Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 109: Vương Đại Long tới (length: 10800)

"Ngươi mau sang một bên đi cho ta nhờ!" Triệu Quân tức giận nói với Lý Bảo Ngọc một câu: "Ta là bị gấu mù làm cho hoảng sợ, chứ đâu phải chiêu trò gì, để dao phay làm gì?"
Thời xưa có một quan niệm, nhà ai có con cái bị vật dơ bẩn làm cho giật mình sợ hãi, thì khi đi ngủ, người ta sẽ dùng vải gói con dao phay nhét dưới gối đứa trẻ.
Nhưng Triệu Quân bị chó gấu dọa cho, khác hẳn trường hợp kia.
Lúc này, Triệu Quân muốn đứng dậy, Lý Bảo Ngọc đỡ hắn dậy, và nói với Triệu Quân: "Ca ca, ngày kia có phiên chợ lớn, ca đi được không?"
"Ta thế này làm sao đi được?" Triệu Quân đau khổ nói.
"Biết đâu ngày kia sẽ đỡ hơn."
Triệu Quân xuống khỏi giường, vất vả rửa mặt, dùng khăn mặt lau khô, rồi hỏi Lý Bảo Ngọc: "Huynh đệ, chuyện hôm qua ta nói với ngươi, ngươi nghe ngóng thế nào rồi?"
Lý Bảo Ngọc nói: "Ca ca ngươi nói đúng, hắn thật đã trở về."
Triệu Quân đi đến cạnh giường ngồi xuống, chồng chăn lên nhau.
Lý Bảo Ngọc qua hỗ trợ một tay, rồi hỏi Triệu Quân: "Ca ca, tính sao đây?"
"Tính sao à?" Triệu Quân nói: "Đến đâu thì hay đến đó thôi."
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy cửa phòng nhà Triệu Quân mở ra, có người ở ngoài nói: "Cô Năm có nhà không?"
Tiếp theo đó, liền nghe thấy tiếng của Vương Mỹ Lan: "Đại Long à, mau vào nhà!"
Triệu Quân và Lý Bảo Ngọc nhìn nhau, Triệu Quân đỡ Lý Bảo Ngọc đứng dậy, vừa bước ra ngoài thì bắt gặp ánh mắt của Vương Đại Long.
"Tiểu Quân, à, Bảo Ngọc cũng ở đây."
"Đại Long ca!"
"Đại Long ca!"
Triệu Quân, Lý Bảo Ngọc chào Vương Đại Long, thấy Vương Đại Long đang xách ngược một con chồn hoang, đưa cho Vương Mỹ Lan và nói: "Cô Năm, hôm qua cháu đào được hang chồn, biếu cô một con."
"Cháu xem cháu kìa, đến thì cứ đến thôi, đến nhà còn mang theo đồ." Vương Mỹ Lan cười nhận con chồn, và nói: "Nhà có thịt heo rừng, lúc cháu về cô cho cháu cái đùi."
Vừa nghe Vương Mỹ Lan nói câu này, Lý Bảo Ngọc liền lén đẩy Triệu Quân một cái, nhưng Triệu Quân lại lắc đầu.
Lại thấy Vương Đại Long, liền theo lời của Vương Mỹ Lan mà tiếp lời một cách trơn tru: "Cô Năm, nghe nói mấy ngày nay huynh đệ cháu mổ heo ghê lắm hả?"
Vương Mỹ Lan liếc nhìn Triệu Quân một cái, cười nói: "Huynh đệ cháu dạo này cũng khá đấy, hôm trước còn vây bắt được ba con."
"Thật hả?" Vương Đại Long tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Huynh đệ cháu sao đi vây bắt được hay vậy, sao không dẫn chó theo? Mà mua chó cho cháu làm gì. . ."
"Đến, Đại Long!" Đột nhiên, Vương Mỹ Lan ngắt lời Vương Đại Long, đồng thời đưa cho hắn một cái lọ sứ trắng.
"Cô Năm không cần bận rộn đâu, cháu nói chuyện chút là đi." Vương Đại Long nói.
Hôm nay hắn đến, không phải để uống nước, cũng chẳng phải để tặng chồn cho Vương Mỹ Lan, mà là có mục đích khác.
Vương Mỹ Lan vẫn tươi cười đầy mặt hỏi hắn: "Trong nhà đều khỏe cả chứ?"
"Dạ, đều khỏe cả ạ."
"Hôm trước nghe người ta nói, cháu đánh nhau với Quyên Tử." Vương Mỹ Lan đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Đại Long à, không phải cô nói cháu, vợ chồng sống với nhau có răng cũng có lúc xô."
"Không phải cô nói cháu, cánh đàn ông các cháu thì đừng nên động chân động tay với vợ mình chứ. . ."
"Không phải cô nói cháu. . ."
Vương Mỹ Lan xả một tràng oanh tạc, khiến Vương Đại Long ù hết cả đầu, thầm nghĩ: "Còn không phải là cô đang nói cháu à, chính là cô đang nói cháu đấy! Nếu không phải tại con trai cô, thì hai vợ chồng cháu đã có thể đánh nhau rồi à?"
"Cô Năm à." Vương Đại Long cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào: "Tiểu Quân bao giờ đi làm vậy cô, dạo này em rể không sắp xếp cho nó một chân sao?"
Em rể mà Vương Đại Long nhắc đến, chính là chồng của chị gái Triệu Quân, Chu Kiến Quân.
Vương Mỹ Lan cũng chẳng giấu diếm hắn, đáp: "Hóa ra cháu vẫn còn nhớ tới nó, năm sau huynh đệ cháu mới đi làm."
"Ôi chao!" Vương Đại Long ra vẻ rất tiếc, ngước mắt hỏi Triệu Quân: "Vậy anh đi làm thì còn đi săn sao được?"
Nghe đến đây thì Triệu Quân đã sớm nhận ra, tên Vương Đại Long này muốn giở trò, Nhưng Triệu Quân cũng không vội, mọi người trong thôn đều biết tính của mẹ hắn rất tốt, nhưng bọn họ không biết rằng, sự thiện lương của Vương Mỹ Lan có một giới hạn, đó là đừng ở trước mặt bà, tính kế con trai bà.
Nếu không, bà sẽ cho hắn biết tay.
"Việc gì chứ." Vương Mỹ Lan hôm nay, dường như không phải là người đã từng ngăn cản Triệu Quân lên núi săn bắn ngày xưa.
Chỉ nghe bà nói: "Triệu Quân còn được nghỉ phép mà, chờ lúc nghỉ phép rồi đi săn thôi."
"Vậy thì. . ."
Vương Đại Long vừa định nói gì đó thì bị Vương Mỹ Lan ngắt lời, bà nói: "Nên nói thì phải nói, huynh đệ cháu bắn súng giỏi lắm, lần nào lên núi cũng không về tay không, chờ lúc đi làm, có khi lãnh đạo trong lâm trường còn nhờ nó đi bắn bia nữa đó."
Vương Đại Long nghe vậy thì nghẹn lời, vừa mới nghĩ được lời nào, thì đến một chữ cũng không thốt ra nổi.
Ngay cả việc bắn bia còn được nhắc tới, thì còn nói được cái gì nữa?
Tục ngữ có câu, lên núi kiếm ăn.
Ở những năm này, tài nguyên động vật hoang dã trong núi rất phong phú, gấu đen, lợn rừng, hoẵng, hươu. . .
Những thịt rừng này, người của các lâm trường và khu rừng đều thường xuyên có, nhưng người thành phố thì không có mà ăn.
Các vị lãnh đạo lâm trường đôi khi muốn ra thành phố họp, sẽ có những buổi chiêu đãi hoặc có người nhờ vả xin chút thịt rừng ăn thử.
Mà lãnh đạo thì không thể tự tay cầm súng đi săn được, đành phải tìm đến những người có tiếng tăm, những người giỏi săn bắn để nhờ họ.
Đương nhiên, những ai giúp lãnh đạo thì lợi lộc cũng không hề ít.
Mà lãnh đạo cũng sẽ không làm khó dễ, ví dụ như cho người đó một tháng thời gian, trong một tháng này người đó không cần đến lâm trường làm việc, việc của người đó thì lãnh đạo sẽ cho người khác làm thay.
Trong một tháng này, người đó chỉ cần làm một việc tốt duy nhất đó là đi săn.
Lãnh đạo sẽ đưa ra một mục tiêu, và mục tiêu này không hề khó, ví dụ một tháng săn được ba con hoẵng và hai con lợn rừng.
Bởi vì là nhiệm vụ lãnh đạo giao phó, nên lãnh đạo sẽ cho mượn súng, mà súng đó toàn là súng bán tự động B56, đạn dược cũng được bao cấp đủ dùng.
Cần biết rằng, người được lãnh đạo chọn, đều là những tay súng thiện xạ có tiếng tăm gần xa.
Đối với những người đó mà nói, một tháng bắn ba con hoẵng và hai con lợn rừng, quả thật là quá dễ.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, chỉ cần được lãnh đạo chọn, sẽ có một tháng đi săn với đầy đủ lương thưởng.
Phàm là ai nhận nhiệm vụ kiểu này, đều phải trì hoãn thời gian đến gần ngày cuối mới đi nộp, Dù cho ngày đầu tiên lên núi, đã bắn được ba con hoẵng, hai con lợn rừng rồi, cũng không được đem đi nộp cho lãnh đạo ngay.
Sau khi mổ bụng, lấy máu, rồi đem những con mồi này về nhà.
Bởi vì những nhiệm vụ này thường rơi vào mùa đông, cho nên khi kéo con mồi về nhà thì có thể để đông lạnh trong tuyết, và để đến gần hạn chót thì mới đem ra giao cho lãnh đạo.
Cứ làm như vậy, vừa mổ bụng lấy máu lại vừa cấp đông thì nó cũng giống như chế tạo tiêu bản vậy.
Cho nên mới gọi là bắn tiêu bản.
Thực ra Vương Mỹ Lan quá rõ về đứa con trai nuôi mà bà nuôi dưỡng bấy lâu nay là người thế nào, vì bà và cha mẹ của Vương Đại Long lớn lên cùng nhau.
Vậy nên, Vương Mỹ Lan biết rằng, nếu không dập tắt ngay ý định của Vương Đại Long, thì hai ngày nữa hắn lại đến nữa cho mà xem.
Thế là Vương Mỹ Lan nói: "Đại Long này, hôm nay cháu đến là chỉ vì đưa cho cô con chồn này thôi hả?"
Thật ra Vương Đại Long đến hôm nay là muốn mua lại con chó trắng đã bán cho Triệu Quân, còn chịu bỏ thêm năm mươi đồng.
Nhưng từ lúc bước chân vào phòng, Vương Mỹ Lan đã không cho hắn cơ hội nói chuyện, mà điều mà Vương Đại Long không ngờ được, đó là hiện giờ Vương Mỹ Lan lại chủ động cho hắn một cơ hội.
Người xưa có câu: Chớp thời cơ, qua rồi không trở lại.
Vương Đại Long không hề suy nghĩ, liền nói: "Cô Năm à, hồi trước cháu có bán con chó trắng của nhà cháu cho huynh đệ cháu ấy mà? Hôm nay cháu tính đến hỏi một chút, xem con chó nó dùng được không?
Cháu sợ nó đổi chủ không làm việc cho huynh đệ cháu nữa. Anh em thân thích cả, cháu không thể hố người nhà cháu được chứ. Nếu mà không được thì. . ."
"Được!" Vương Mỹ Lan đột ngột nói: "Chó của cháu không tệ đâu, cô và dượng đều bảo tốt đấy."
Đến đây, Vương Mỹ Lan ngẩng đầu lên nhìn Triệu Quân, rồi hỏi nó: "Đúng không hả? Con trai."
"Vâng." Triệu Quân cười nói với Vương Đại Long: "Đại Long ca, anh nuôi con chó đó cũng tốt, em dùng cũng quen tay."
"Huynh đệ, cái đó thì. . ."
"Đại Long à!" Vương Mỹ Lan không hề cho hắn cơ hội nói thêm, nói: "Cô biết cháu có ý tốt, chó đó coi như là không tệ, cô cho con trai cô giữ lại, không thì nó vào rừng đi săn, không có chó đủ sai khiến, cô vẫn lo cho nó lắm."
Lời đã đến nước này thì Vương Đại Long còn có thể nói gì, lúc này hắn bỏ tách trà trong tay xuống rồi đứng lên cáo từ.
Nhưng đúng lúc này, Lý Như Hải hằm hè xông vào phòng.
Lý Như Hải đi vào nhà, đầu tiên là chào Vương Mỹ Lan một tiếng "Dì cả" sau đó gật đầu chào Vương Đại Long.
Sau đó, mới tiến lại gần Lý Bảo Ngọc.
"Sao vậy? Ngươi đến đây làm gì?" Lý Bảo Ngọc hỏi em trai.
Lý Như Hải nói: "Đại ca, không phải ca đang lẩm bẩm muốn mua chó à? Em nghe nói nhà lão Từ có ba con chó muốn bán đó!"
Lý Như Hải vừa nói xong, thì Lý Bảo Ngọc, Vương Đại Long đều sáng mắt, Vương Đại Long đứng lên hỏi Lý Như Hải: "Như Hải à, cháu nghe ai nói thế?"
"Còn nghe ai nói nữa, cả cái thôn này đều biết rồi." Lý Như Hải trả lời Vương Đại Long một câu, sau đó mới nói với Lý Bảo Ngọc: "Đại ca, ca muốn mua thì nhanh về nhà hỏi mợ xin tiền đi."
"Được." Lý Bảo Ngọc đáp lời, sau đó lần lượt chào tạm biệt Vương Mỹ Lan, Triệu Quân, Vương Đại Long, rồi mới dẫn Lý Như Hải đi.
"Cô Năm kia, ta cũng đi qua nhìn một chút." Vương Đại Long đứng dậy cùng Vương Mỹ Lan cáo biệt, vội vã rời đi.
Vương Mỹ Lan đứng dậy, dẫn Triệu Quân đưa hắn ra cửa, chỉ thấy Vương Đại Long cũng không quay đầu lại, bước nhanh liền đi ra ngoài.
Con chó trắng bị buộc ở góc tường, thấy chủ nhân ngày xưa, lại vẫy đuôi, lại hướng phía trước nhảy lên, nhưng Vương Đại Long căn bản liền không phản ứng nó.
Hai mẹ con nhìn nhau, Vương Mỹ Lan cười nói: "Ta còn nói muốn cho hắn cái đùi heo, con chó trắng này được mừng hụt rồi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận