Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 34: Phụ tử chi gian đánh giá (length: 8900)

"Ông chủ về rồi!"
Bạch Tú Vân vừa về đến nhà, vợ hắn là Từ Quế Phương liền tất tả lo lắng cầm phích nước nóng rót nước pha trà cho hắn.
Việc vừa rồi nàng xưng hô với Bạch Tú Vân như vậy không phải vì nhà hắn có buôn bán gì. Mà là ở vùng đông bắc, tại một số gia đình, vợ chồng sẽ gọi người chủ gia là ông chủ.
Bạch Tú Vân thò tay vào túi, lấy bọc giấy vàng ra ném lên bàn cạnh giường.
"Cái gì thế kia?" Từ Quế Phương mở gói giấy ra xem, thấy là hai thứ kỳ lạ, bèn hỏi Bạch Tú Vân.
Bạch Tú Vân uống một ngụm trà, đáp: "Đầu gối gấu mù."
"Ngươi lấy thứ đồ chơi này làm gì vậy?" Từ Quế Phương không thèm để ý ném chúng lên bàn.
"Ai, cái này là đồ tốt đấy." Bạch Tú Vân cầm bọc giấy lên, cẩn thận gói lại rồi nói với Từ Quế Phương: "Lát nữa anh mang đi mua mười cân rượu cao lương, ngâm vào đó rồi xoa bóp thì khỏi đau chân cho nàng."
Từ Quế Phương nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, nhưng miệng lại nói: "Vậy nhưng ta có biết uống rượu đâu."
"Không sao, mỗi ngày uống một ít thôi."
"Còn chưa đợi ta uống đã hết đến lượt ông uống."
"Sang một bên đi, ngâm cho nàng, ta còn uống cái gì?"
Hai vợ chồng trêu ghẹo nhau mấy câu, Từ Quế Phương chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: "Ông chủ, chuyện Tần Cường thế nào rồi?"
Lúc này, sắc mặt Bạch Tú Vân liền thay đổi, mặt hắn đầy vẻ âm u, nói: "Tần lão tam kia không biết điều, cứ để hắn tự đi mà gây sự với Triệu Hữu Tài đi."
"Nhưng nhà mẹ đẻ của Đào Hà Hoa có người chống lưng đó."
"Hừ." Bạch Tú Vân hừ lạnh một tiếng, thần sắc trong mắt khó hiểu, "Nàng về nhà hỏi lão trượng của ta xem, hỏi xem Triệu Hữu Tài kia là nhân vật nào. Tần lão tam hắn, cứ chờ mà thiệt thân đi."
...
Giờ phút này, Triệu Hữu Tài mà Bạch Tú Vân vừa nhắc tới, đang ở trong rừng sâu núi thẳm, tại nơi bãi đá gập ghềnh kia, xem xác con gấu đen chết thảm.
Đi săn nhiều năm, Triệu Hữu Tài tự nhiên phân biệt được mấy vết thương trên mình gấu đen không giống nhau, vết thương hôm trước với hôm qua, chắc chắn là khác nhau.
"Bắn khá đấy." Nhìn lỗ thương trên trán gấu đen, Triệu Hữu Tài giật mình, hắn nhận ra được, một phát súng trước kia của Tần Cường, đã khiến gấu đen bị thương nặng, nhưng vẫn chưa đủ khiến nó mất sức chiến đấu.
Hơn nữa, cho dù cộng thêm ba nhát dao của ba anh em nhà họ Đào kia cũng chưa đủ.
"Đồ chó má tiểu tử!" Triệu Hữu Tài hung hăng mắng một câu, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Nếu như con gấu này là do con trai mình bắn thì nguy hiểm quá rồi.
Phải biết đây là gấu đen cơ đấy.
Nếu như là lợn rừng, cùng lắm thì nó vật ngươi vài vòng, có răng nanh thì có thể bị thương, nhưng lợn nái không có răng nanh thì cùng lắm chỉ bị va quẹt trầy da.
Nhưng gấu đen lại khác, lũ này là muốn đoạt mạng người.
Nghĩ đến đây, Triệu Hữu Tài tức muốn hộc máu, chỉ muốn về nhà dạy cho Triệu Quân một trận nên thân.
Nhưng nghĩ đến chuyện vào núi hôm nay, Triệu Hữu Tài đành cố ép bản thân bình tĩnh lại, rời khỏi xác gấu đen đi sang một bên.
Người ta vẫn nói: Hổ già vẫn còn uy.
Con gấu đen này chết rồi, mùi của nó sẽ xua tan bớt các loài động vật nhỏ.
Cho dù là những loài chuyên ăn xác thối như quạ, chồn, trong hai ba ngày cũng không dám đến gần chỗ này.
Nhưng con linh miêu thì khác, loài vật này vô cùng thông minh, chúng thậm chí có thể phân biệt được gấu đen còn sống hay đã chết.
Nếu còn sống, linh miêu đương nhiên không dám quay lại nhưng nếu gấu đen chết rồi thì linh miêu lại không khách khí đâu.
Huống chi, bãi đá gập ghềnh này là nhà của nó, cho dù nó bây giờ không có ở đây thì cũng sẽ không đi xa.
Triệu Hữu Tài từ từ di chuyển sang bên, cho đến khi ẩn sau một tảng đá lớn.
Tảng đá to cao ngang người này che kín người Triệu Hữu Tài, hắn dựa lưng vào tảng đá lớn, khẩu súng máy bán tự động B56 đặt tựa trên cánh tay.
Hắn ôm súng như thế, cẩn thận xoay đầu, lẳng lặng quan sát xung quanh.
Triệu Hữu Tài đã mai phục hai tiếng đồng hồ vì đã nói trước với Lý Đại Dũng, nếu hắn không về lâm trường, Lý Đại Dũng sẽ không dẫn bò già đến.
Cho nên, hai tiếng này chỉ có một mình hắn, âm thầm canh giữ ở bãi đá gập ghềnh.
Nhưng sau hai tiếng, ở trên ngọn núi sau lưng, trên một mỏm đất dốc thoải, có hai người khẽ khàng di chuyển đến một cái hố cạn như mai rùa, nằm phục bên trong đó.
Hai người này không ai khác, chính là Triệu Quân và Lý Bảo Ngọc.
"Anh ơi, cách xa như vậy được không?" Lý Bảo Ngọc nhỏ giọng, khẽ hỏi.
Triệu Quân ghìm súng, dùng ống ngắm quan sát xung quanh bãi đá gập ghềnh, tìm mãi không thấy bóng dáng lão cha đâu, không khỏi cảm thán một câu: "Gừng càng già càng cay."
"Anh hai, anh nói gì thế?"
Triệu Quân liếc Lý Bảo Ngọc một cái, nói: "Có bắn được hay không, đành phải dựa vào may rủi thôi."
"Thế... Thế... hai ta về nhà chẳng phải bị đánh sao?" Lý Bảo Ngọc yếu ớt hỏi, giờ phút này hắn đã biết mình gây họa rồi, trách cái miệng không kín của em trai Lý Như Hải, lại trách cái bụng rỗng của bản thân.
Triệu Quân khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: "Một trận đòn nhừ tử chắc chắn là không tránh khỏi."
"Hả?" Mặt Lý Bảo Ngọc xụ xuống, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung." Triệu Quân nói: "Dù sao cũng không tránh được rồi, hôm nay hai anh em ta cứ bắt cho bằng được con linh miêu kia, để bọn họ xem thử năng lực của chúng ta."
"Năng lực lớn đến đâu thì vẫn phải bị đánh chứ sao." Lý Bảo Ngọc lầm bẩm.
"Ngươi hiểu cái gì?" Triệu Quân bực tức nói: "Để bọn họ biết hai anh em ta có thể dùng súng, về sau sẽ không hạn chế ta đi săn nữa, chịu trận đánh này rồi, về sau khỏi bị đánh nữa."
Nghe Triệu Quân vừa nói, mắt Lý Bảo Ngọc liền sáng lên.
Đối với bọn họ mà nói, đi săn quả thực rất thú vị, nếu sau này có thể đi săn mà không bị cấm thì hôm nay chịu trận đánh nào cũng đáng.
Dù sao cũng là cha ruột, chắc không đến nỗi hạ thủ đâu nhỉ. Đặc biệt là nhà Triệu Quân chỉ có một mình nó là con trai độc đinh, nếu bị đánh chết thì tuyệt tự à?
Vừa nghĩ đến đây, Lý Bảo Ngọc vội vàng lắc đầu, dường như muốn xua tan hết những suy nghĩ không tốt về Triệu Quân.
Dần dần, mặt trời xế bóng, treo cao giữa trời.
Dù là Triệu Hữu Tài ở bãi đá gập ghềnh, hay là Triệu Quân và Lý Bảo Ngọc ở trên núi, đều đang chịu đựng cơn đói bụng để chờ đợi.
Đột nhiên, tai Triệu Hữu Tài khẽ động, hắn nghe thấy một âm thanh rất nhỏ trong gió.
Triệu Hữu Tài lập tức tỉnh táo, lần theo hướng gió thổi nhìn, đồng thời khẩu súng đặt trên vai vừa trượt xuống, đã được hắn lặng lẽ nâng lên.
Cùng lúc đó, Triệu Quân trên núi đột nhiên giật mình.
Không sai, rốt cuộc hắn đã thấy Triệu Hữu Tài.
Ngay khi hắn thấy Triệu Hữu Tài cầm súng, liền vội vàng đứng lên khỏi hố, hướng theo hướng súng của Triệu Hữu Tài nhìn.
Đứng trên cao nhìn xuống, quan sát được rõ hơn.
Triệu Quân mơ hồ thấy một bóng vàng đang chạy xuyên qua rừng trên ngọn đồi đối diện, hai ngọn núi đối nhau, cách nhau hơn bốn trăm mét.
Ở khoảng cách này, để quan sát một con vật như cái bóng kia thực sự không dễ, Triệu Quân từ từ di chuyển về phía trước, cố gắng không gây ra tiếng động.
Hắn chờ đợi thêm, đợi khi con linh miêu đó xuống dưới bãi đá gập ghềnh. Như vậy, nó mới lọt vào phạm vi bắn của mình.
Mà Triệu Hữu Tài cũng đang đợi, lúc này hắn như một pho tượng, đứng yên, ngắm thấy một bóng vàng xuyên rừng lao xuống, tựa hồ còn ngậm vật gì đó trong miệng, nhìn xa thì chỉ thấy có vẻ hơi bụi, chắc là một con thỏ hoang.
Nhưng lúc này, sự chú ý của cha con nhà Triệu, đều dồn cả vào bóng vàng đó.
"Bằng! Bằng!"
Đột nhiên tiếng súng vang lên, hai tiếng súng vang lên liên tiếp rất nhanh, đến tai người ta nghe như chỉ có một tiếng.
Qua ống ngắm, Triệu Hữu Tài chỉ thấy một vệt máu lóe lên, sau đó thấy một vật gì đó rơi xuống.
Hắn vội vàng chuyển hướng súng lên trước, thì thấy một bóng vàng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
"Trật rồi!" Triệu Hữu Tài hạ súng, còn chưa kịp thở dài, thì nghe thấy tiếng súng vang lên từ ngọn đồi sau lưng.
"Bằng!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận