Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 730: Thật đen nha! ( 2 ) (length: 7950)

Vương Cường cau mày, không để ý Vương Mỹ Lan, mà hỏi Triệu Quân: "Ba cái bụng lợn rừng có thể ăn được bao lâu?"
"Ít nhất cũng phải một tuần." Triệu Quân hiểu rõ suy nghĩ của Vương Cường, vội nói: "Cậu, cậu không cần cố ý đi săn lợn rừng, đợi con vài ngày nữa dẫn chó đi."
"Không sao." Vương Cường khoát tay, nói: "Ta đi dạo thôi, thấy lợn rừng thì đánh. Giờ chưa rét, đợi sang đông đóng băng, ta sẽ chuẩn bị nhiều bụng heo cho mẹ con."
Trong bếp, Vương Mỹ Lan nghe thấy em trai và con trai nói chuyện, trong lòng ấm áp, cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Giữa trưa ăn cơm xong, Giải Thần lái xe chở Triệu Quân, Vương Cường lên núi, kéo ba con lợn rừng về.
Xe vào đến sân, đến trước cửa nhà Vương Cường, Triệu Quân và Giải Thần định giúp Vương Cường dỡ hàng, nhưng Vương Cường chỉ bảo dỡ hai con lợn con, nhất định đòi đưa cả con lợn nái già cho Triệu Quân mang về.
Triệu Quân hết lời khuyên can, cuối cùng cũng đành kéo một con lợn con cùng ba cái bụng lợn rừng đi.
Vương Mỹ Lan và Kim Tiểu Mai từ sáng sớm đã làm thịt lợn, buổi chiều còn phải tiếp tục.
Giải Thần giúp hai cô một tay, Triệu Quân thì chặt một chân lợn rừng trước, lại cầm một vò mỡ gấu chó, một miếng thịt gấu đen, đi thăm bà lão họ Giang.
Từ ngày trở về, anh đã bận tìm Hắc Hổ, còn chưa đưa tiền bán mật gấu cho bà lão.
Khi Triệu Quân đến nhà bà, bà đang ngồi trên giường đất thêu hoa, thêu cảnh đất trời hồi xuân, chim én bay về.
Nghe thấy tiếng Triệu Quân, bà lão cắm kim xuống miếng thêu, đặt lên đùi, nhìn đồ trong tay Triệu Quân, cười hỏi: "Đây đều là mang thịt cho bà sao?"
"Có thịt." Triệu Quân để đồ ra ngoài, vào trong phòng nói với bà: "Còn có mỡ nữa, bà cứ ăn thoải mái."
Bà lão cười gật đầu, bảo Triệu Quân ngồi xuống, đưa miếng thêu cho anh.
Triệu Quân nhận lấy xem, khen: "Bà khéo tay thật đấy."
Được cháu khen, bà lão cười đắc ý, tiếp tục thêu thùa, rồi nói: "Hình này, bà thêu cho con hai cái áo gối, con cưới vợ về còn có mà dùng."
"Hả?" Triệu Quân ngớ người, rồi cười nói: "Bà ơi, con thấy người ta cưới nhau toàn thêu uyên ương, long phượng thôi mà."
"Cái đấy là cái gì?" Bà lão bĩu môi, vừa nói một câu, thấy Triệu Quân rút một xấp tiền từ túi ra, bà biến sắc, không nói nữa mà bảo: "Con mau cất tiền đi!"
Thấy bà lão không vui, Triệu Quân khựng lại, nói: "Đây là tiền bán mật gấu..."
"Bán cái gì cũng không cần!" Bà lão chỉ vào tay Triệu Quân, quát: "Mau cất đi, bà nói cho con biết, là cho con đấy!"
Nghe bà nói vậy, Triệu Quân cười, đành cất tiền vào.
"Thế mới đúng!" Bà lão cười, rồi nói với Triệu Quân: "Bà đây có tiền, mấy đồng lẻ ấy bà còn không thèm để ý."
Nói xong, thấy Triệu Quân bật cười, bà lão vờ nghiêm mặt: "Thật đấy, con đừng không tin. Sáng hôm qua, thằng Trương Chiêm Hà đến, đòi mua quan tài của bà, trả giá cao, bà cũng không bán cho nó!"
"Cái gì?" Triệu Quân biến sắc, anh chợt nghĩ ra, Trương Chiêm Sơn mất đột ngột, không chuẩn bị quan tài cũng phải, việc Trương Chiêm Hà nghĩ đến việc mua quan tài cũng coi như hắn có đầu óc.
Nhưng mua của ai mới là vấn đề. Không phải kẻ hám tiền, ai có thể đem quan tài của mình ra bán?
Hơn nữa, việc đến nhà mua quan tài là điều người ta không thích, việc Trương Chiêm Hà tìm đến bà lão để mua chứng tỏ hắn coi bà lão đơn thân là người dễ bắt nạt.
Nghĩ đến đây, Triệu Quân rất tức giận. Anh không phải là người có thể che giấu cảm xúc, lúc tức giận thì mặt sẽ lộ ra ngay.
Thấy Triệu Quân giận, bà lão khuyên nhủ: "Này con, không sao đâu, bà không như nó."
Bà lão nói xong, thấy Triệu Quân vẫn chưa dịu mặt liền chuyển chủ đề: "Lúc Trương Chiêm Hà đến, bà lão Từ đang ở nhà bà."
"Bà lão Từ?" Cách này của bà thật hiệu quả, Triệu Quân tò mò hỏi: "Bà lão Từ nào cơ?"
"Chính là vợ của Từ Trường Lâm." Bà lão vừa nói vừa cười hỏi Triệu Quân: "Bà nói không bán, con đoán xem thế nào?"
Nghe bà lão hỏi, Triệu Quân chớp mắt, anh biết Trương Chiêm Hà không dám quá phận, không dám ép bà lão bán quan tài.
Hơn nữa, nhìn thần thái bà lão, chắc chắn là có chuyện hay gì đó.
Bỗng nhiên, Triệu Quân nghĩ ra một khả năng, liền hỏi bà lão: "Chẳng lẽ... Trương Chiêm Sơn... Bị nhà lão Từ bán cho?"
"Đúng thế! Lão Từ cho người đưa đến tận chỗ luôn đấy" bà lão gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Nhưng mà con đoán xem, nhà lão Từ lấy của nhà lão Trương bao nhiêu tiền?"
Triệu Quân im lặng, đồ này còn mang giá cả ngồi xuống thương lượng sao?
Thấy Triệu Quân không nói gì, bà lão giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra trước mặt anh.
Triệu Quân giật mình, vội hỏi: "Năm trăm?"
"Không phải, không phải." Bà lão lắc đầu, nói: "Một trăm năm mươi đồng!"
"Ôi!" Dù là một trăm năm mươi đồng, cũng đủ làm Triệu Quân kinh ngạc.
Anh làm người nghiệm thu ở lâm trường, đầu xuân còn đến xưởng gỗ mua gỗ thông lớn để đóng quan tài.
Người mua quan tài sẽ chọn gỗ ở xưởng, sau đó nhân công sẽ đem gỗ ra một chỗ, người nghiệm thu đến đo đạc rồi đánh dấu, cuối cùng sẽ mở hóa đơn.
Người mua quan tài cầm tiền đến lâm trường nộp, đổi lấy hóa đơn, sau đó mới đến xưởng gỗ để lấy gỗ.
Còn việc gia công như nào thì là việc của người mua.
Gỗ làm quan tài chủ yếu là phải chống côn trùng, chống mối mọt. Ví dụ gỗ trắc dây vàng vì có mùi thơm nên sẽ chống được sâu mọt.
Ở Đông Bắc không có gỗ trắc dây vàng, loại tốt nhất chính là gỗ thông đỏ, vì trong gỗ có tinh dầu chống phân hủy, chống mục.
Gỗ thông đỏ để làm quan tài, chiều dài phải trên sáu mét, độ dày mặt cắt phải đạt trên 60 cm. Như vậy mới đảm bảo quan tài sẽ là bản độc nhất, từ đáy, thành đến nắp quan tài.
Làm một bộ quan tài như vậy, cần gỗ thông đỏ lớn, ở vùng rừng Vĩnh Yên ước tính khoảng một trăm đồng.
Nhưng nếu công nhân lâm trường đến mua thì có giá nội bộ, chỉ khoảng năm, sáu mươi đồng.
Tính thêm công gia công về sau, cũng không tốn đến tám mươi đồng.
Thế mà nhà lão Từ bán quan tài cho Trương Chiêm Sơn lại đòi những một trăm năm mươi đồng, tức là tăng lên đến hai, ba chục đồng so với giá thông thường.
Hơn nữa, có Từ Bảo Sơn trong nhà, quan tài nhà lão Từ nếu không được giá nội bộ cũng không chênh lệch nhiều.
Lão già Từ Trường Lâm này đúng là quá đen tối!
Bà lão lại nói với Triệu Quân: "Bà nghe lão Từ bà tử nói, nhà họ lão có thằng cháu trai, là đội trưởng đội nghiệm thu các con đấy. Thế mà còn lừa của người ta nhiều tiền như vậy."
"Vâng ạ." Triệu Quân tán thành gật đầu, lại ngồi tán gẫu với bà thêm một lúc, rồi đứng dậy cáo từ ra về.
Triệu Quân từ nhà bà lão đi ra, đang trên đường về nhà thì lại gặp Từ Trường Lâm.
Lão già này cười với Triệu Quân, nói: "Cậu trai, nghe nói cậu đánh được báo hả?"
"Vâng." Triệu Quân đáp, chỉ cười không nói nhiều.
Lúc này, Từ Trường Lâm nói: "Tôi biết trên núi chỗ nào có đá hổ tử, cậu có dám thử sức không?"
- Sáng sớm đi xét nghiệm, nên giờ mới xong.
Một lát nữa tầm 4-5 giờ sẽ có một chương nữa.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận