Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 380: Coi hắn là gà quay bán (length: 8137)

"Ba con?"
Triệu Quân nghe vậy ngẩn người, hỏi Giải Thần: "Một lớn hai nhỏ?"
Gấu không phải là loài động vật sống theo bầy đàn, cho dù đến mùa giao phối cũng không thể có ba con gấu ở cùng nhau được.
Mà tổ hợp một lớn hai nhỏ thế này, trong thế giới loài gấu cũng không mấy khi thấy.
Thường thì gấu cái sinh con, một lứa nhiều nhất là hai gấu con, một con cũng có, sinh ba con thì hiếm có lắm.
Nhưng dù sinh bao nhiêu con, gấu mẹ mang đi mang lại, cuối cùng cũng chỉ còn lại một con.
"Ừm." Giải Trung châm một điếu thuốc, rít một hơi, nói: "Gấu chó mẹ tầm ba trăm cân, hai con nhỏ cũng phải tám, chín chục cân, bọn ta phen này được phen chạy rẽ cẳng a."
Dưới trướng Giải Trung có hai mươi mấy công nhân, nhưng thân sơ xa gần cũng có, hôm nay có thể chia thịt hươu, Giải Trung chọn bốn người thân thiết nhất với hắn, thêm cả hắn và Giải Thần nữa là sáu người, đến chỗ Triệu Quân chỉ, đã thấy con nai đầu tiên.
Kéo con nai xuống triền núi, chất lên xe, bọn họ lại đi tóm con khác.
Lúc mọi người đang xúm nhau gặm nhắm, có người nói Triệu Quân còn trẻ hiểu biết chưa nhiều, móng nai, gân nai, đuôi nai đem ra hợp tác xã tiêu thụ được giá lắm.
Khi đó Giải Trung liền nói, dù Triệu Quân không biết, nhưng bọn này người mình không thể giả vờ không biết, lát nữa sẽ gỡ hết những thứ đó ở hai con nai xuống, đưa hết cho Triệu Quân.
Đang nói chuyện thì họ nhìn thấy con nai thứ hai, đồng thời thấy ba vật đen thui lủi quanh đó.
Còn chưa kịp để Giải Trung phản ứng thì đã nghe tiếng gầm của gấu, gấu chó mẹ xông đến chỗ họ, hai con gấu con đen thui theo sau.
Thật sự là, nếu trước khi đến không có ai dặn, ở vùng núi hươu chết hay bị gấu đen bén hơi tới, phải mua quải roi để phòng thì có lẽ hôm nay sáu người này đã bỏ mạng trên núi rồi.
"Chuyện này không liên quan tới ta!" Triệu Quân nói với Giải Trung: "Ta chủ quan, nhưng ta đi hồi sáng thì thật sự không có gấu."
"Không sao." Giải Trung lại rít một hơi thuốc, đợi khói tan mới nói với Triệu Quân: "Nghiệm thu viên này, giật mình muốn chết, chờ đến chỗ của ngươi, lại bị gấu chó dọa một phen."
"Cái gì?" Triệu Quân nghe xong, vội hỏi: "Sao thế?"
"Một con ranh con!" Không ngờ Giải Trung lại chửi tục, chỉ nghe hắn tiếp: "Dùng dây xích sắt xích hai con gấu mù con cho đi dạo trên đường làng, hết cả hồn."
"À!" Nghe Giải Trung nói vậy, Triệu Quân lập tức hiểu ra, tên ranh con kia chắc chắn là Trương Lai Bảo không trật vào đâu.
Trừ hắn ra, trong cả vùng mười dặm tám thôn này không nhà nào nuôi gấu đen cả.
"Thằng ranh này thật là ranh mãnh!" Giải Thần bên cạnh nói tiếp: "Anh hai ta thấy nó tháo cửa chuồng, cứ tưởng thằng ranh đó đào hang gấu mù. Anh hai ta hỏi nó, nó bảo không phải, anh hai ta liền thăm dò nhà ngươi thế nào, nó mẹ nó lại chỉ hướng bắc nhà ngươi đi."
"Mẹ kiếp! Đúng là đồ ranh con!" Giải Trung tiếp tục mắng: "Ta bảo Giải Thần lái xe về tìm nó, không tìm được nó, bắt được nhất định bẻ gãy chân nó, cắm vào mắt làm gà nướng mà bán!"
"Ha ha ha..." Triệu Quân bị Giải Trung nói mà cười ngặt nghẽo, vừa quay đầu thì thấy Lý Như Hải đang lén la lén lút nghe ngóng sau cửa nhà, liền quát: "Như Hải, anh trai ngươi về chưa?"
"Hả?" Lý Như Hải từ trong nhà mình ló đầu ra, cười với Triệu Quân: "Quân ca, anh trai con chưa về."
Triệu Quân lại hỏi: "Chú mày đâu?"
"Chú... Không phải, ba con cũng chưa về." Thằng nhóc Lý Như Hải này không biết đang nghĩ gì, nói năng lộn xộn hết cả.
"Được, đi chơi đi." Triệu Quân xua tay với Lý Như Hải, rồi nói với Giải Trung: "Ta gọi là nghiệm thu viên lâu như vậy rồi, đừng nghiệm thu viên nghiệm thu viên nữa, anh lớn hơn tôi, sau này tôi gọi anh là đại ca Giải, anh gọi tôi là huynh đệ là được."
Từ lão Giải biến thành đại ca Giải, mối quan hệ này không tầm thường chút nào.
Giải Trung nghe xong liền tắt điếu thuốc đang hút dở, xoa xoa mấy sợi thuốc lá còn dính trên tay, đưa tay về phía Triệu Quân nói: "Được, huynh đệ, sau này có việc gì cứ tìm ta, đại ca ta chân ướt chân ráo đến đây, nhưng chỉ cần huynh đệ ta có việc thì ta cũng chẳng ngại gì."
Triệu Quân bắt tay Giải Trung, lời của Giải Trung, hắn hoàn toàn tin.
Sau đó Triệu Quân lại nhìn Giải Thần, cười hếch mặt hỏi: "Nhìn ngươi không lớn bằng ta thì phải?"
"Em hai mươi." Giải Thần đáp.
"À!" Triệu Quân cười, đưa tay về phía Giải Thần, nói: "Hai mươi, 67 tuổi Dê rồi, ta tuổi Ngọ, lớn hơn ngươi một tuổi, vậy là huynh đệ."
Giải Thần cười bắt tay Triệu Quân, gọi Triệu Quân: "Quân ca!"
"Ấy!" Triệu Quân đáp, vỗ vai Giải Thần một cái, nói với hai người: "Đại ca Giải, huynh đệ Giải Thần, giờ không phải người ngoài nữa, ta vào nhà, tối nay ăn cơm ở nhà luôn."
"Không thể đi." Giải Trung vội nói: "Giờ cũng không còn sớm, tụi em về thôi."
Hôm nay coi như là kết bạn, ăn một bữa cơm ở nhà cũng chẳng sao, nhưng Giải Trung sợ nhà Triệu Quân không chuẩn bị.
Anh ta không tiếc đồ ăn thức uống, mà sợ đến lúc đó nhà Triệu Quân không có đồ ăn trên bàn, người nhà Triệu gia sẽ cảm thấy mất mặt.
"Về cái gì mà về?" Triệu Quân kéo tay Giải Thần lôi vào nhà, vừa kéo vừa nói với Giải Trung: "Đại ca, Giải Thần thì vào được, anh không vào thì cứ tự về đi."
Giải Trung nghe vậy liền bật cười, nói: "Vậy được, ăn cơm ở nhà cũng được, nhưng ta là lần đầu tiên đến nhà, không mua cho chú ít rượu à?"
Giải Trung không biết tình hình nhà Triệu Quân, nhưng biết Triệu Quân có ba, nên lấy đó làm cớ muốn đi tạp hóa mua chút thịt hộp, cá hộp, như vậy thì dù nhà Triệu Quân không chuẩn bị thì trên bàn cũng sẽ có đủ món ăn.
"Mua cái gì mà mua?" Triệu Quân vừa nghe lập tức buông tay Giải Thần ra, qua kéo Giải Trung vào trong, vừa đi vừa nói: "Lần trước anh mua cho ba tôi, còn chưa uống hết đây này."
"À..."
Giải Trung, Giải Thần vừa vào sân, chó trong nhà sủa inh ỏi, lúc này Triệu Hữu Tài tay cầm cái nồi chạy xộc từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy mái tóc dài mang tính tiêu chí của Giải Trung, liền nhận ra hắn, liền nói: "Người tới rồi à?"
Bị bậc trưởng bối hỏi, Giải Trung vội gật đầu đáp: "Dạ, đến rồi chú."
"Chú!" Hôm trước đưa rượu đến quán cơm chỉ có Giải Trung, nhưng Giải Thần đoán ra đây là ba của Triệu Quân, vội vàng gọi một tiếng chú.
"Ấy, cậu trai này..." Triệu Hữu Tài liếc nhìn Giải Thần một cái, rồi quay sang nhìn Giải Trung nói: "Hai anh em nhà cậu phải không?"
"Chú đúng là tinh mắt." Hai anh em này trừ cái kiểu đầu, chỗ khác nhau thì một già một trẻ, nhưng ai nhìn vào cũng đều có thể biết là anh em, Giải Trung đây cũng là lời khen gượng gạo, rồi chỉ Giải Thần đáp lại: "Đây là em trai cháu ạ."
"Mau vào nhà đi! Đồ ăn sắp xong rồi!" Triệu Hữu Tài nhiệt tình gọi hai anh em Giải gia, nếu như có người quen thuộc Triệu Hữu Tài ở đây, chắc chắn không ngạc nhiên thì cũng phải há hốc mồm.
Dẫn hai anh em vào nhà, Triệu Hữu Tài gọi vọng vào trong phòng: "Có khách rồi!"
Vương Mỹ Lan vừa xếp đặt xong Triệu Hồng, Triệu Na vào phòng Triệu Quân, nghe tiếng liền ra tiếp Giải Trung, Giải Thần vào nhà uống nước.
Triệu Quân vốn cũng muốn vào theo, nhưng lại bị Triệu Hữu Tài ngăn ở ngoài phòng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận