Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 06: Về nhà (length: 8407)

Theo Lý Bảo Ngọc ném nhánh cây khô vào đống lửa, ngọn lửa lúc đầu bị nhánh cây đè xuống yếu đi, nhưng khi nhánh cây cháy, ngọn lửa dần dần bùng lên mạnh mẽ hơn.
Đến khi các nhánh cây thô đã cháy thành than hồng, bốc lên những tiếng lách tách vui tai, Lý Bảo Ngọc mới lấy những xiên thịt Triệu Quân đã chuẩn bị sẵn, cắm xung quanh đống lửa.
Khi Lý Bảo Ngọc quay trở lại chỗ Triệu Quân, thấy Triệu Quân đang dùng dao cạo chậm rãi lột da con lợn rừng.
Lý Bảo Ngọc hỏi: "Ca ca, giờ mình làm thịt à?"
"Ừ!" Triệu Quân không ngẩng đầu, đáp: "Hai anh em mình kéo không nổi đâu, chi bằng mổ ra rồi vác về."
Nghe Triệu Quân nói vậy, Lý Bảo Ngọc liền hiểu.
Nếu là vào mùa đông, trên đường núi có tuyết, hai anh em họ sẽ dùng hai sợi dây buộc vào mình lợn rừng, mỗi người cầm một đầu, cùng nhau kéo thì sẽ đưa được lợn rừng về từng chút một.
Nhưng bây giờ là mùa thu, con lợn rừng hai trăm cân, họ căn bản không thể nào nhấc nổi.
Thực ra, hai người họ có thể chặt trước hai cái chân heo mang về, mỗi nhà một cái đủ cho cả nhà ăn tối nay.
Đến ngày mai lại tìm người trong thôn có xe trượt tuyết, nhờ họ đánh xe lên đây chở lợn rừng về.
Nhưng nhìn trên những cây cổ thụ phía xa, đàn quạ đang đậu kín cành.
Những kẻ chuyên ăn xác thối này đang chờ hai người Triệu Quân đi khỏi là sẽ sà xuống ăn no nê.
Ngoài chúng nó chờ đến tối, còn có chồn và các loài thú nhỏ đến ăn thịt.
Nếu không may có con gấu đen nào đó đi lạc qua đây thì đến sáng mai Triệu Quân quay lại, con lợn rừng may ra chỉ còn lại một nửa.
Hơn nữa, nếu nhờ người đánh xe trượt tuyết lên, kiểu gì cũng phải chia cho họ một ít thịt heo. Mấu chốt là việc đánh xe trượt tuyết chở heo về làng, cả làng sẽ biết chuyện, kéo nhau đến xin thịt thì còn lại được bao nhiêu?
Kiếp trước Triệu Quân nổi tiếng là người hào phóng, ngay cả khi chưa phát tài, cứ mỗi lần hắn lên núi săn được con gì, cả thôn sẽ cử người đại diện đến nhà Triệu Quân, lấy cớ giúp mổ heo, xẻ thịt để chia phần.
Một con lợn rừng được mấy cân đâu, mà phải cần cả làng đến giúp làm gì?
Nhưng Triệu Quân trước nay không để bụng, cứ ai đến đều không cho họ về tay không.
Nhưng kết quả thì sao?
Khi hắn nghèo khó trở về thôn, thấy hắn chẳng có xu nào, có mấy ai đoái hoài tới hắn?
Gặp trên đường còn lảng tránh đi, đã là đối xử tốt với hắn rồi. Thậm chí còn có những kẻ trước đây từng xưng huynh gọi đệ, giờ lại quay ra trêu chọc hắn.
Nên biết, cả cái Vĩnh Yên thôn này, từ già đến trẻ, có ai chưa từng ăn thịt từ thú rừng Triệu Quân đi săn về?
Kiếp này, Triệu Quân tuyệt đối không muốn chia thịt cho những người đó.
Chỉ có điều, đều là người làng xóm cả, không nhìn thấy thì thôi. Nếu để người ta thấy rồi đến xin thịt thì không hay.
Cho nên, chi bằng mổ con lợn rừng này ra, dùng bao tải đựng lại, mỗi mình và Lý Bảo Ngọc một nửa.
"Ca ca, đệ nghe huynh cả." Lý Bảo Ngọc nghe vậy, gật đầu, ngồi xổm xuống định nhận dao cạo trong tay Triệu Quân, "Để đệ làm cho."
Triệu Quân không nói hai lời, đưa dao cạo cho Lý Bảo Ngọc luôn. Thầm nghĩ thằng nhóc này chắc mới lên núi săn thú nên cái gì cũng thấy mới lạ, không ngại khổ nhọc mà tranh làm hết.
Triệu Quân cũng không nói ra, chỉ lấy bánh bao, bánh nướng hai người mang đến xiên vào cành cây, mang ra cắm cạnh đống lửa nướng từ từ.
Dần dà, thịt heo rừng kêu xèo xèo, bề mặt sủi bọt dầu nhỏ. Không đợi mỡ heo nhỏ giọt, Triệu Quân rút xiên thịt lên, dùng mặt thịt xoa vào bánh bao và bánh nướng.
Khi Lý Bảo Ngọc lột da heo được một nửa thì đã nghe mùi thịt nướng thơm nức. Hắn cùng Triệu Quân từ sáng sớm chưa tới bảy giờ đã ra khỏi cửa, trèo đèo lội suối chưa kể, sau đó lại bị lợn rừng tấn công một cú trời giáng, rồi giết heo, lột da, đã sớm đói meo rồi.
Bây giờ ngửi thấy mùi thịt, còn nhịn được sao?
Ngay lập tức hắn vứt dao cạo qua một bên, chạy đến gần đống lửa nhìn những xiên thịt vừa được Triệu Quân trở mặt, không khỏi thè lưỡi liếm môi.
Thấy hắn vậy Triệu Quân bật cười, đứng dậy vỗ vai Lý Bảo Ngọc, nói: "Trông lửa đi, đừng để cháy."
"Vâng, vâng." Lúc này Lý Bảo Ngọc dồn hết sự chú ý vào mấy xiên thịt kia, chỉ đơn giản đáp hai tiếng, rồi tiếp tục liếm môi.
Triệu Quân thì quay lại, tiếp tục công việc lột da heo thay Lý Bảo Ngọc.
Đến khi hắn sắp lột xong cả tấm da heo thì nghe Lý Bảo Ngọc gọi: "Ca ca, mau đến đây này!"
"Đến, đến ngay." Triệu Quân cũng đang đói, đi đến thì thấy Lý Bảo Ngọc đang một tay cầm ba xiên thịt chờ mình.
Triệu Quân nhận lấy xiên thịt, thổi nhẹ hơi nóng, há miệng cắn một miếng, một miếng thịt heo rừng vào miệng.
Thịt thơm lừng, nhai hai cái, giữa răng môi, đầy cảm giác say mê.
Triệu Quân cầm một chiếc bánh ngô nướng, bánh ngô này vốn đã vàng ruộm, nướng qua, mặt ngoài hơi cháy vàng.
Lại nhờ Triệu Quân dùng thịt heo rừng quẹt dầu mỡ lên trên, khiến bánh ngô bóng nhẫy.
Cắn một miếng bánh ngô, vị ngọt của bột ngô cùng hương vị mỡ heo làm Triệu Quân híp mắt.
"Sướng thật!"
Một miếng bánh ngô, một miếng thịt, một miếng bánh bao, một miếng thịt.
Hai tên đại tiểu tử nhanh chóng quét sạch mọi lương khô và thịt.
Lý Bảo Ngọc dùng mu bàn tay lau miệng dính dầu, vặn bình nước uống ừng ực mấy ngụm, no bụng, thêm ánh nắng buổi chiều chiếu vào, cả người trở nên uể oải.
"Ca ca, hay là mình ngủ một giấc rồi đi?"
Vất vả cả buổi, giờ lại được ăn uống no nê, Triệu Quân cũng có chút buồn ngủ, nhưng nghĩ đến con lợn rừng vất vả lắm mới hạ được, hắn kiên quyết từ chối đề nghị của Lý Bảo Ngọc.
"Không được, mau xẻ thịt, xong rồi về nhà."
"Vậy...được thôi." Lý Bảo Ngọc từ nhỏ đã luôn lẽo đẽo theo sau Triệu Quân, nhiều năm qua, hắn răm rắp nghe lời Triệu Quân.
Lúc này thấy Triệu Quân giọng điệu không cho cãi, Lý Bảo Ngọc liền đứng dậy, cùng Triệu Quân hai người hợp sức, nhanh chóng lột toàn bộ da con lợn rừng.
Da lợn rừng còn lông, nếu cho chó ăn thì chó có thể sẽ ăn, nhưng ăn xong không đi ỉa được sẽ bị nghẹn chết.
Vì vậy, những người thợ săn bình thường khi săn được lợn rừng, dù lột da ở đâu cũng sẽ bỏ lại tấm da này.
Lột da xong, ném qua một bên. Triệu Quân cùng Lý Bảo Ngọc một người dùng dao, một người dùng búa, bắt đầu xẻ thịt heo.
Một cái đầu heo, bốn cái móng heo, bốn cái chân heo, hai miếng sườn, toàn bộ xương sống, xương sườn to, xương sườn nhỏ...
Con lợn rừng ban đầu nặng hai trăm tám mươi cân, trừ phần máu đã chảy, lại còn bị chó tha mất...À phải, Triệu Quân cùng Lý Bảo Ngọc hai người cũng đã ăn gần ba cân thịt.
Rồi lại trừ da, lông và một ít hao tổn, con lợn rừng này chỉ còn lại khoảng hai trăm cân cả thịt lẫn xương.
"Cho vào bao!"
Triệu Quân hô một tiếng, Lý Bảo Ngọc liền bắt đầu nhét thịt heo vào bao tải lớn. Nhét được một chút, Lý Bảo Ngọc liền hiểu vì sao Triệu Quân muốn vội vàng về nhà.
Thịt heo được chia làm hai, mỗi bao tải đựng gần một trăm cân thịt, cho dù hai anh em họ khỏe mạnh thì vác một trăm cân này đi hơn ba mươi dặm đường núi, vừa đi vừa nghỉ thì chắc cũng phải đến tối mất.
"Đầu không cần." Triệu Quân cầm dao cạo cắt hai tai heo và mũi heo, vứt cái đầu heo sang một bên, cả cái sống lưng đã cạo sạch sẽ cũng ném đi.
Sau đó hai anh em vác thịt heo lên lưng, huýt sáo gọi hai con chó săn đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, hai người hai chó cùng theo con đường núi xuống núi trở về nhà.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận