Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 327: Ta nhi tử đâu? (length: 7978)

Khi tiếng súng thứ hai vừa dứt, tiếng thứ ba vang lên, Triệu Quân dù không thấy gì, vẫn nghe được tiếng lợn rừng gào thét, rống lên.
Nhưng sau những tiếng súng tiếp theo, lợn rừng im bặt.
Triệu Quân mở khóa nòng súng, thay đạn mới rồi đóng chốt an toàn, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, vác súng lên vai rồi lùi lại.
Không lùi không được, cái bánh ngô ngô trụi đầu của hắn vẫn còn trong bao. Hơn nữa khi thả bao, hắn thấy không xa có cây tùng phong hóa nghiêng về phía mặt đất, có thể chặt ít gỗ dầu để nhóm lửa soi đường.
Còn về con heo thần kia, chắc đã chết rồi. Nếu thật chưa chết, chạy đi xa thì tối nay chẳng có cách nào săn được.
Triệu Quân vừa đi vừa dò dẫm trên đường, vài lần lấy diêm quẹt lên rồi soi vào các cây bên cạnh.
Một que diêm thì được bao nhiêu ánh sáng chứ?
Nhất là giữa núi rừng tối đen này, Triệu Quân thật hết cách. Khi đến đây, hắn chuẩn bị mọi thứ, chỉ quên đúng một điều là không mang đèn pin theo.
Triệu Quân tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy bao của mình, tháo từ trên cành cây xuống rồi đeo lên, sau đó tiếp tục đi tìm cây tùng gỗ dầu.
Khi chặt được một đoạn gỗ dầu rồi châm diêm đốt lên, khúc gỗ dầu mỡ lớn bốc lửa hừng hực, khói đen ngùn ngụt, cũng đủ để Triệu Quân nhìn rõ xung quanh.
Hắn chặt thêm một đoạn gỗ dầu, mỗi tay cầm một bó đuốc, đi về phía nơi vừa nổ súng, nhờ ánh lửa, không đi xa lắm đã thấy một con vật lớn nằm trước mặt.
Triệu Quân đến gần, cắm một bó đuốc xuống bụng con heo thần, sau đó đi vòng qua cắm bó đuốc còn lại lên lưng nó.
Tiếp đến, là rạch bụng moi ruột.
Muốn dùng sức một người lật một con lợn rừng nặng hơn một tấn, lật nó lên trời là quá khó.
Nhưng khó đến mấy, cái bụng này cũng phải rạch, bằng không nó thối rữa thì cả con heo cũng bỏ đi.
Con lợn rừng này còn để dành cho cha nuôi Chu Xuân Minh mang đi nộp cho nhiệm vụ làm tiêu bản, nếu con heo này thối thì còn cách nào mang đến bảo tàng được?
Triệu Quân làm hùng hục một hồi, mệt toát cả mồ hôi mới lật được con lợn rừng lên.
Đứng tại chỗ, chống nạnh thở hổn hển mấy hơi, Triệu Quân mới rút dao xâm sau lưng ra.
Đây là chuẩn bị rạch bụng moi ruột.
Con heo thần này lớn thế kia, ruột gan bên trong chắc không ít, nên phải cẩn thận khi rạch bụng, không thì sơ sẩy cắt trúng ruột, biết đâu lại đầy một bụng thứ gì đó.
Vậy nên, Triệu Quân hết sức cẩn thận rạch bụng con lợn rừng, tay phải cầm dao, tay trái làm hình chữ “A” rồi cho một ngón trỏ, một ngón giữa vào vết rạch.
Hai ngón tay đẩy vết rạch tách da thịt ra rồi thân dao đi vào, cứ thế mà lách lên trên.
Theo lưỡi dao di chuyển, hai ngón tay cũng nhích lên, giữ da thịt không để dao chạm vào nội tạng con heo rừng.
Lưỡi dao cứ thế đi lên, máu tươi từ ruột, từ bụng lợn chảy ra, Triệu Quân lấy hết nội tạng, lòng heo ra để một bên.
Sau đó Triệu Quân cầm một bó đuốc, đi chặt mấy cây gậy gỗ, về dùng gậy gỗ chống bụng lợn rừng, rồi lấy bánh ngô trụi đầu trong bao treo lên cành cây bên cạnh.
Sau đó, Triệu Quân đi cào tuyết phủ lên mình con lợn rừng.
Hắn làm vậy để con lợn không bị thối.
Con lợn rừng này to quá, heo lớn dễ thối hơn heo con, nếu không xử lý đúng cách, sáng sớm ra thịt sẽ có mùi thối, mà rửa cũng chẳng hết được mùi hôi ấy.
Chờ làm xong việc này, Triệu Quân lại tìm mấy cành khô, nhánh khô gom lại đốt một đống lửa.
Cả ngày hôm nay, từ sáng sớm đã phải chạy đôn chạy đáo đến giờ, Triệu Quân thật mệt mỏi, hắn tựa lưng vào cây, vừa ăn bánh ngô trụi đầu, vừa sưởi ấm.
Hắn vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn con heo thần nằm trên đất, thầm nghĩ: "Để ba ta biết chuyện này, hắn… sẽ có tâm trạng gì đây."
Thật là một đứa con có hiếu, đến lúc này rồi vẫn còn nhớ thương cha.
Còn cha hắn, lúc này cũng đang ngóng trông con trai đấy.
Trong đêm tối mịt mùng, một chiếc xe Giải Phóng chậm rãi đi vào Vĩnh Yên thôn. Lái xe là Lâm Tường Thuận, còn trong ca-bin chỗ ngồi bên cạnh tài xế, chen chúc Triệu Hữu Tài cùng lão Nhị Lý Đại Dũng.
Lý Đại Dũng sau Tết bắt đầu làm việc, thì chuyển đến tổ điều hành, từ lúc nhận chức tới giờ vẫn luôn bận bịu.
Thấy mùa vận chuyển vật tư sản xuất mùa đông sắp kết thúc, tổ điều hành dạo này cũng rảnh rang, Lý Đại Dũng bèn lấy số tiền tiêu vặt tích cóp trong hai tháng đưa cho Triệu Hữu Tài, bảo ông ở nhà ăn làm một bữa thịt rượu, định khao Ngô Phong cùng mấy phó tổ trưởng tổ điều hành.
Vì còn vấn đề công việc của Lý Bảo Ngọc, Lý Đại Dũng tiện thể cũng mời Lâm Tường Thuận đến luôn.
Sau tan tầm đã uống liền một mạch tới gần bảy giờ, xe đưa đón công nhân đã không còn, Lâm Tường Thuận bèn lái xe đưa hai người họ về nhà.
Tới gần thôn, Lý Đại Dũng mới nhắc đến: "Không biết hai đứa nhóc hôm nay có về sau chuyến đánh gấu chó không nữa."
Nói xong, Lý Đại Dũng thấy Triệu Hữu Tài chẳng có ý kiến gì, liền huých nhẹ cùi chỏ vào Triệu Hữu Tài, hỏi: "Anh, con trai anh đi giết gấu chó, anh không xót nó à?"
Chỉ có mỗi một thằng con, làm sao không lo cho được chứ?
Nhưng Triệu Hữu Tài dựa vào cửa xe lắc đầu nhìn ra ngoài, chỉ nói: "Suốt ngày cứ xông xáo, núi này sắp chứa không nổi nó rồi."
Nghe Triệu Hữu Tài nói vậy, Lý Đại Dũng và Lâm Tường Thuận nhìn nhau cười một tiếng, đều rất hiểu ý nhau mà không nói gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, cả ba nghe thấy tiếng máy kéo, người đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngó nghiêng là Triệu Hữu Tài chợt dừng lại, tức khắc ngồi thẳng lên.
"Đại Dũng!" Triệu Hữu Tài chỉ tay ra ngoài, dù không quay đầu vẫn hỏi Lý Đại Dũng: "Mày xem xe kia đang chở cái gì?"
Lý Đại Dũng ghé vào người Triệu Hữu Tài, ngẩng cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chiếc máy kéo Đông Phương Hồng từ phía tây tiến tới.
Cách chiếc xe của Triệu Hữu Tài bảy, tám mét, chiếc máy kéo rẽ sang một bên.
Chính cái rẽ ngoặt này khiến Triệu Hữu Tài cùng Lý Đại Dũng lập tức trợn tròn mắt.
Một giây sau, Triệu Hữu Tài giơ tay dụi mắt, Lý Đại Dũng cũng cố sức chớp mắt.
Chỉ thấy trong thùng xe kéo của máy kéo toàn là xác lợn rừng, con này chồng lên con khác, phía trên chằng dây.
Chỉ một xe này, ước chừng cũng phải hai, ba chục con.
Triệu Hữu Tài mắt chữ O mồm chữ A lẩm bẩm: "Ai làm trò gì thế này?"
"Cái này..."
Đúng lúc Lý Đại Dũng định nói tiếp, bên tai lại vọng lại tiếng máy kéo, kèm theo cả tiếng gọi "Thuận Tử ca".
Lý Đại Dũng ngẩng đầu lên, thì thấy một chiếc máy kéo nữa từ đường thôn phía tây chậm rãi đi tới.
Lúc này, Lý Đại Dũng lại dụi dụi mắt, bởi vì ông nhìn rõ, người lái máy kéo kia, là con trai lớn của ông, Lý Bảo Ngọc.
"Anh, kia là con trai tôi à?" Lý Đại Dũng hỏi Triệu Hữu Tài.
Câu nói của ông không phải khoe con trai, mà là có chút không dám tin, nhất là khi đã ngà ngà say, Lý Đại Dũng chỉ cho là mình đang mơ hay là sao đấy.
"Là con trai ông, không sai." Triệu Hữu Tài quay đầu nhìn Lý Đại Dũng, hỏi: "Vậy con trai tôi đâu?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận