
Nếu như vậy, Triệu Quân liền giả bộ ngây ngốc nói: "Cha con ra trận? Cha, cha định đánh ai đấy? Ai chọc cha rồi? Hay nhà mình gọi cả Bảo Ngọc, Giải Thần, cả chú Lý nữa, mình xiên hắn."
"Xiên cái gì mà xiên!" Triệu Hữu Tài vỗ lên cánh tay Triệu Quân một cái, nói: "Ai dám chọc cha con? Cha hỏi con, có biết vì sao gọi là của nhà không để người ngoài không?"
"Hả?" Triệu Quân ngẩn ra, quay đầu nhìn nhà vệ sinh một cái, rồi mới nói với Triệu Hữu Tài: "Cha, ý cha là muốn con kéo xuống vườn sau nhà mình à? Chỗ đấy chẳng phải là đều có lều cả rồi sao?"
"Nói cái gì đấy?" Nghe những lời này của Triệu Quân, Triệu Hữu Tài cảm thấy khó chịu, tức giận nói: "Ai nói với con cái đó?"
Triệu Quân mặt vô tội nói: "Cha, rốt cuộc cha muốn làm gì?"
"Cha muốn nói với con..." Triệu Hữu Tài liếc mắt nhìn xung quanh hai lượt, mới nhỏ giọng nói với Triệu Quân: "Lúc kiếm tiền, con cũng dẫn theo cha nhé. Đến lúc đó hai nhà mình cùng đi, chẳng phải là sẽ nhiều thêm một phần sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận