Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 684: Liền tìm cẩu, mang tìm cha ( 1 ) (length: 7512)

Mọi người nhao nhao kinh ngạc, vô thức nhìn xung quanh, Lý Đại Dũng đột nhiên hướng gian ngoài hỏi: "Tiểu Mai này, Như Hải đâu?"
Kim Tiểu Mai đang bưng bát đi vào, nghe Lý Đại Dũng hỏi, nàng nhất thời ngây người ở cửa, lập tức phản ứng lại, hỏi Lý Đại Dũng: "Ngươi hỏi ai đấy? Chẳng phải ngươi về trước rồi à?"
Lý Đại Dũng bị Kim Tiểu Mai hỏi ngớ người, cũng chẳng quan tâm ăn nốt chỗ mỳ rối, trực tiếp từ trên giường bước xuống, định ra cửa.
Ngay lúc đó, bên ngoài phòng vọng vào tiếng của Lý Như Hải: "Ủa, mọi người về hết rồi à? Hôm nay sao xe buýt lại trống thế?"
"Thằng nhóc con!" Kim Tiểu Mai kín đáo đưa bát trên tay cho Lý Đại Dũng, quay người đi ra ngoài.
Lúc này, Vương Mỹ Lan, Triệu Quân, Lý Bảo Ngọc, Giải Thần cũng đều đặt đũa xuống.
Hắn Lý Như Hải chỉ là một học sinh cấp hai, ngày nào năm giờ tan học, có trực nhật thì sáu giờ cũng phải về đến nhà.
Nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi?
Đều hơn tám giờ, đứa trẻ này đi đâu làm gì vậy?
Kim Tiểu Mai vừa ra ngoài đã sững sờ tại chỗ, chỉ thấy Lý Như Hải tay phải đeo túi trên vai phải, tay trái cầm chiếc giỏ đất đeo ở khuỷu tay trái.
Thắng lợi trở về!
"Con đi đâu làm gì đấy?" Kim Tiểu Mai vừa hỏi vừa đẩy Lý Như Hải một cái, quát: "Con đi ăn trộm ở đâu về đấy?"
Đông bắc có tam bảo, còn có ba loại củ ngật đáp, là rau cải ngật đáp, củ cải đường ngật đáp và củ chổi ngật đáp.
Củ chổi ngật đáp để đánh người, còn rau cải ngật đáp và củ cải đường ngật đáp thì để ăn.
Thời điểm này mùa đông ở đông bắc, không mua được rau quả tươi, mà ngày nào cũng khoai tây, cải trắng thì không được, cho nên dưa muối là thứ không thể thiếu.
Các loại dưa muối rất nhiều, mà rau cải ngật đáp lại là món nhà nào cũng muối.
Còn củ cải đường ngật đáp, những nhà có loại này lại càng ít.
Cả thôn Vĩnh Yên, không có mấy nhà có loại củ cải này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Như Hải tràn đầy ấm ức, nói với Kim Tiểu Mai: "Ai trộm? Cái này là dì Lưu cho con."
"Dì Lưu của con..." Kim Tiểu Mai ngẩn người, lập tức nhớ ra dì Lưu mà Lý Như Hải nói là mẹ của Lưu Mai, cũng chính là thông gia tương lai của mình.
Lúc này, Lý Bảo Ngọc tiến lên một bước, chỉ Lý Như Hải quát: "Con lại mò vào nhà người ta làm gì?"
Lý Như Hải tuy có hơi chột dạ, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay con giúp dì Lưu, chị dâu làm việc cả ngày đó!"
Ai mà chẳng có lúc trẻ con nông nổi? Lý Bảo Ngọc cũng từng gây ra biết bao chuyện dại dột, bản thân hiểu rõ, chỉ sợ Lý Như Hải với Lưu Mai đã nói gì đó.
Lý Như Hải nghe vậy thì liếc Lý Bảo Ngọc một cái. Thật ra thì cậu cũng không muốn gặp Lưu Mai chút nào.
Sáng nay, Lý Như Hải cùng một đám bà già, vừa nói vừa cười đi về hướng đường lớn phía nam, đột nhiên trên đường gặp hai mẹ con Lưu Mai.
Khi đó Lưu Mai hỏi một câu "Sao thằng bé này không đi học vậy?", lập tức làm Lý Như Hải á khẩu.
Đúng rồi, sao cậu không đi học nhỉ?
Nếu chuyện này mà Lưu Mai kể cho Lý Bảo Ngọc, rồi Lý Bảo Ngọc lại nói với Lý Đại Dũng, Kim Tiểu Mai thì Lý Như Hải chỉ còn nước bị một trận hỗn hợp cả nam lẫn nữ.
Lý Như Hải tin đại ca của mình sẽ làm được việc đó, cho nên chủ động xin giúp mẹ con Lưu Mai làm việc cả ngày.
Buổi trưa, Lý Như Hải định ăn cái bánh rán to mà Tống Thu Nguyệt mua cho cậu buổi sáng, nhưng Lưu Mai không cho, mà bắt Lý Như Hải ăn bánh nướng nhân thịt do hai mẹ con cô mang.
Bình thường thì bánh nướng sao ngon bằng bánh rán được.
Nhưng phải xem cách ăn thế nào.
Lưu Mai tìm mấy cành cây khô quanh đó, nhặt thêm lá ngô khô để làm củi, nướng bánh nướng mang theo trong hai phút rồi lấy chút đường phèn chấm vào ăn.
Bánh nướng chấm đường, tuyệt vời!
Lý Như Hải cũng coi như là từng trải, nhưng dù là đào nướng, bánh bao nhân đậu, với cậu cũng không bằng món này.
Thấy Lý Như Hải ăn ngon lành, Hàn Thu Lệ, mẹ Lưu Mai nói, muốn cho hết số đường còn lại trong bình cho Lý Như Hải.
Đường này là làm từ củ cải đường ngật đáp, màu vàng óng như mật ong. Mà mùi vị cũng không kém mật ong, ngọt ngào ngon miệng, chấm với bánh nướng còn nóng hổi hay bánh đậu thì đúng là tuyệt!
Ở vùng đông bắc những tháng mùa đông, món này có thể gọi là ai cũng thích.
Nghe Lý Như Hải kể trưa ăn bánh nướng chấm đường, tối gặm bánh ngô ráo nước mà Lý Tiểu Xảo suýt khóc, đẩy đám đông tới trước mặt Lý Như Hải, bất bình nói: "Nhị ca, ca ăn ngon mà chưa bao giờ nghĩ đến muội!"
"Ai bảo thế?" Lý Như Hải thò tay vào túi, lấy ra một cái hộp nhỏ, nói với Lý Tiểu Xảo: "Em út, xem cái này là gì?"
"Đường!" Lý Tiểu Xảo kiễng chân muốn lấy chiếc hộp nhỏ trong tay Lý Như Hải, thứ còn chút đường phèn bên trong có sức hấp dẫn vô cùng lớn với cô bé.
Lý Như Hải đưa chiếc hộp cho Lý Tiểu Xảo, sau đó nói với Kim Tiểu Mai: "Mẹ, sáng mai mẹ làm bánh nướng mỡ, thêm chút mỡ lợn rồi chấm với đường phèn mà ăn."
Bánh nướng chấm đường, nghe đến đây Kim Tiểu Mai cũng liếm môi, lại thấy Lý Như Hải lấy từ trong túi ra hai chiếc bánh rán to, Kim Tiểu Mai vô thức đón lấy, rồi hỏi: "Cái này cũng là nhà chị dâu cho à?"
"Cái này không phải." Lý Như Hải cười nói: "Cái này là chị Thu Nguyệt mua cho con."
Kim Tiểu Mai bĩu môi, thằng con mình một ngày như ăn cơm ở trăm nhà, không phải đến đâu cũng đói khát, thật là.
Lúc này, Lý Đại Dũng hỏi: "Trễ vậy rồi mà giờ mới về, con đi đâu đấy?"
"Tối nay con ăn cơm ở nhà chị dâu." Lý Như Hải cười nói: "Con nói không đi, chị dâu cứ túm con đi!"
Lý Bảo Ngọc: "..."
Từ khi Lý Bảo Ngọc với Lưu Mai đính hôn đến nay, anh còn chưa ăn cơm ở nhà Lưu Mai bao giờ!
Lý Như Hải chẳng để ý gì ánh mắt ghen tị của đại ca, tiếp tục nói: "Tối nay dì Lưu làm cho con bốn món, còn có chú Lưu đồng nghiệp cho nhà con lạp xưởng, ngon phết đấy ạ."
"Nhị ca!" Lý Tiểu Xảo giơ tay kéo túi sách của Lý Như Hải, nói rành rọt: "Ca có mang lạp xưởng về không?"
"Cái này không mang về." Lý Như Hải cười nói: "Chị dâu muốn cho con mang, nhưng con ngại không dám nhận."
Lời của Lý Như Hải vừa dứt, thấy mọi người quay người đi vào nhà, chỉ có Lý Bảo Ngọc ở lại, nhìn chằm chằm hỏi: "Có phải con lại nói nhảm gì với chị dâu không?"
"Con thì nói gì được?" Lý Như Hải có vẻ hơi mất kiên nhẫn lắc đầu, nói: "Bọn con chỉ nói chuyện gẫu thôi."
Lý Bảo Ngọc: "..."
Bữa mỳ đơn giản ăn với chút dưa muối, Triệu Quân và mọi người ăn xong thì lấy đèn pin cùng nhau ra khỏi nhà đi tìm Hắc Hổ, đi tìm Triệu Hữu Tài.
Đúng vậy, Triệu Hữu Tài vẫn chưa về.
Triệu Quân, Lý Đại Dũng, Lý Bảo Ngọc, Giải Thần tìm từ đầu thôn nam lên đầu thôn bắc, mặc dù lúc này đã gần chín giờ, nhưng vì tìm người nên họ không để ý đến việc làm phiền hàng xóm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận