Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 557: Đánh tiểu vây chi đỉnh phong —— Bắt chân ( 1 ) (length: 7784)

Lý Bảo Ngọc còn chưa kịp hỏi Lý Như Hải cùng vợ sắp cưới của hắn về những chuyện tầm phào vô nghĩa, thì ngoài sân đã vang lên tiếng còi xe và tiếng chó sủa.
Triệu Hữu Tài đã về!
Vương Mỹ Lan bước nhanh lên hai bước, hai tay dang ra cản đường Lý Bảo Ngọc và Lý Như Hải, sau đó vội vã đi ra ngoài cổng.
Triệu Quân thấy vậy, vội vàng bước nhanh đuổi theo, tiếp theo là Lý Bảo Ngọc, Lý Như Hải, Lý Đại Dũng, Kim Tiểu Mai, Giải Thần, ngay cả Triệu Hồng, Triệu Na và Lý Tiểu Xảo cũng đều đi theo ra.
Khi mọi người ra đến sân thì bầy chó săn đã vào đến sân trước sau, chó nhà họ Triệu về nhà họ Triệu, chó nhà họ Lý về nhà họ Lý.
Đám chó nhà họ Lý vào sân, không đến chỗ Vương Mỹ Lan và Triệu Quân đang ở phía trước mà lại nhằm hướng sau lưng Lý Bảo Ngọc mà xông tới.
Thấy Lý Bảo Ngọc bị Đại Hoàng, Tiểu Hoa, Hoa Miêu, Hoa Lang vây quanh, Lý Như Hải chẳng mảy may để ý, mặt mày hớn hở chạy chậm đi theo Triệu Quân và Vương Mỹ Lan.
Lúc này, Triệu Quân đã đuổi kịp Vương Mỹ Lan, nhẹ nhàng khều tay Vương Mỹ Lan, nhỏ giọng nói: "Mẹ, Như Hải tới."
Vương Mỹ Lan nhíu mày, không nói gì nhiều, lúc này lại nghe Triệu Quân nói: "Giải Thần cũng ở đây."
"Ừm." Vương Mỹ Lan nghiến răng, từ kẽ răng thốt ra ba chữ: "Mẹ biết."
Vào những năm tháng này, rất ít khi cha mẹ chiều chuộng con cái, nên các bậc cha mẹ thường nói một câu: "Chỉ cần trong nhà có khách, con liền lên mặt."
Đó là bởi vì, hễ trong nhà có khách, cha mẹ sẽ dung túng con cái hơn một chút. Sẽ không giáo huấn con cái trước mặt khách.
Vì như vậy vừa mất mặt gia chủ, hai là có ý đuổi khách đi.
Nhưng ở nhà họ Triệu, tình huống có chút đặc biệt, lũ trẻ rất biết nghe lời, vấn đề lại xuất hiện ở người lớn.
Có lẽ Giải Thần đang ở nhà Triệu Quân, nên bất kể Triệu Hữu Tài có quá đáng như nào, Vương Mỹ Lan cũng không thể ầm ĩ với hắn. Nếu không, Giải Thần sẽ không có chỗ nào mà ở nhà Triệu Quân.
Vương Mỹ Lan đương nhiên hiểu rõ điều này, nên khi đi ra khỏi sân nhà họ Lý, liền im lặng đứng một bên tường rào, nhìn về phía chiếc xe tải, chờ đón Triệu Hữu Tài mặt dày ba xạo.
Lúc này, Tiểu Hùng, Bạch Long, Đại Bàn đều đã về đến sân nhà họ Triệu, chỉ còn lại Tam Bàn ở trong thùng xe.
Lâm Tường Thuận đang ở trên thùng xe tháo dây cho Tam Bàn, chỉ cần mở dây, Triệu Hữu Tài ở dưới thùng xe đón lấy, là Tam Bàn có thể xuống xe.
Nhưng khi Triệu Quân đi ra khỏi sân nhà họ Lý, Tam Bàn có vẻ rất hưng phấn, khi nó quay đầu nhìn xuống thì Lâm Tường Thuận và Triệu Hữu Tài đều nhận thấy được, Triệu Hữu Tài vô ý thức quay đầu lại, chỉ thấy Vương Mỹ Lan và Triệu Quân đều đang ở chỗ không xa, ánh mắt Vương Mỹ Lan lạnh băng, còn Triệu Quân thì...
Thằng nhóc này liếc nhìn mình một cái, sau đó lại thở dài lắc đầu, làm ra vẻ mặt tiếc nuối vì sắt không thành thép, làm cho Triệu Hữu Tài rất tức giận.
"Mợ hai, chúng con về muộn, xe hỏng giữa đường ạ." Lâm Tường Thuận xoay người nhảy xuống thùng xe, trước là giải thích với Vương Mỹ Lan, nhưng thấy Triệu Hữu Tài đứng đực ra đấy thì lại quay người đón Tam Bàn từ trên thùng xe xuống.
Lúc này, mấy người nhà họ Lý, còn có Triệu Hồng, Triệu Na, Giải Thần cũng đều đi ra khỏi sân.
Không thấy cảnh tượng như trong tưởng tượng xảy ra, Lý Như Hải không khỏi có chút thất vọng, Lý Đại Dũng, Kim Tiểu Mai và Lý Bảo Ngọc thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tam Bàn vừa xuống đất liền chạy ngay đến chỗ Triệu Quân, còn Lâm Tường Thuận vừa quay lại đã thấy chín người lớn nhỏ đứng xếp hàng trước cửa nhà họ Lý. Thình lình, làm Lâm Tường Thuận giật nảy mình.
Lâm Tường Thuận ngẩn ra, biết hai nhà này mọi người đều ra xếp hàng nghênh đón chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Thuận Tử." Lúc này, Vương Mỹ Lan hỏi Lâm Tường Thuận: "Cậu già mày về nhà chưa?"
"À!" Lâm Tường Thuận biết Vương Mỹ Lan hỏi Vương Cường liền nói: "Con đưa cậu già về nhà rồi, khụ."
Nói đến đây, Lâm Tường Thuận cảm thấy mình cũng nên về nhà, liền nói: "Mợ hai, chú Lý, thím Lý, con cũng về nha, nhà con còn chờ con ăn cơm nữa."
"Vậy con mau về đi." Nếu là ngày xưa, Vương Mỹ Lan nhất định sẽ giữ Lâm Tường Thuận lại ăn cơm. Nhưng hôm nay, cơm nhà nàng còn chẳng muốn ăn, nên không giữ người.
Vương Mỹ Lan vừa nói vậy, Lý Đại Dũng và Kim Tiểu Mai cũng không giữ, chỉ nghe Lâm Tường Thuận nói với Giải Thần: "Huynh đệ, đợi tuần sau anh không đi làm, em cùng Tiểu Quân, Bảo Ngọc, đến nhà anh, để vợ anh làm mấy món ăn, mình làm vài chén."
"Được, anh Thuận Tử." Giải Thần cười đáp một tiếng, còn Triệu Hữu Tài thì cúi đầu gọi Lâm Tường Thuận lại, nhưng thấy Lâm Tường Thuận quay đầu bước đi, lên xe nổ máy rồi chạy luôn.
Nhìn Lâm Tường Thuận lái xe rời đi, Vương Mỹ Lan gọi Lý Bảo Ngọc: "Bảo Ngọc này."
"Dạ, thím!" Lý Bảo Ngọc bước lên phía trước chờ lệnh.
Vương Mỹ Lan phân phó: "Con biết thùng xe nào có mì không, đi lấy hai bó ra, lại lấy ít đồ hộp, mình ăn."
"Vâng!" Lý Bảo Ngọc đáp một tiếng, vội đến trước thùng xe, hai tay tóm vào thành xe, xoay người leo lên.
Lúc này, Triệu Hữu Tài rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào nói, cười ha ha nói: "Muộn thế rồi, mọi người còn chưa ăn cơm sao?"
Vừa nói còn giả vờ như không có việc gì nhìn Lý Bảo Ngọc, miệng thì hỏi: "Mọi người mua những gì đấy?"
Nhưng hắn không ngờ là, Vương Mỹ Lan đột ngột hỏi một câu: "Ông ăn rồi à?"
"Hả?" Triệu Hữu Tài nghe vậy thì biết không ổn.
Vừa nãy Lâm Tường Thuận đã nói, lúc bọn họ về, xe hỏng ở giữa đường. Vậy nên cả bọn không ăn cơm.
Lời đấy Vương Mỹ Lan đều nghe thấy, lúc này còn hỏi như thế chắc chắn là có ý đồ khác.
Và Vương Mỹ Lan không đợi Triệu Hữu Tài trả lời, trực tiếp nói: "Ông ăn rồi thì về nhà đi, đi đốt lò, phòng ở trong đó lạnh cóng rồi."
Triệu Hữu Tài nháy mắt hai lần, hắn cảm thấy so với trong nhà thì ánh mắt Vương Mỹ Lan càng lạnh cóng hơn. Nhưng trước mắt, hắn không dám nói gì.
Lúc này, Lý Bảo Ngọc bưng hai bó mì, hai hộp đồ hộp muốn từ trên thùng xe xuống, Triệu Quân vội vã bước nhanh qua, đưa tay ra đỡ.
Vương Mỹ Lan thấy vậy, liền nói với Kim Tiểu Mai: "Em dâu, mau về phòng, cọ nồi, nhóm lửa, nấu bát mì ăn."
"Vâng!" Kim Tiểu Mai đáp một tiếng, vội vàng lo lắng đi vào sân. Lúc đi còn dắt Triệu Hồng và Triệu Na theo.
Đã gần 9 giờ rồi, nàng cũng đói.
"Như Hải này." Tuy không phải ở trong nhà mình, nhưng Vương Mỹ Lan lại bắt đầu phát lệnh, nếu không thì đám người này cứ đứng ở cổng, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Triệu Hữu Tài thì mình không làm cái gì cũng chẳng ai về cả.
Nên, Vương Mỹ Lan nói với Lý Như Hải: "Mau đi ra vườn nhà con, xem xem ở cạnh vườn có rau gì không, hái ít đem vào cho mẹ con nấu ăn."
Lý Như Hải ăn no rồi, cũng không thấy đói. Nhưng thấy không có trò hay để xem, hắn nghe lời Vương Mỹ Lan quay người chuẩn bị đi về.
Trước khi đi, Lý Như Hải còn muốn kéo em gái Lý Tiểu Xảo cùng về. Nhưng khi hắn đưa tay ra định nắm tay Lý Tiểu Xảo thì Lý Tiểu Xảo lại lách người sang một bên, hất tay sang chỗ khác, mặt mày ra vẻ ghét bỏ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận