Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 360: Báo lại trở về (length: 10609)

Triệu Quân về đến nhà việc đầu tiên, liền là đem ba cây nhân sâm cất vào hầm.
Chờ hắn từ hầm lên, ra đến trước cửa phòng mở cửa bước vào, liền nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng Vương Mỹ Lan: "Ai đấy? Ai về đấy?"
"Mẹ, con về rồi." Triệu Quân đáp.
"Con trai về rồi à." Vương Mỹ Lan đón Triệu Quân, gương mặt tươi cười có chút gượng gạo, không còn như trước đây nữa.
Triệu Quân hiểu, Vương Mỹ Lan đang lo lắng cho Triệu Hữu Tài, cũng không rõ cha mình đi Vĩnh Thắng truân đánh lưới thế nào, có đánh được gì không.
...
Lúc này trong núi lớn, Triệu Hữu Tài chỉ cảm thấy tai mình nóng lên, đưa tay quờ, càng gãi càng ngứa.
Trước mắt đã hơn bốn giờ chiều, Chu Kiến Quân rón rén đi đến sau lưng Triệu Hữu Tài, ngồi xổm xuống hỏi: "Ba, ta về nhá?"
Triệu Hữu Tài nhìn con dê rừng cái cách đó bảy, tám mét, đang nằm dưới gốc cây, không khỏi thở dài, lắc đầu: "Trói dê lại, về nhà thôi."
Chu Kiến Quân bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau cây đi ra, cởi con dê rừng cái khỏi cây.
Sau đó quật ngã nó, trói bốn chân lại, xỏ qua đòn gánh, hai người ông cháu khiêng dê mẹ xuống núi.
Dê mẹ lớn khác dê con, nó không cho người ta cõng. Quan trọng là nó còn rất khỏe, vùng vẫy trên người Chu Kiến Quân, khiến Chu Kiến Quân không khống chế được nó.
Không còn cách nào, chỉ có thể xốc nó lên như xốc lợn.
Đường núi không như đường bằng, dù con dê mẹ chỉ hơn bốn chục cân, nhưng hai người khiêng vẫn thấy rất mệt.
Vất vả lắm mới về đến truân, hai ông cháu lại tiếp tục khiêng dê về nhà, trên đường có người hỏi: "Kiến Quân à, sao lại khiêng dê về thế này?"
Trùng hợp thật, người này sáng sớm từ nhà ra đi vệ sinh, đã thấy Triệu Hữu Tài và Chu Kiến Quân khiêng dê.
Đến tối, người này lại từ nhà đi vệ sinh, vẫn thấy hai ông cháu khiêng dê.
Sáng thì khiêng ra truân, tối lại khiêng vào, không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
"À, vâng ạ." Chu Kiến Quân ậm ừ cho qua, chứ biết trả lời thế nào, chuyện này nói ra chỉ bị người ta cười chê thôi.
Hai người khiêng dê về đến nhà Chu, vừa vào sân, còn đang buộc dê vào cái lều bên tường, thì Hồ tam muội và Triệu Xuân từ trong nhà đi ra.
Hồ tam muội nhìn hai người, lại nhìn con dê, cuối cùng đưa mắt sang Triệu Xuân.
Có người lớn ở đó, hơn nữa còn là khách, Hồ tam muội nói được gì? Có vài lời, chỉ có thể để con gái bà nói với cha cô ta.
"Hầy!" Triệu Xuân thở dài trong lòng, lúc này cô hơi lo cho Triệu Hữu Tài, con dê mẹ này không hề rẻ, không biết Triệu Hữu Tài giấu tiền kiểu gì, lỡ để Vương Mỹ Lan biết, thì còn ra sao nữa.
"Bà thông gia!" Lúc này, Triệu Hữu Tài chỉ vào con dê mẹ, nói với Hồ tam muội: "Lấy cái chậu ra đây, dê mẹ vẫn còn sữa đấy."
Hồ tam muội vừa nhìn, đúng là thế, dê mẹ không chỉ có sữa, mà còn đang căng sữa ra.
Thời tiết đầu xuân này, cũng chẳng có gì cho dê con ăn, nên hai con dê con kia từ trước, toàn ăn sữa mẹ.
Mà hai con dê con trước sau đều bị Chu Kiến Quân mua mất, sữa dê cái không còn ai ăn. Sáng nay nhà lão Tôn định đến vắt sữa, nhưng chưa kịp thì Chu Kiến Quân đã tới.
Hồ tam muội bưng chậu ra vắt sữa, Triệu Hữu Tài thì vào phòng, còn Chu Kiến Quân thấy Triệu Xuân nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, vội vàng chạy theo Triệu Hữu Tài vào nhà.
Nhưng hai vợ chồng ngày nào mà chẳng ngủ chung giường đất, hắn trốn đi đâu cho thoát?
Chân trước vừa vào nhà, chân sau Triệu Xuân đã theo vào.
"Ta hỏi ngươi!" Triệu Xuân vào nhà chỉ tay vào Chu Kiến Quân, nói: "Tiền cha ta mua dê ở đâu ra?"
"Sao ta biết được."
Triệu Xuân lại hỏi: "Ông ấy lấy ở chỗ nào?"
"Không biết."
"Cái thằng này nói năng thế nào hở môi sứt cả mép thế? Mau nói, cha lấy tiền ở đâu."
Triệu Xuân không tin Triệu Hữu Tài mang nhiều tiền như thế, cô cảm thấy chuyện này chắc chắn có khuất tất, nên mới đuổi theo hỏi Chu Kiến Quân.
Chu Kiến Quân biết không trốn được, bèn nói: "Vợ à, truân ta có một tay hàn nổi tiếng, nàng biết không?"
"Biết chứ, chẳng phải đệ tử của cha ta à?"
"Ừm." Chu Kiến Quân gật đầu, nói: "Hôm nay cha ta vừa ra cửa liền đến nhà hắn, tiền mua dê là lấy từ chỗ tay hàn nổi tiếng, lấy sáu mươi tệ, tiêu hết năm mươi tệ."
Nói đến đây, Chu Kiến Quân thấy sắc mặt Triệu Xuân không ổn, vội nói: "Hình như tiền này là cha gửi chỗ hắn đấy."
"Ái!" Triệu Xuân ngẩng đầu nhìn về phía vách tường phía nam, lúc này cô và cha ruột mình chỉ cách nhau một bức tường, dù không thấy mặt cha, nhưng Triệu Xuân từ tận đáy lòng "khâm phục" Triệu Hữu Tài.
...
"Con trai, con nói sao ba con mãi chưa về vậy?"
Tại nhà Triệu Quân.
Buổi tối khi ăn cơm, Vương Mỹ Lan ngồi bên bàn ăn, thì thầm hỏi Triệu Quân mấy lần, lặp đi lặp lại một câu: Sao ba con mãi chưa về vậy?
Triệu Quân làm sao biết được chứ, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi Vương Mỹ Lan. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Hữu Tài đi ra ngoài đã mấy ngày, đúng là nên về rồi.
Ăn cơm tối xong, Triệu Quân giúp Vương Mỹ Lan dọn dẹp bàn ăn, rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Quân ra khỏi nhà, không mang theo sọt, chỉ đeo một cái túi.
Triệu Quân ra cửa đi thẳng đến nhà Trương Viện Dân. Lúc này họ vừa ăn sáng xong, Dương Ngọc Phượng đang rửa bát đũa ngoài nhà, còn Trương Viện Dân ngồi trên giường quấn xà cạp.
"A, em đến rồi." Thấy Triệu Quân bước vào, Dương Ngọc Phượng vội vàng buông việc trong tay, lau qua loa bàn tay ướt nước vào quần áo, nói: "Mau vào nhà, chị dâu rót nước cho."
"Chị dâu đừng bận." Triệu Quân vội ngăn cô ta nói: "Em với anh trai em đi ngay thôi."
Triệu Quân vừa nói, liền đi vào nhà. Nhưng vừa vào thấy cảnh tượng trong nhà, làm cậu ta hết hồn.
Chỉ thấy sau lưng Trương Viện Dân cắm hai con dao phay, bên ngoài đùi phải buộc một con dao chặt nhỏ, cẳng chân trái đeo một chiếc nĩa.
"Anh à, anh định làm gì đấy?" Triệu Quân ngây người một lát, rồi bước tới hỏi: "Hôm nay vẫn đi trạm hươu à? Không thể nhanh vậy được?"
Món đồ con vật gặm dưới đất, còn phải gặm hai ngày nữa, đâu đến nỗi nhanh thế được. Bây giờ đi trạm hươu, cũng có gì đâu.
"Hả?" Trương Viện Dân ngơ ngác nhìn Triệu Quân, không hiểu ý cậu ta.
Triệu Quân lại nói: "Nếu anh định đi trạm hươu, thì em về lấy súng, anh không cần mang theo mấy thứ này."
Triệu Quân vừa nói, Trương Viện Dân mới hiểu, cười nói với Triệu Quân: "Em à, con hươu đó phải gặm hai ngày, mới ngấm thuốc chứ. Anh đây là nghe em nói, hôm nay anh đi tìm mua chày gỗ thôi. Anh tính mang đồ nghề để đề phòng."
"Thôi đi." Triệu Quân nghe vậy, vội vàng ngăn Trương Viện Dân lại: "Hôm nay em không mang chày gỗ đi, anh sợ người ta cướp à? Với lại, em tìm người ở công xã, không cần mang đồ."
Vừa nói, Triệu Quân vừa túm lấy con dao phay sau lưng Trương Viện Dân, nói: "Nếu anh muốn lên núi, anh mang một con dao là được, cần gì nhiều thế."
Hai người ra khỏi nhà, cùng nhau đi về phía ngoài truân, vừa đi vừa tán gẫu. Trương Viện Dân liền hỏi Triệu Quân: "Em không phải nói ở cái hố kia có của hiếm à, sao mới đào ba cây đã không đào nữa?"
Hôm qua ở hố kia, Triệu Quân nói có của hiếm, nhưng cậu ta mới nhấc có ba cây nhân sâm liền dẫn Trương Viện Dân về.
"Cái thứ của hiếm này em chỉ biết phạm vi thôi, phải gọi thêm người, hai ta mệt quá." Triệu Quân liếc mắt sang bên cạnh, thấy Triệu Quốc Phong đang nhanh chân đi tới, Triệu Quân vỗ vai Trương Viện Dân một cái, nói với hắn: "Em định nhờ thêm người, đem hết chỗ chày gỗ ở cái hố kia ra."
Lời Triệu Quân vừa dứt, liền nghe Triệu Quốc Phong gọi tên cậu.
Triệu Quân quay người đón, vừa đi vừa cười nói: "Sao vậy, chú Triệu?"
"Quân à." Triệu Quốc Phong nói: "Tối đi làm về đến nhà chú, chú trả nốt số tiền còn thiếu cho."
Trả tiền là chuyện tốt, Triệu Quân nghe vậy, cười nói: "Vâng, tối cháu sẽ đến."
"Đừng có vội." Triệu Quốc Phong đưa tay vẫy Triệu Quân, rồi nói: "Hôm qua Giang lão tam và Lưu lão ngũ ở truân chú lên núi hái rau, lúc về chẳng biết gặp phải cái gì, người thì nói là báo con, người thì bảo như hổ con, không biết là cái gì nữa."
Giang lão tam và Lưu lão ngũ đi hái rau dại trên núi, chẳng biết cái gì là ranh giới, không phân biệt được báo.
Nhưng Triệu Quân nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ, đây chính là con báo Đông Bắc hôm trước mình cùng Trương Viện Dân đi tìm.
Nghĩ đến đây, Triệu Quân liền hỏi Triệu Quốc Phong: "Chú Triệu, họ thấy nó ở đâu?"
"Nghe nói ở khu rừng phía sau suối lão long vương, chỗ đi hướng đến hoàng thạch đường tử ấy."
- Còn thiếu hai nghìn chữ, trưa mai sẽ bù, hơn nữa còn chỗ tháng trước thiếu, ngày mai cũng bắt đầu bù, đến lúc đó sẽ nói rõ với anh em.
Chương trước cho sâm, cũng không thần thoại, cũng không huyền học.
Cái này thì ta làm được!
Ở đây, cứ nói phét với anh em, lá sâm mới mọc chín lá, mũi đỏ hướng bên nào cúi, là biết ngay chỗ đó, bao nhiêu mét có sâm.
Ngọn hướng biển nào, thì biết ở chỗ đó, bao nhiêu mét có sâm.
Một mặt sườn núi kia, từ trước đến giờ, moi ra được nhiều hay ít khoáng vật, liền có thể đoán đại khái ra, nơi này còn có khoáng vật gì, là mấy phẩm loại.
Chỉ cần nghe nói ai ở chỗ nào thả mồi, ta để hắn ở đúng chỗ đó lại tìm một tháng, qua một tháng ta lại đi, hắn không đào được mồi, ta đều có thể đào được.
Chỉ có điều những điều này không thể viết quá nhỏ nhặt, truyền trong nhà không truyền ra ngoài, ta xem xem kế tiếp cố gắng không viết lợi hại như vậy, bình thường nhặt mồi là được.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận