Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 20: Tần Cường săn gấu ( thượng ) (length: 8124)

Triệu Quân nhà ở ngoài sân.
Dắt bốn con chó săn Đào Tam Thắng, vừa thấy Tần Cường, Đào Đại Thắng, Đào Nhị Thắng theo Triệu Quân nhà đi ra, vừa định nói chuyện, đã thấy ba người tay không.
Đào Tam Thắng ngẩn người ra, hỏi: "Anh rể, chó đâu?"
Tần Cường không trả lời, đưa tay từ tay Đào Tam Thắng kéo lấy một sợi dây thừng, túm đầu kia sợi dây thừng buộc con chó mực liền hướng bắc đi.
Con chó mực này cùng con chó mực to mà Triệu Quân hôm qua mang về nhà không hề giống nhau, con chó mực to kia vạm vỡ cao lớn.
Mà con chó mực Tần Cường đang dắt lại gầy gò nhỏ bé chỉ độ năm mươi cân.
Thấy Tần Cường không trả lời, Đào Tam Thắng lại hỏi Đào Đại Thắng: "Anh cả, chó đâu?"
Đào Đại Thắng cũng không trả lời, tự nhiên lấy từ tay Đào Tam Thắng một sợi dây thừng, dắt một con chó đen theo sát Tần Cường mà đi.
Đào Tam Thắng có chút hoang mang, nhìn nhị ca mình, không biết nên hỏi hay không.
Đào Nhị Thắng cũng cầm lấy từ tay Đào Tam Thắng một sợi dây thừng, nói với em trai mình: "Đi thôi, không mượn được chó rồi."
"Sao lại không mượn được?" Đào Tam Thắng càng ngơ ngác, anh rể mình tới nhà Triệu gia mượn chó gần hai năm, chưa bao giờ có chuyện này a.
"Đừng hỏi, đi!" Đào Nhị Thắng nói, dắt một con chó đen khác đi.
Đào Tam Thắng đứng tại chỗ ngây ra hai giây, lúc này mới dắt con chó vàng còn lại, cùng đoàn người hướng ngoài thôn đi.
Bốn người dắt chó vào núi, vẫn không buông tay.
Trong đó, chó mực mấy lần kêu lên, giãy giụa muốn thoát khỏi Tần Cường, nhưng Tần Cường vẫn không buông tay, cứ thế đi sâu vào núi.
Chó mực có vẻ rất rõ ràng là xung quanh có con mồi, hoặc có dấu vết con mồi để lại, nhưng Tần Cường từ đầu đến cuối làm lơ.
Điều này là vì mục đích hôm nay của Tần Cường rất rõ ràng, hắn đang đi săn một con gấu đen.
Thời buổi này, lợn rừng không đáng tiền, đánh được cũng chỉ để ăn thịt.
Nhưng gấu lại rất đáng tiền, có thể nói toàn thân đều là bảo vật.
Bàn tay gấu, thịt gấu không cần nói, mỡ gấu mà lấy ra làm đồ ăn thì ngon hơn bất kỳ loại mỡ nào.
Dù là vào mùa đông, bánh rán mỡ gấu có thể đặt trên nền tuyết, dù là xuống đến âm bốn mươi độ thì bánh vẫn mềm không cứng.
Đương nhiên, thịt gấu, mỡ gấu thì vẫn không thể đem đi bán lấy tiền được.
Nhưng trên người gấu lại có những thứ quý giá có thể bán được.
Mũi gấu, dùng ngói vụn rang, xay thành bột, pha với rượu gạo thì có thể chữa được bệnh động kinh.
Xương bánh chè gấu có tên là "giả hổ cốt", có thể chữa được phong thấp, các loại phong thấp.
Đắt nhất là mật gấu.
Ngay tại năm 86 này, một viên mật gấu đem tới cửa hàng quốc doanh dưới núi, bán được năm sáu trăm đồng không thành vấn đề.
Nếu là mật gấu chó (mật gấu hạng nhất), còn có thể bán được hơn ngàn đồng.
Bố của Tần Cường, từ sau khi Tần Cường kết hôn, đã tự mình lên núi, dựng lều trại, khai khẩn mấy mẫu đất, ngày thường thì giăng bẫy, đặt kẹp.
Năm ngày trước, lúc bố Tần đội mũ bắt đầu đi, đã thấy phân và nước tiểu gấu.
Gấu không giống lợn rừng, có bẫy mũ để bắt lợn rừng, nhưng không có bẫy mũ bắt gấu.
Vừa hay bố Tần hai ngày trước bẫy được một con hươu, ông ta đã dùng mỡ hươu bọc cái bẫy mà ông đã làm.
Từ đó, ngày nào bố Tần cũng lên xem cái bẫy của mình một lần.
Vừa hôm qua, ông đi lên xem thì thấy cái bẫy đã bị sập, nhưng xung quanh không thấy xác gấu, trên mặt đất chỉ có vết máu tí tách.
Bố Tần có chút bực mình, cái bẫy này của ông đã quấn hơi nhẹ nên vừa trúng gấu thì nó đã nổ. Cái này là đã làm miệng gấu bị thương chứ không phá hủy não bộ nên con gấu chưa chết.
Bố Tần không cam lòng, nên đã xuống núi, tới nhà Tần Cường bảo hắn hôm nay đi đánh gấu.
Cho nên, mục đích của Tần Cường và mọi người hôm nay rất rõ ràng, chính là đánh gấu, lấy mật gấu bán lấy tiền.
Thế nên không quan tâm chó mực dẫn đường có kêu gào như thế nào, Tần Cường vẫn cứ không buông tay.
Bởi vì hắn không biết chó mực đã phát hiện cái gì, có thể là lợn rừng, có thể là hươu, thậm chí có thể là lửng chó.
Đương nhiên, cũng có thể là gấu.
Nhưng khả năng đó quá nhỏ, không bằng thông tin của bố hắn chuẩn xác.
Có tiền không kiếm, vậy gọi là đồ rùa!
Bốn người dắt bốn con chó, đến chỗ mà bố Tần nói, thấy trên mặt đất quả nhiên vẫn còn vết máu nhàn nhạt.
Tần Cường liền tháo khớp nối dây buộc chó khỏi cổ chó mực rồi thả cho chó tự đi ngửi xung quanh, nó cứ ngửi tới ngửi lui không ngừng.
Dần dần, chó mực lần theo dấu vết máu đi về phía tây bắc, Tần Cường và mọi người dắt ba con chó còn lại theo sau.
Lúc này, chó mực chạy, Tần Cường và mọi người cũng không vội.
Bởi vì chó nhà mình thì họ biết rõ, chó mực này ham chơi nên chỉ chạy được không đến hai dặm.
Quả nhiên, chó mực chạy một hồi lại quay về. Sau khi gặp lại Tần Cường, nó lại quay đầu chạy tiếp.
Cứ như vậy, chạy đi chạy lại thì đã gần giữa trưa.
Bốn con chó tản ra nghỉ ngơi xung quanh, Tần Cường và mọi người ngồi dưới một gốc cây lớn ăn bánh ngô mang theo từ nhà.
Thấy sắc mặt Tần Cường đã tốt hơn, Đào Đại Thắng mới dám lên tiếng hỏi: "Anh rể, con chó mực nhà tôi được không vậy?"
Tần Cường cau mày, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Khó nói lắm."
Hai anh em Đào gia nhìn nhau, nhưng không ai dám hỏi tiếp.
Lúc này, Tần Cường thở dài một tiếng nói: "Dù có tìm được thì sợ cũng không giữ chân được nó đâu!"
"Đều tại thằng nhóc Triệu Quân!" Đào Nhị Thắng đột nhiên lên tiếng nói: "Hôm nay còn không cho mượn chó."
Đào Đại Thắng vội kéo tay Đào Nhị Thắng ra ý bảo hắn đừng nói nữa. Chuyện này là bọn họ sai, còn có thể trách người khác à?
Tần Cường nhai xong miếng bánh ngô trong miệng nuốt xuống, nhìn xung quanh ba cậu em vợ rồi mới nói: "Hôm nay mọi người cẩn thận, nếu không ổn thì chúng ta rút lui."
Lời này của Tần Cường vừa nói ra, anh em nhà Đào đều ngẩn người.
Bọn họ cùng Tần Cường đi săn cũng đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy anh rể mình nói những lời mất ý chí như vậy.
"Chẳng qua chỉ thiếu một con chó thôi mà?" Đào Tam Thắng khinh thường nói: "Chó nhà ta tìm được gấu thì bọn ta sẽ hạ gục nó."
Tần Cường không nói gì, đứng lên từ gốc cây, huýt sáo một tiếng, bốn con chó đang nghỉ ngơi xung quanh lập tức đứng dậy.
Tần Cường vẫy tay, chó mực liền đi trước, còn lại ba con chó thì vừa chạy vừa dừng vừa đi bộ cùng chó mực.
"Ta đi trước, các ngươi đều mài lại dao rồi đuổi theo!" Tần Cường phân phó một tiếng, rồi tự mình vác súng đi trước.
Anh em nhà Đào rất nghe lời, nhao nhao lấy dao phát mang theo, xung quanh tìm cây nhỏ phù hợp chặt thành gậy để lắp vào dao phát.
Bốn người bốn chó đi lại trong núi, cứ đi đến khoảng hai giờ chiều thì đột nhiên nghe phía trước vọng đến tiếng chó sủa liên hồi.
"Đi mau!" Tần Cường hét lớn một tiếng, từ trên vai lấy khẩu súng săn xuống.
Khẩu súng này của Tần Cường, không phải là loại súng bán tự động B56, bởi vì súng máy bán tự động không phải ai cũng có thể làm được, cũng không phải ai cũng mua được.
Súng của Tần Cường là loại súng nòng quải 16, quải bán tự động, bắn đạn 7,62mm.
Nhưng khẩu súng này không bắn liên thanh được, mỗi khi bắn một phát xong, còn phải lấy vỏ đạn bên trong ra, rồi nhét vào một viên đạn khác.
Tần Cường bóp cò lắp đạn vào trong súng rồi lấy ba viên đạn từ túi áo, một viên nhét vào nòng, hai viên còn lại hắn nắm chặt trong tay.
Khép súng lại, nạp đạn, Tần Cường nhanh chân hướng lên đồi đi, anh em Đào gia cũng vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận