Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 654: Ta mẹ nó muốn phát! ( 2 ) (length: 8300)

"Haiz." Triệu Quân vẫn cười đáp lời, sau đó cất kỹ miếng mật gấu vào lại trong hộp gỗ nhỏ, ngoài ra, còn có quyển sổ tay công tác kia nữa.
Lúc thấy Triệu Quân cất sổ tay công tác, bà lão cau mày nói: "Triệu Quân này, cháu đừng học theo mấy đứa nhà họ Giang nghịch bom, cái thứ đó không an toàn đâu, không ai cầm tay chỉ dạy, không được đâu. Cháu có thể đi đánh chó vây, vẫn nên đánh chó vây thì hơn."
"Giang nãi, cháu biết ạ." Triệu Quân biết lời này của bà lão là có ý tốt, cuốn bom cần kỹ thuật, có không ít người trong quá trình cuốn bom bị xịt, bị mảnh băng găm vào đầu ngón tay, mù cả mắt không phải ít.
Triệu Quân không hứng thú với việc cuốn bom, nhưng hắn lại muốn nghiên cứu chuyện những người đào sâm kia.
Theo ghi chép của Giang Hoa, đám người kia có hơn chục người, đã ăn ở trong núi suốt một tháng.
Đây tuyệt đối không phải du sơn ngoạn thủy!
Nếu không có của ngon, bọn họ nhất định sẽ không ở chốn thâm sơn cùng cốc lâu như vậy!
Giang Hoa đi núi nhưng không bám núi, ông ghi nhớ chuyện của đám người đào sâm, chỉ là để cho vụ đặt bom kia có kết quả.
Còn Triệu Quân lại bám núi, hơn nữa hắn rất có kinh nghiệm. Hắn muốn thử suy đoán xem đám người kia kiếm lão yểm tử ở đâu, nếu có thu hoạch thì càng tốt!
Bất quá, quyển sổ tay công tác này, Triệu Quân chỉ mượn xem thôi, chờ lấy ra hết tin tức hữu ích, hắn sẽ trả lại cho bà lão, để làm kỷ niệm.
"Giang nãi, nhà cháu hôm nay dựng lều rồi, cháu về trước ạ." Nghĩ là mình nên về, Triệu Quân ôm hộp gỗ nhỏ đứng lên cáo từ, vừa ra đến trước cửa còn nói với bà lão: "Chiều mai cháu sang, sửa lại cái mái kho nhà của bà, không để cho nó bị dột nha."
"Không vội, không vội." Bà lão vừa đưa Triệu Quân ra ngoài, vừa nói: "Cháu cứ bận việc của cháu đi, đừng cứ chạy qua xem ta hoài."
"Vậy lúc nào bà rảnh cứ qua nhà cháu chơi." Triệu Quân đứng ở cổng, quay đầu lại nói với bà lão: "Nói chuyện với mẹ cháu vài câu."
"Ừ."
...
Khi Triệu Quân về đến nhà, trước sân đã không còn ai, tất cả mọi người đều đã ra sau vườn dựng lều.
Triệu Quân về cất hộp gỗ nhỏ vào phòng trước, sau đó lại ra ngoài, cũng ra sau vườn giúp đỡ.
Mọi người làm việc vất vả đến hơn 6 giờ tối, nhà Triệu Quân mới hoàn thành chuồng trại cho gia súc. Mọi người rửa mặt, rửa tay rồi vào nhà, Vương Mỹ Lan, Kim Tiểu Mai và Dương Ngọc Phượng đã nấu xong bữa tối.
Ba nhà người chia hai bàn, sau khi ăn uống no nê, Vương Mỹ Lan đem cái chân trước của lợn rừng còn lại cho Trương Viện Dân cầm về, rồi bảo hai vợ chồng đưa con về sớm.
Sau khi nhà Trương Viện Dân ba người đi rồi, Lý Đại Dũng dẫn con trai, con gái cũng trở về nhà mình, chỉ còn Kim Tiểu Mai giúp Vương Mỹ Lan rửa bát đũa, dọn dẹp nhà ngoài.
Đợi dọn dẹp xong xuôi, Kim Tiểu Mai về rồi, Vương Mỹ Lan đun một nồi nước lớn, họ bận rộn cả ngày rồi, nhân tiện ngâm chân giải mệt.
Rửa mặt xong, Giải Thần liền lên giường ngủ, hôm nay cậu thật sự mệt mỏi rồi, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay.
Còn Triệu Quân thì sao, hôm nay tính ra hắn là người làm ít nhất, nên không thấy mệt mỏi mấy, hắn lấy sổ tay công tác của Giang Hoa để lại, nằm trên giường nghiên cứu.
Cùng lúc đó, ở phòng phía đông, Triệu Hữu Tài trằn trọc không ngủ được. Thật ra thì ông cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cứ nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ đến con báo kia.
"Lan à." Đột nhiên, Triệu Hữu Tài lên tiếng, nhỏ giọng dò hỏi Vương Mỹ Lan.
"Ừ..." Giọng Vương Mỹ Lan rất yếu ớt, chắc là sắp ngủ rồi.
Triệu Hữu Tài lại suy nghĩ một lát, mới quyết định cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc này mới nói: "Ngày mai anh định đi Vĩnh Lợi một chuyến."
"Đi làm gì?" Vốn đang quay lưng về phía Triệu Hữu Tài, Vương Mỹ Lan vừa nghe thấy giọng này liền lập tức quay lại, trợn mắt hỏi: "Anh lại nghĩ ngợi cái gì nữa, có đúng không?"
"Cái... không phải." Triệu Hữu Tài nhỏ giọng nói: "Không phải là lão Hồ đại ca bị thương à? Cô nói xem, lúc trước thì tôi không biết cũng coi như. Bây giờ tôi biết rồi, không đến thăm anh ta một chút sao? Tôi nghĩ..."
"Anh đừng có nghĩ, tôi cứ coi như không biết gì hết." Vương Mỹ Lan trực tiếp cắt ngang lời Triệu Hữu Tài, rồi nghĩ nghĩ quyết định tiêm cho Triệu Hữu Tài một mũi phòng ngừa trước, vì thế cô lại nói tiếp: "Anh đừng tưởng là tôi không biết anh định làm gì, tôi nói cho anh biết, mấy ngày nay nhà có người, không phải hai mình ta với anh đâu, anh đừng có làm càn đó!"
Vương Mỹ Lan vừa nói xong, Triệu Hữu Tài liền từ tư thế nằm nghiêng chuyển thành nằm thẳng, nhìn lên trần nhà, thở dài thườn thượt.
Nghe tiếng thở dài của ông, Vương Mỹ Lan lắc đầu nói: "Nhanh ngủ đi, mệt cả ngày rồi."
Nhưng điều khiến Vương Mỹ Lan không ngờ tới là, cô vừa dứt lời, Triệu Hữu Tài lại mắng: "Đồ độc tử!"
"Anh mắng ai đó?" Vương Mỹ Lan bực mình lên ngay, nắm chặt tay phải, đấm vào vai Triệu Hữu Tài một cái.
"Anh không có mắng cô." Triệu Hữu Tài vội vàng lo lắng nói: "Anh đang mắng cái thằng độc tử đó, nó cố ý nói cho anh chuyện chỗ ca xấp có báo, làm anh ngủ không yên."
Vương Mỹ Lan nghe vậy liền lườm Triệu Hữu Tài một cái, nói: "Anh là ba nó, sao có thể nói con mình như vậy chứ?"
"Ha!" Triệu Hữu Tài cười lạnh một tiếng, nói: "Còn trách anh nói nó à? Hai cha con nó cùng Lý Bảo Ngọc giấu mất chó của anh, xong xuôi đâu đấy lại về nói với anh, mất chó rồi!"
"Cái gì?" Vương Mỹ Lan mới vừa nằm xuống, nghe xong những lời này liền lập tức ngồi dậy, cô nhìn Triệu Hữu Tài, kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết?"
"Mấy mẹ con nhà đó đúng là một lũ cáo già!" Triệu Hữu Tài thầm nghĩ trong lòng, liếc mắt nhìn Vương Mỹ Lan một cái, ngoài miệng lại nói: "Anh là ba nó, nó làm gì anh mà không biết hả?"
Vương Mỹ Lan bậm môi nói: "Anh là ba nó, anh đừng có giống nó thôi."
"Đúng thế thôi." Triệu Hữu Tài thở dài, nói: "Không phải anh cũng nghĩ như vậy sao? Nếu không anh đã đánh nó từ lâu rồi."
Nói xong, thấy Vương Mỹ Lan đã nằm xuống, Triệu Hữu Tài liền quay người qua, nói với Vương Mỹ Lan: "Ngày mai anh đi làm, cô nói với nó, bảo nó dẫn chó về đi."
"Vì sao vậy?" Vương Mỹ Lan khó hiểu hỏi: "Sao anh không nói trực tiếp với con mình đi?"
Triệu Hữu Tài nhắm mắt lại, hếch cằm nói: "Để nó còn chút mặt mũi."
Vương Mỹ Lan nghe vậy liền bật cười nói: "Thôi đi, anh đúng là ra dáng ông bố."
Cũng lúc Vương Mỹ Lan khen Triệu Hữu Tài, Triệu Quân ở phòng phía tây đã lật đi lật lại cuốn sổ tay công tác của Giang Hoa từ đầu đến cuối, tin tức trực quan hữu dụng cũng chỉ có thông tin về đám người đào sâm kia.
Tuy không biết những người đó còn ở đó không, liệu có còn đến chốn cũ nữa hay không. Nhưng núi có của chung, Triệu Quân cũng muốn tìm đến chỗ đó, hắn muốn xem lão yểm tử mà mười mấy người kia đã tìm kiếm cả tháng trời có của quý hay không.
"Sau 61 rừng chắn, lên đỉnh, lại quẹo về hướng tây hai dặm..." Triệu Quân lẩm bẩm đọc lại địa chỉ Giang Hoa ghi, trong đầu tự động hiện ra hình dáng địa thế núi.
Đây là địa điểm mà Giang Hoa đã từng đặt bom, từ đó có thể suy đoán chỗ đám người kia cắm trại.
Chỗ họ cắm trại chắc chắn xung quanh phải có nguồn nước. Hơn nữa khu rừng 61 này, trèo lên đi rồi chạy về hướng tây, thì chính là Tuyết Hương mà sau này gần xa ai cũng biết tiếng.
"Hả?" Bỗng nhiên, Triệu Quân giật mình, đột ngột ngồi dậy, không kìm được nói: "Mẹ kiếp, phen này mình phát tài rồi!"
--- Hôm nay chỉ có một chương này thôi, chủ yếu là hứng lên, sửa lại chút ít. Muốn viết cho mọi người về lão yểm tử nổi tiếng nhất vùng này, tiện thể dẫn chuyện từ quyển sổ tay công tác của Giang Hoa. Nếu không, quyển sổ tay đó chắc chỉ ghi mười tám chiêu quấn bom thôi.
Cuối cùng, cảm ơn huynh đệ đã khen thưởng, vote, trưa mai, tôi thêm hai chương. Cuối tháng này, tôi nhất định sẽ hoàn trả số phiếu tháng trước....
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận