Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 662: Cẩu bên trong Quan Vũ ( 2 ) (length: 7809)

"Kia không hay a?" Vương Mỹ Lan nhìn về phía sau nhà, không thấy Trương Viện Dân và Giải Thần trở về, nghĩ bụng hai người họ chắc đang sắp xếp con hươu bào kia, vì vậy liền nói với Triệu Quân: "Con trai, người ta cùng con lên núi, ta lại không cho người ta miếng thịt nào, như thế không tốt."
"Không sao đâu." Triệu Quân nói: "Vừa rồi chúng ta ở trong núi đụng phải một con gấu chó, buổi chiều ta dắt chó vào núi xem sao, nếu có thể tìm được, tối chúng ta ăn thịt gấu chó."
"Vậy cũng được." Nghe Triệu Quân nói vậy, Vương Mỹ Lan mới yên tâm.
Lúc này, Vương Mỹ Lan lại nghe Triệu Quân nói: "Mẹ, mẹ vào nhà lấy cái chậu ra đây, cho con hái đèn lồng treo hươu bào lên, dọn dẹp, dọn dẹp, trưa nay xào ớt quả nhỏ ăn."
Thời buổi này, người ta không có đồ ăn nội tạng lợn, thậm chí cả móng giò cũng rất ít ăn.
Còn về nội tạng gấu chó thì đến chó cũng không ăn, người càng không ăn.
Nhưng tim, gan và bụng của hươu bào mà xào với ớt xanh lại cực kỳ non và ngon.
Chỉ là Triệu Quân nuôi chó, bình thường sau khi làm thịt hươu bào thì gần như toàn bộ nội tạng đều cho chó ăn.
Dù vậy, Vương Mỹ Lan vẫn muốn cho chó ăn, đặc biệt là khi nhìn Hắc Hổ tội nghiệp, hình như muốn ngoáy gãy cả đuôi, Vương Mỹ Lan không đành lòng hỏi: "Không để lại chút gì cho chó ăn sao?"
Triệu Quân liếc nhìn Vương Mỹ Lan một cái rồi hỏi ngược lại: "Mẹ, một con hươu bào thì được bao nhiêu nội tạng chứ? Nhà ta lại nuôi nhiều chó thế, cho ăn thế nào? Đừng cho chúng ăn, trưa nay cho chúng chút bột ngô, đợi vào núi săn được gấu chó, cho chúng ăn thịt."
Nghe Triệu Quân nói vậy, Vương Mỹ Lan cũng hiểu ra. Đúng là như vậy, hươu bào này còn phải để con rể mang đi biếu, mà lại còn cắt thịt từ hươu bào cho chó ăn thì chắc chắn là không được.
Hơn nữa nội tạng của một con hươu bào thì cũng không đủ chia cho bảy con chó ở nhà.
Triệu Quân ra hiệu cho Vương Mỹ Lan, bảo nàng nhanh vào nhà lấy chậu. Còn hắn thì ngồi xuống cạnh xác hươu bào.
Triệu Quân vừa ngồi xuống, còn chưa kịp lên tiếng thì Hắc Hổ đã tiến lại, dựa vào người Triệu Quân ngồi xuống, không ngừng ngoáy đuôi, còn muốn đưa đầu đến liếm mặt Triệu Quân.
Sao người ta lại gọi là chó liếm chứ? Đúng là vậy đấy!
Triệu Quân giơ tay đẩy Hắc Hổ ra, nhưng nó vẫn tiến tới. Triệu Quân lại đẩy, Hắc Hổ vẫn xán đến.
Cuối cùng, Triệu Quân hết kiên nhẫn, chỉ tay về ổ của Hắc Hổ, quát: "Cút!"
Cũng lạ, Hắc Hổ vừa nãy còn mặt dày mày dạn mà giờ thấy Triệu Quân giận thì liền kẹp đuôi chạy thẳng về ổ của mình.
Mắng cho Hắc Hổ chạy, Triệu Quân gọi Thanh Long đến, chỉ vào xác hươu bào, nói với Thanh Long: "Thanh Long, ngươi trông chỗ thịt này cho ta!"
"Gâu! Gâu!" Thanh Long như đáp lại, sủa hai tiếng rồi nằm xuống trước xác hươu bào, vừa chảy nước miếng vừa canh thịt hươu bào.
Triệu Quân đi ra sau vườn, còn chưa kịp đến nơi thì thấy Trương Viện Dân và Giải Thần đã về.
Triệu Quân biết hai người có lẽ đã thu xếp xong con hươu bào đực, vì thế liền gọi bọn họ vào nhà uống nước.
Ba người vào nhà, vừa ngồi xuống quanh bàn thì nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài.
Triệu Quân nhìn ra cửa sổ, thấy Hắc Hổ lại đang sán đến bên xác hươu bào. Chỉ là lần này, người cản nó lại là Thanh Long.
Thanh Long đứng lên giương cổ gầm hai tiếng, Hắc Hổ theo bản năng quay đầu đi, không dám nhìn Thanh Long.
Triệu Quân mỉm cười, im lặng nhìn cảnh này.
Theo như lời của Lý Bảo Ngọc ở kiếp trước thì Thanh Long đúng là Quan Nhị gia trong loài chó, đặc biệt là rất nhân nghĩa.
Nhớ năm đó, Thanh Long bị thương khi đi săn gấu, được Triệu Quân cho ở trong phòng dưỡng thương. Ngay đúng dịp cuối năm, Mã Linh mang theo nửa miếng sườn heo rừng từ chỗ đất tuyết vào, để ngoài hiên gần tường lửa để cho tan đá, đến tối thì mang hầm.
Sau đó, Mã Linh ôm con về nhà mẹ đẻ chơi, quên mất Thanh Long còn trong nhà.
Đến chiều khi Mã Linh về thì thấy Thanh Long đang nằm bên cạnh miếng sườn heo đã tan, miệng há hốc, chảy nước miếng, nhưng miếng sườn heo đặt trên mặt đất vẫn không hề động đến.
Lúc ấy, Thanh Long còn nhỏ nhưng cũng không khiến Triệu Quân thất vọng. Nó cứ nằm canh xác hươu bào, đừng nói là Hắc Hổ mà ngay cả Hắc Long muốn lại gần thử một miếng cũng bị Thanh Long đuổi.
Nhìn lại Hắc Hổ, dù nó to con hơn Thanh Long rất nhiều nhưng lúc này Hắc Hổ không hề giận dữ mà ngược lại còn ngồi xuống, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi với Thanh Long.
Nó có như vậy thì khác nào đang ném ánh mắt đưa tình cho người mù xem. Còn Hắc Long đang ngồi ở một bên thì làu bàu, tỏ vẻ ấm ức. Thanh Long thờ ơ, nào thèm quan tâm đến cái gã béo đen Hắc Hổ làm gì.
Thấy Thanh Long đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, Triệu Quân liền ra ngoài, lấy bộ lòng của con hươu bào, làm qua loa một chút rồi cho Nhị Hắc đang dưỡng thương ở nhà phía tây ăn.
Hai ngày nay nhờ thuốc penicillin nên vết thương của Nhị Hắc đã thấy rõ tiến triển, ăn cũng ngon miệng hơn. Vì thế Triệu Quân đã cho nó một bữa cơm bồi dưỡng.
Vương Mỹ Lan thì cho tim, gan hươu bào vào nước lạnh rửa sạch, còn bụng hươu bào thì xát muối rửa qua rồi thái chỉ, chần qua nước nóng.
Khi thái xong bụng hươu bào, Vương Mỹ Lan bỏ thêm năm bát bột ngô vào nồi nước nóng, Triệu Quân mang qua cho chó ăn.
Vừa ra đến cửa, Hắc Hổ đang "đối đầu" với Thanh Long lập tức đứng dậy, chạy về trước ổ chó của mình đợi Triệu Quân chia cơm cho.
Triệu Quân cho chó nhà ăn xong thì leo tường sang nhà Lý bên cạnh, cho chó nhà đó ăn nốt.
Chốc nữa phải dắt mấy con chó lên núi, trước khi đi thì cũng phải cho chúng ăn chút gì đó đã.
Đến khi chó đã ăn no thì cũng đã đến giờ cơm của Triệu Quân. Vương Mỹ Lan nhanh nhẹn làm bốn món ăn, hai món mặn, hai món rau.
Trong hai món mặn có món tim, gan và bụng hươu bào xào ớt xanh mà Triệu Quân dặn, món còn lại là khoai tây xào sợi.
Còn hai món rau thì một món dưa chuột đập, một món cà chua trộn xì dầu.
Bình thường món cà chua phải trộn đường, chỉ là mấy ngày nay nhà có khách nên làm nhiều món này, đường trắng nhà Triệu Quân cũng không còn bao nhiêu, chẳng lẽ lại đi lấy chút xíu để trộn cà chua à?
Triệu Quân và mọi người ăn no nê xong thì lên giường ở nhà phía tây nghỉ ngơi một chút, đến gần một giờ rưỡi thì cả ba dậy mặc quần áo chỉnh tề, đeo súng đi ra khỏi nhà.
Triệu Quân vừa ra khỏi nhà thì thấy Hắc Hổ sau khi ăn bột ngô xong lại đang cố sống chết bám lấy con hươu bào, nó vẫn nằm phục trước mặt Thanh Long, thỉnh thoảng lại ngoáy đuôi.
"Hắc Hổ!" Triệu Quân gọi một tiếng, Hắc Hổ lập tức chạy đến bên Triệu Quân.
Triệu Quân nhận lấy sợi dây từ tay Trương Viện Dân, đầu tiên là buộc Hắc Hổ, dắt ra ngoài rồi đưa lên xe.
Lúc này, trừ Bạch Long, Đại Hoàng, Hoa Miêu, Hoa Lang và Tam Bàn thì các con chó còn lại đã bình phục, Triệu Quân bèn buộc Tiểu Hùng, Đại Bàn Tiểu Hoa, Hắc Hổ, Thanh Long, Hắc Long từng con một, giao cho Trương Viện Dân và Giải Thần lần lượt dẫn ra khỏi nhà.
Đến lúc này, thấy Triệu Quân không định mang mình đi, Bạch Long có lẽ không chịu được!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận