Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 434: Lại hiện báo tung (length: 8186)

Ngày thường Lý Bảo Ngọc rất vô tư, nhưng giờ phút này lại đang nhăn nhó mặt mày.
Hắn đi đến trước mặt Triệu Quân, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mau gỡ cái xác gấu chó ra đi, ta còn phải đi làm nữa.”
“Gấp cái gì?” Triệu Quân giữ chặt Lý Bảo Ngọc, rồi cười nói với Lưu “mồm sắt”: “Dì Lưu, thúc Lý của cháu giờ đây đã là cán bộ lâm trường rồi đó, dì tìm giúp em trai cháu một cô nào cho ngon lành đi, ví dụ như con nhà cán bộ, nhà giáo viên ấy, dì tìm cho một mối đi.”
Trừ mấy năm đặc biệt kia ra, giáo viên ở lâm trường luôn là đối tượng được người ta tôn trọng. Mà ba của Lưu Mai lại là giáo viên tiểu học lâm trường. Còn mẹ Lưu Mai là chủ nhiệm phụ nữ ở thôn Vĩnh Yên, người ta gọi là “chủ nhiệm” trong khu lâm trường.
Gia đình như thế, trước kia Lý Bảo Ngọc không xứng nổi. Được thế là nhờ bây giờ Lý Đại Dũng lên chức cán bộ, nếu không thì trước kia nhà họ Lý có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.
“Nhà cán bộ, nhà giáo viên...” Lưu “mồm sắt” nghe vậy, lập tức rơi vào trầm tư, nhưng tên các nam thanh nữ tú trong tám thôn mười xã đến tuổi kết hôn đều nằm trong lòng bà ta cả, bà ta nghĩ một lát, mắt sáng lên rồi nói với Triệu Quân: “Cháu đừng nói, đúng là có một người đó!”
“Vậy thì tốt quá.” Triệu Quân giơ tay chỉ vào trước cửa nhà Lý gia, rồi nói với Vương Mỹ Lan: “Mẹ, mẹ mau dẫn dì Lưu con vào nói chuyện với thím đi.”
“Hả? Ai!” Vương Mỹ Lan cũng không ngờ, mình chỉ nói có một câu, Triệu Quân đã quyết định chuyện hôn sự cho Lý Bảo Ngọc luôn rồi.
Bởi vì Vương Mỹ Lan biết, chuyện tốt như này, Lý Đại Dũng và Kim Tiểu Mai sẽ không cự tuyệt.
Vương Mỹ Lan đỡ dì Lưu “mồm sắt” đi vào trong sân nhà Lý gia, Triệu Quân thì gọi Lý Bảo Ngọc kéo con gấu đen xuống khỏi xe, lôi vào sân nhà mình.
Gấu đen vừa vào sân, mấy con chó lại được một phen sủa ầm ĩ, Triệu Quân nói với Lý Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc này, không cần ngươi phụ đâu, ngươi mau đi làm đi.”
“Vâng ạ.” Lý Bảo Ngọc lên tiếng, nhưng chân lại không nhấc đi.
Triệu Quân thấy vậy cười một tiếng, rồi nói với Lý Bảo Ngọc: “Mau đi làm đi, thúc này của mày không có ở nhà, một mình thím mày cũng không quyết định được, mày còn chờ cái gì nữa?”
“Anh hai, anh nói gì vậy!” Mặt Lý Bảo Ngọc đỏ lên, quay người đi ra ngoài ngay.
“Ha ha.” Triệu Quân quá hiểu Lý Bảo Ngọc, biết thằng nhóc này có tình ý với Lưu Mai. Như vậy cũng tốt, nó thích thì mình không bị coi là làm chuyện mù quáng.
Lý Bảo Ngọc đi rồi, Triệu Quân bắt đầu cạo da gấu chó trong sân, chờ hắn lột xong nguyên cả tấm da gấu, thì dì Lưu “mồm sắt” vẫn chưa ra khỏi nhà Lý gia.
Lúc này, Triệu Quân bắt đầu lọc thịt gấu, đến khi lọc xong một nửa con gấu thì mới nghe thấy động tĩnh mở cửa nhà Lý gia và giọng của dì Lưu “mồm sắt”.
“Đừng tiễn nữa, vào nhà đi.”
“Con thay Tiểu Mai tiễn dì.” Giọng Vương Mỹ Lan, nghe thấy nàng nói: “Dù sao thì con cũng phải về nhà mà.”
Triệu Quân vừa nghe thấy tiếng nói liền vội vàng nhặt tay gấu ở bên cạnh, đi về phía cửa sân.
Lưu “mồm sắt” vừa ra khỏi nhà Lý gia đã thấy Triệu Quân cầm tay gấu đứng ở cửa, bèn cười nói: “Quân à, cháu giúp dì mang về đi, dì tự cầm không nổi đâu.”
Lưu “mồm sắt” sức khỏe không tốt, chừng hơn chục cân tay gấu, bà ta không xách được, lần trước vẫn là Lâm Tường Thuận lái xe, mang về cho bà ta.
“Để con đưa cho dì!” Vương Mỹ Lan vội vàng giơ tay, nhận lấy tay gấu, xách đi cùng với dì Lưu “mồm sắt”.
Lúc này, Kim Tiểu Mai bước ra cửa, nói với Triệu Quân: “Tiểu Quân à, thím giúp cháu lọc.”
“Không cần, không cần đâu thím, sắp xong rồi.” Triệu Quân chỉ vào từng khối thịt gấu trên mặt đất, nói với Kim Tiểu Mai: “Thím cầm chậu lớn ra đựng thịt vào đi, hôm nay trời nóng, mang về còn ăn được.”
“Ha ha, đứa trẻ này, còn ăn được, ăn được bao nhiêu chứ.” Kim Tiểu Mai cười nói một câu, rồi cảm khái nói: “Nửa năm nay cháu dẫn Bảo Ngọc lên núi, trong nhà chưa bao giờ thiếu thịt. Bây giờ lại có tiền rồi, anh em cháu có vợ, chúng ta cũng có thể giúp nó xây nhà được rồi, thím...”
“Ấy, thím à!” Triệu Quân ngắt lời Kim Tiểu Mai, cười nói: “Bảo Ngọc là anh em của cháu, chúng ta đều như người một nhà cả mà.”
“Đúng đó!” Kim Tiểu Mai nghe vậy liền cười lên, đứng dậy nói: “Vậy thím về cầm chậu, lát sang đựng thịt.”
...
Buổi trưa, Triệu Quân ăn qua loa ở nhà. Ăn trưa xong liền trở về phòng ngủ.
Còn Vương Mỹ Lan thì đang nhóm bếp ở ngoài, luộc đùi gấu đen.
Thịt gấu mà luộc không đủ lâu thì không ăn được. Cái đùi này, Vương Mỹ Lan luộc gần cả buổi trưa, đợi luộc chín thì nàng sẽ cạo thịt ra khỏi đùi, thái thành những miếng lớn như thịt kho tàu rồi đem hầm.
Tối nay Triệu Hữu Tài về sớm, thịt gấu vừa ra khỏi nồi là ông ấy về đến nhà rồi. Mấy ngày nay lâm trường không bận như vậy, nếu không thì nhà họ Triệu cũng không hẹn được ngày kia gặp mặt nhà họ Mã.
Thịt gấu lên mâm, Vương Mỹ Lan bắt đầu xào rau, rau cải trắng xào với khoai tây thái lát, nhanh chóng xào xong dọn lên, cả nhà quây quần bên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Triệu Quân vừa rót rượu cho Triệu Hữu Tài thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa hai lần.
Sau đó, cửa nhà hắn đã bị người ta kéo ra.
Vương Mỹ Lan đang ngồi ở bên giường đứng lên, còn chưa kịp đi ra thì đã thấy Triệu Kim Sơn đi vào, đầu tiên là gọi một tiếng “chú” với Triệu Hữu Tài, rồi lại gọi một tiếng “thím” với Vương Mỹ Lan, cuối cùng mới nói với Triệu Quân: “Triệu Quân, mau đi với chú, có điện thoại tìm cháu.”
Nghe xong, Triệu Quân trong lòng đã biết rõ, nhưng vẫn vừa xuống giường vừa hỏi Triệu Kim Sơn: “Điện thoại từ đâu vậy chú?”
“Nghe nói là từ Vĩnh Hưng gọi tới.”
“Ba, mẹ, hai người cứ ăn trước đi ạ.” Triệu Quân bước xuống giường, nói với mọi người: “Đừng đợi con nhé.”
“Ừ, cháu cứ đi đi.” Triệu Hữu Tài phất tay với Triệu Quân, sau đó gọi Triệu Kim Sơn: “Kim Sơn à, chưa ăn cơm đó à, vào đây đi, lên bàn uống vài ly với chú.”
“Không ạ, chú.” Triệu Kim Sơn vội vàng khoát tay: “Mẹ cháu đang ở nhà đợi cơm, cháu phải về đây ạ.”
Nghe Triệu Kim Sơn nói vậy, Triệu Hữu Tài cũng không ép ở lại, nhưng lại nói với Vương Mỹ Lan: “Lấy ít thịt gấu chó kia, cho thằng bé một ít.”
Vương Mỹ Lan nghe vậy liền đi vào trong nhà để gói thịt cho Triệu Kim Sơn, Triệu Hữu Tài và Triệu Quốc Phong có quan hệ rất tốt, dù tối nay Triệu Kim Sơn không đến, sáng mai Triệu Hữu Tài cũng sẽ mang ít thịt qua nhà cho Triệu Quốc Phong.
Bây giờ Triệu Kim Sơn đến thì cũng bớt cho Triệu Hữu Tài một chuyến vào sáng mai.
Lúc này Triệu Quân đã đi rồi, dù sao cũng chỉ là đến thôn bộ nghe điện thoại, bản thân hắn tự đi được.
“Thím à, đủ rồi.” Triệu Kim Sơn thấy Vương Mỹ Lan gói thịt vào túi, gói ít nhất phải đến hơn mười cân.
Trước kia Triệu Quân còn dùng thịt đổi đạn cho hắn, nhưng từ khi Triệu Quân phát đạt thì không còn làm ăn kiểu đó nữa.
Lúc Triệu Quân đến thôn bộ, vừa vào phòng đã thấy Triệu Quốc Phong đang nói chuyện điện thoại, nhưng chỉ là đang hàn huyên thôi.
Triệu Quân gõ nhẹ cửa hai lần, Triệu Quốc Phong quay đầu, thấy Triệu Quân thì vội vàng ngoắc hắn lại, nói: “Mau lên đây, Tiểu Quân.”
Triệu Quân tiến đến gần, cầm điện thoại lên, “alo” một tiếng thì nghe thấy tiếng của Đào Đại Bảo ở đầu dây bên kia.
“Triệu Quân à, gần đây cháu bận lắm hả?”
“Chú Đào ạ!” Triệu Quân cười nói: “Dạo này cháu đang rảnh, cháu đang nghỉ ngơi đây ạ.”
“Nghỉ ngơi tốt đó.” Ở đầu dây bên kia, Đào Đại Bảo nói: “Nghỉ ngơi xong thì ngày mai đến đi, ở đây của chúng ta có báo, ăn hết cả dê của đội rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận