Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 572: Hảo hán thế nào đều nhiễm bệnh? ( 2 ) (length: 8633)

Triệu Quân nhét một miếng bánh xốp vào miệng, sau đó vào phòng thay quần áo, ăn xong miếng bánh xốp này, lại uống hai ngụm nước, mới từ trong phòng đi ra.
"Mẹ, ta đi đây." Lúc đi ngang qua chỗ Vương Mỹ Lan, Triệu Quân còn chào hỏi nàng, nhưng lúc này Vương Mỹ Lan đang đắm chìm trong mấy chuyện bát quái mà Lý Như Hải kể, nghe Triệu Quân nói cũng chỉ "ừ" một tiếng, đầu cũng không quay lại.
Triệu Quân thấy vậy, nghĩ bụng chắc con lợn rừng cũng không đến nỗi thế kia, muốn xin thịt nhà Trương Viện Dân thì chắc phải đợi ngày mai.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Quân ra khỏi nhà, đi về phía nhà Trương Viện Dân.
Lúc đi qua cửa hàng tạp hóa, Triệu Quân chợt nhớ đến miếng bánh xốp vừa ăn. Vừa nghĩ đến bánh xốp, hắn lại nghĩ đến bé Linh Đang nhà Trương Viện Dân.
Vừa đúng lúc đang muốn đến nhà Trương Viện Dân, Triệu Quân bèn vào cửa hàng tạp hóa, định mua ít bánh xốp mang sang cho bé Linh Đang ăn.
Trong cửa hàng, Vương Phú đang đứng sau quầy hàng kiểm kê, thấy Triệu Quân đi vào, Vương Phú cười nói: "Quân đấy à, đến mua gì đấy?"
"Chú Vương." Triệu Quân cười đáp: "Nghe nói hôm nay có bánh xốp, cho cháu hai cân."
"Được thôi." Vương Phú nghe vậy lập tức rút một tờ giấy dầu đặt lên bàn cân, rồi mở chiếc thùng bên cạnh, nhặt từng khối bánh xốp từ trong đó chất lên giấy dầu.
Hai cân một lạng, Vương Phú bảo cứ tính hai cân, rồi gói cẩn thận cho Triệu Quân, còn lấy dây thừng nhỏ buộc lại.
Triệu Quân thấy Vương Phú gói hàng, thuận miệng hỏi: "Chú ơi, thím cháu đâu?"
"Thím cháu đang ở nhà bếp phía sau." Vương Phú cười đáp, giơ tay đưa gói bánh cho Triệu Quân.
Triệu Quân nhận lấy bánh xốp, một tay khác mò vào túi, bỗng sững người. Hồi nãy ở nhà thay quần áo, tiện tay hắn đã lấy tiền trong túi ra đặt lên tủ đầu giường.
"Chú Vương à." Triệu Quân nói: "Cháu không mang tiền, mai cháu đưa chú sau nhé."
"Gì mà tiền nong chứ." Vương Phú hào phóng khoát tay nói: "Cầm về đi thôi."
"Không được." Triệu Quân biết Vương Phú chỉ nói vậy thôi, liền nói: "Chú cứ ghi lại cho cháu. Mai cháu có việc buổi sáng, đến xế trưa, buổi tối, cháu về từ bên ngoài, cháu sẽ đưa chú."
"Không vội, không vội." Vương Phú nhân tiện gật đầu nói: "Lúc nào qua thì lúc đó trả cũng được."
"Vâng, chú Vương, cháu đi nhé." Triệu Quân chào Vương Phú rồi xách bánh xốp đi ra.
"Này, Quân này." Đột nhiên, Vương Phú gọi Triệu Quân lại rồi từ sau quầy đi ra.
"Sao ạ? Chú Vương."
Vương Phú đi đến trước mặt Triệu Quân hỏi: "Chú thấy vừa rồi bọn cháu lái xe về, có phải là bắt được con lợn rừng không?"
"À." Triệu Quân ngẩn người, lập tức hỏi: "Chú muốn ăn thịt ạ, mai lúc cháu đến trả tiền cháu mang cho chú ít nhé."
Vương Phú nghe vậy, liền liếm môi. Triệu Quân vừa mới nợ tiền ở chỗ hắn, nếu hắn liền đến nhà Triệu Quân lấy thịt, có vẻ như đòi nợ vậy.
Hơn nữa, Triệu Quân lấy ở chỗ hắn hai cân bánh xốp, quay đi lại đưa cho hắn năm cân thịt. Tiền bánh xốp đó, Vương Phú cũng ngại không dám đòi nữa.
Triệu Quân cũng hiểu điều này, nên mới bảo mai đến thanh toán thì mang cho Vương Phú ít thịt.
Nhưng cho dù như thế, Vương Phú nhận thịt kia cũng sẽ không an lòng.
Nhưng điều bất ngờ là Vương Phú nhỏ giọng nói với Triệu Quân: "Quân này, sáng nay chú lên núi xem đám gỗ bạch dương, thấy một đàn lợn rừng. Chắc có bảy tám con, con đầu đàn lớn có đến bốn trăm cân. Nếu cháu định đi đánh đàn lợn này thì cho chú xin ít thịt nhé."
Hóa ra, Vương Phú là muốn dùng tin tức đổi lấy thịt.
Thật là trượng nghĩa.
Triệu Quân nghe xong lập tức gật đầu, hỏi: "Chú Vương, đàn lợn đó ở đâu vậy?"
Triệu Quân vừa hỏi vậy, có nghĩa là hắn đã đồng ý, Vương Phú cũng không giấu nữa mà nói thẳng: "Ở 24 đại ban, chỗ sau bờ ruộng, đi về phía đỉnh núi Lão Giáp Tâm."
"À, cháu biết rồi." Triệu Quân nói: "Chú Vương yên tâm, cháu mà đánh được heo thì nhất định sẽ cho chú thịt."
"Ừ, chú tin cháu mà."
Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, Triệu Quân xách bánh xốp, một đường đến nhà Trương Viện Dân, vừa bước chân vào sân, Trương Viện Dân đã chạy ra từ trong nhà đón hắn.
"Này cậu em, đưa cho anh cái đã nào." Trương Viện Dân vừa nói vừa chạy chậm đến chỗ Triệu Quân, nhưng khi thấy rõ trong tay Triệu Quân xách là gói giấy dầu, liền sững lại.
Triệu Quân mới phản ứng lại, Trương Viện Dân không phải là ra đón mình mà là ra đón mấy quyển truyện tranh.
Nhưng vừa nãy ở nhà hắn chỉ lo nghĩ đến chuyện Vương Lão Nhị có bà vợ mới mà quên mất vụ truyện tranh rồi.
"Anh hai à." Triệu Quân cười nói với Trương Viện Dân: "Mấy quyển sách đó em quên mang, đợi sáng mai em sẽ mang sang cho anh."
"Thế... Được thôi." Trương Viện Dân hơi thất vọng, nhưng cũng không thể bắt Triệu Quân quay về lấy được, bèn dẫn Triệu Quân vào nhà.
Vừa vào nhà, chỉ thấy cái nồi lớn đang bốc hơi nghi ngút, mùi thơm nức mũi.
"Em đến rồi đấy à." Dương Ngọc Phượng thấy Triệu Quân thì nhiệt tình chào hỏi.
"Vâng, chị dâu." Triệu Quân hít hà, cười nói: "Lại làm món cá kho rồi à."
"Ừ, biết em thích ăn món này mà."
"Chú Triệu." Lúc này, bé Linh Đang cũng chào Triệu Quân.
"Linh Đang." Triệu Quân đưa gói giấy dầu cho cô bé, cười nói: "Chú mua cho cháu hai cân bánh xốp này, cháu ăn một miếng lót dạ nhé."
"Em mua làm gì vậy." Lúc này Trương Viện Dân mới hoàn hồn, nãy giờ chỉ mải nghĩ đến truyện tranh mà quên mất Triệu Quân còn xách đồ theo.
"Đúng thế." Dương Ngọc Phượng nhận lấy gói bánh, đưa cho bé Linh Đang, nói: "Em à, sau này đến nhà chị thì không cần mua đồ gì nữa đâu."
"Vâng ạ." Triệu Quân không nói gì khác, chỉ đáp một tiếng, rồi cùng Trương Viện Dân vào nhà, vừa trò chuyện vừa chờ Lý Bảo Ngọc và Giải Thần trở về.
Một khi đã trò chuyện thì sẽ nói đến tận trưa, lúc Trương Viện Dân và Dương Ngọc Phượng nhắc đến việc đi bắt cá.
Nói về Trương Viện Dân, tuy rằng dáng người không cao, chạy cũng không nhanh. Nhưng anh ấy lại rất khéo tay, đan lưới, hoặc là làm các vật dụng, thứ gì anh cũng giỏi cả.
Hơn nữa, nói về khoản bắt cá, mò cua thì cả thôn này không ai bì kịp anh.
Sáng sớm hôm nay, hai vợ chồng đã mang lưới mà Trương Viện Dân tự đan đi bắt cá ở Đông Đại Câu, bắt được không ít cá. Trong đó, ngon nhất là cá Hà Thạch Lưu có trứng và cá Đuôi Trâu.
Trương Viện Dân đã bảo Dương Ngọc Phượng mang hết số cá Hà Thạch Lưu đi cho hai nhà Triệu và Lý, còn một ít cá Mú Thạch và cá thuyền Đinh thì Dương Ngọc Phượng làm thành món cá kho.
Còn cá Đuôi Trâu, thì thân mình dài gần bằng con cá mại nhưng to hơn cá mại, cái đuôi dài trông giống đuôi trâu, vì thế mà có tên như vậy.
Nhưng ở vùng Đông Bắc, khi gọi đồ vật thì hay thêm chữ "tử" ở đằng sau. Ví dụ như chân gà, móng giò, giò heo. Cho nên loại cá này ở Đông Bắc, được gọi là cá Đuôi Trâu tử.
Loại cá Đuôi Trâu này thịt cực kỳ tươi ngon và mềm, hương vị còn ngon hơn cá mại.
Dương Ngọc Phượng dùng mỡ gấu đun nóng chảo, phi hành, tỏi, ớt đỏ cho thơm, lại cho thêm tương đậu vào chiên, thêm nước thả cá vào, dùng củi đun nhỏ lửa, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Vừa khi món cá kho này làm xong, Lý Bảo Ngọc cũng vừa đến. Đợi thêm mấy phút, thì Giải Thần cũng lái xe về.
Một chiếc bàn vuông, vừa đủ ngồi, Dương Ngọc Phượng và bé Linh Đang cũng không bày một bàn riêng, sáu người cùng ngồi chung một bàn ăn cơm.
Chỉ là Dương Ngọc Phượng và bé Linh Đang ăn nhanh, Linh Đang ăn xong trước thì liền vào phòng phía tây học bài, con bé này rất chăm chỉ học tập, mấy năm liền đều đứng nhất lớp.
Còn Dương Ngọc Phượng, thì ngồi bên cạnh cùng Triệu Quân và mọi người vừa chuyện phiếm vừa ăn nhạt.
Đột nhiên, Trương Viện Dân đặt ly rượu xuống, nói với Lý Bảo Ngọc: "Bảo Ngọc à, anh hỏi chú cái này nhé."
"Chuyện gì thế anh?"
Trương Viện Dân nói: "Hôm trước chú có cho anh mượn hai quyển Thủy Hử truyện phải không?"
"Vâng ạ." Lý Bảo Ngọc đáp lời, hỏi: "Sao thế anh?"
Trương Viện Dân nói: "Anh đọc trong truyện, có người tên là Bệnh Quan Tác, có người tên là Bệnh Úy Trì, còn có cả người tên là Bệnh Hổ nữa? Đám hảo hán này, sao ai cũng bị bệnh thế hả?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận