Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 225: Hắn là ta cha ( 2 ) (length: 9359)

Nghe loáng thoáng có người nói, hôm nay là ngày đầu tiên lâm trường chính thức khởi công, lãnh đạo trong trường cố ý cấp phát, chuẩn bị cơm ngon cho công nhân viên chức. Nếu đi muộn thì không còn.
Mã Lượng nghe vậy, vội nói với Triệu Quân: "Huynh đệ à, ngươi mới tới lâm trường làm việc nên có lẽ không biết. Để ta nói cho ngươi, lâm trường chúng ta có hai nhà ăn, một nhà ăn đồ ăn ngon hơn nhà kia, đặc biệt là đầu bếp Triệu Hữu Tài, làm món gì cũng ngon."
"Ừ, ừ." Triệu Quân gật đầu liên tục.
Mã Lượng nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói với Triệu Quân: "Nhưng mà ngươi nhớ kỹ, muốn lấy đồ ăn của Triệu sư phụ thì tuyệt đối đừng xếp hàng ở cửa sổ của hắn."
"Ơ? Vì sao vậy?" Triệu Quân không hiểu hỏi.
Mã Lượng nói: "Cái ông Triệu sư phụ đó tính khí hơi kỳ quặc. Lấy nhiều hay ít, toàn tùy ý hắn, nhỡ hắn không vừa mắt ngươi, gắp cho thìa đồ ăn xong còn rung thêm hai cái, thìa của ngươi chẳng còn lại bao nhiêu."
Vừa nói chuyện, hai người vừa vào nhà ăn.
Lúc này, bên trong nhà ăn thứ nhất đã có ba hàng người xếp hàng dài.
Bốn cửa sổ mà có ba hàng dài là vì một cửa sổ chỉ có bảy người xếp hàng.
Mà người đứng ở cửa sổ thứ nhất không ai khác chính là Triệu Hữu Tài.
"Thấy không, đó chính là Triệu sư phụ, đừng thấy chỗ hắn ít người mà đến đó xếp hàng." Mã Lượng vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Liếc một cái không thấy người quen để chen hàng, Mã Lượng liền nói với Triệu Quân: "Huynh đệ, ngươi xếp hàng ở cửa sổ thứ hai, ta xếp hàng ở cửa sổ thứ ba. Ai đến trước thì người đó gọi người kia. Nghe chưa?"
Triệu Quân nghe vậy, lại nói với Mã Lượng: "Lượng ca, em muốn ra chỗ cửa sổ thứ nhất xếp hàng."
Mã Lượng nhíu mày liếc nhìn Triệu Quân, cảm thấy thằng nhóc này sao mà ngốc thế, mình nói vậy rồi mà nó vẫn không hiểu.
Nhưng vì Từ Bảo Sơn nói Triệu Quân là người nhà nên Mã Lượng lại hết lòng nói với Triệu Quân: "Huynh đệ à, đừng thấy cửa sổ thứ nhất ít người mà mừng. Điều đó mới là vấn đề đó. Ngươi biết hôm nay ăn gì không?"
Vừa nói Mã Lượng vừa chỉ lên tường, thấy trên bảng đen, dòng đầu tiên viết thịt gà hầm khoai tây.
"Thịt gà hầm khoai tây à." Mã Lượng nói: "Nếu ngươi đến chỗ Triệu sư phụ lấy đồ ăn thì không chừng một thìa xuống toàn khoai tây, đến cả mẩu gà bé xíu cũng chẳng có."
Mẩu gà bé xíu tức là phao câu gà, Mã Lượng nói hơi quá lên.
Triệu Quân cười rồi nói: "Không đâu, anh xem các cửa sổ kia có mấy chục người đang xếp hàng, xếp đến bao giờ? Lượng ca, anh đi cùng em, mình ra cửa sổ thứ nhất đi."
Mã Lượng nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy, chỉ nói với Triệu Quân: "Vậy thì ngươi tự ra cửa sổ thứ nhất xếp hàng đi, lát nữa ta lấy xong đồ ăn thì sẽ ra tìm ngươi."
Nói xong Mã Lượng cầm hộp cơm chạy ra chỗ cửa sổ thứ hai.
Triệu Quân đến cửa sổ thứ nhất, chỗ này còn năm người, mà Triệu Quân là người thứ sáu.
Lúc này, mấy người đang xếp hàng ở cửa sổ thứ hai bên cạnh thấy một gương mặt lạ hoắc ra chỗ cửa sổ thứ nhất xếp hàng đều cảm thấy thằng nhóc ranh này không biết trời cao đất dày.
Triệu Quân lờ mờ nghe được có người nói, thằng nhóc này vừa nhìn đã biết là người mới.
Trong lòng Triệu Quân thở dài, có chút bất đắc dĩ. Cha mình ở nhà ăn này, quả thật là một phương bá chủ nha.
Năm người rất nhanh đã đến lượt Triệu Quân.
Khi nhìn thấy Triệu Quân đứng ở cửa sổ, Triệu Hữu Tài nhấc mí mắt lên một chút, cứ như không nhận ra con trai mình vậy, hỏi: "Ăn gì?"
"Hai suất bánh bột mì, một suất thịt gà hầm khoai tây." Triệu Quân vừa nói vừa chỉ vào bảng giá trên bảng đen rồi đưa tiền và phiếu cơm, Triệu Hữu Tài nhận tiền và phiếu cơm, không thèm nhìn, vứt luôn vào thùng gỗ bên cạnh.
Triệu Quân mở từng hộp cơm ra. Đặt lên bệ cửa sổ, Triệu Hữu Tài cầm cái kẹp, gắp từ nồi lớn bên cạnh ra một cái bánh bột mì, đặt vào hộp cơm nhôm bên trái.
Sau đó, hắn buông cái kẹp xuống, tay với ra phía bệ cửa sổ lấy ra một cái bánh bao, đặt vào hộp cơm nhôm.
Triệu Quân ngẩn người, vừa định nói thì thấy cái bánh bao đó bị bổ ngang ra, bên trong hình như có kẹp gì đó.
Triệu Quân liền không nói gì nữa, thấy Triệu Hữu Tài không múc thịt gà hầm khoai tây cho Triệu Quân từ chậu lớn trước mặt, mà mở nắp nồi sắt nhỏ ở bếp bên cạnh ra.
Trong cái nồi sắt này cũng đựng thịt gà hầm khoai tây. Nhưng khác với chậu lớn đựng thức ăn thịt gà không nhiều, cái nồi này thịt gà nhiều hơn, chỉ có vài miếng khoai tây lèo tèo.
Một muỗng, hai muỗng.
Bình thường một muỗng là một suất.
Nhưng Triệu Quân muốn một suất mà Triệu Hữu Tài lại gắp cho hai muỗng.
Lại còn hai muỗng lớn, hộp cơm nhôm gần đầy.
"Ăn đi." Triệu Hữu Tài nói.
Triệu Quân cười với Triệu Hữu Tài rồi cầm hộp cơm đi.
Lúc này, đa số mọi người đều xếp hàng ở ba cửa sổ kia, chỉ có số ít người đã lấy món xong thì ngồi xuống ăn cơm.
Triệu Quân dễ dàng tìm được một cái bàn tựa vào tường ngồi xuống, thấy xung quanh không có ai, hắn liền lén mở cái bánh bao kia ra, thấy bên trong kẹp một cái trứng chiên.
"Ba mình không thể nào bỏ thuốc độc vào cho mình đâu nhỉ?" Triệu Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng lập tức bật cười, gắp cái trứng rán ra, dùng đũa gắp nó từ giữa rồi cho cả cái vào miệng nhai.
Thơm thật!
Vào những năm này, mùa đông ở Đông Bắc rất lạnh, gà mái ở nông thôn không đẻ trứng.
Người trong thôn rất ít khi được ăn trứng gà, Triệu Quân ở nhà được ăn vài lần trứng gà đều là do Triệu Hữu Tài mang từ nhà ăn về.
Ăn xong trứng rán, Triệu Quân cầm bánh bao bắt đầu gặm thịt gà.
Đợi đến khi ăn hết gần hết thịt gà, hai nửa bánh bao cũng ăn xong, lúc này Triệu Quân đã no.
Không thể không nói, có mỡ vào người là no bụng.
Triệu Quân nhẹ nhàng đậy nắp hộp cơm đựng bánh bột mì, nếu không ăn hết thì mang về.
Ngay lúc đó, hai hộp cơm nhôm đặt xuống đối diện hắn.
Mã Lượng tức giận ngồi xuống đối diện Triệu Quân, vừa nói vừa thở: "Mấy người này cứ như đi cướp ấy, mới qua năm thôi chứ có thiếu dầu mỡ gì đâu mà cứ giành nhau lấy bánh bột mì thế."
Triệu Quân nghe vậy bật cười, trong nhà ăn, bánh bao dùng phiếu là một xu hai cái, bánh bột mì dùng phiếu là một xu rưỡi hai cái.
Mặc dù bánh bột mì đắt hơn, nhưng bánh bột mì có dầu. Còn có vị mặn, ăn ngon hơn bánh bao.
Người dân bình thường có thể hấp bánh bao, nhưng tuyệt đối không làm bánh bột mì.
Mã Lượng ngóng trông đợt bánh bột mì này đã lâu lắm rồi.
Triệu Quân mở nắp hộp cơm nhôm vừa cài vào ra, đẩy hộp cơm đến trước mặt Mã Lượng, nói: "Lượng ca, cái này em chưa động vào, anh ăn đi."
Mã Lượng ngẩn người, vội nói: "Như thế này sao được?"
Nhưng vì quá thèm ăn nên hắn lại nói với Triệu Quân: "Vậy tôi đưa tiền và phiếu cơm cho cậu."
Triệu Quân khoát tay, cười nói: "Lượng ca, nói theo kiểu xưa kia thì anh là sư phụ của em đó, một suất bánh bột mì có đáng gì đâu."
Mã Lượng cười nói: "Vậy thì được, vậy không khách sáo với cậu. Sau này có gì, anh sẽ bao cậu."
Vừa nói đến đây, ánh mắt Mã Lượng chợt rơi vào bên cạnh tay Triệu Quân, thấy đống xương gà cứ như núi nhỏ.
Mã Lượng kinh ngạc đến ngây người.
Thấy Mã Lượng ngơ ngác, Triệu Quân nhỏ giọng nói: "Lượng ca, anh mau ăn cơm đi, một lát đồ ăn nguội hết."
Mã Lượng cầm đũa lên. Chỉ vào đống xương gà, hỏi Triệu Quân: "Huynh đệ à, cậu mới vào làm, sao mà ăn được thế này, cậu ăn mấy suất vậy?"
"Một suất."
Mã Lượng trợn to mắt nhìn Triệu Quân, khó tin nói: "Một suất mà nhiều thế á? Cậu mất bao nhiêu phiếu cơm vậy?"
"Giống như các anh." Triệu Quân biết Mã Lượng là đồ đệ của Từ Bảo Sơn, có một số việc không thể giấu hắn được nên chuyển sang chuyện khác rồi nói: "Nhưng cho dù tôi không dùng phiếu cơm thì Triệu sư phụ cũng phải lấy đồ ăn cho tôi."
Mã Lượng kinh ngạc nhìn Triệu Quân, nhớ đến việc sư phụ mình chăm sóc cho cậu ta, còn cả đống xương gà kia nữa, Mã Lượng không nhịn được mà hỏi Triệu Quân: "Huynh đệ à, cậu nói thật cho anh nghe xem, rốt cuộc cậu là ai vậy?"
Vừa nói, Mã Lượng vừa bẻ đốt ngón tay rồi đếm: "Nghe nói nhà trưởng tràng là con gái, còn nhà bí thư Bạch hình như có một thằng con trai, nhưng nó còn đi học mà."
"Được rồi, Lượng ca." Triệu Quân cười ha ha rồi ngăn hắn lại, nói: "Lượng ca, có lẽ anh hiểu nhầm rồi. Ý của em là..."
Nói đến đây, Triệu Quân chỉ vào cửa sổ thứ nhất, tiếp tục nói: "Ông ấy là ba của em."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận