Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 1046: Sáu cái nữ nhân một đài đại hí ( 1 ) (length: 8792)

Mấy cái bánh bông lan này là chuyện gì, Triệu Quân hiểu rõ, Giải Thần cũng hiểu rõ. Lúc này Giải Thần, thằng nhóc này, hai tay cầm hai đầu xương sườn hươu nướng, đưa thịt lên miệng, vừa ăn vừa cười.
Giải Thần đã sớm cảm thấy, ở nhà Triệu Quân còn thú vị hơn ở nhà mình nhiều, không nói đến ăn ngon, chơi vui, mấu chốt là đám người này rất thú vị.
Ở nhà hắn bên kia, cả thôn cũng không tìm được một người thú vị như vậy. Mà thôn như vậy, lại có cả một đám!
Lúc này, Triệu Quân chú ý đến Giải Thần. Vừa rồi Giải Thần cùng bà nội về nhà, Triệu Quân đang ở trong phòng vén rèm cửa, còn chưa biết kết quả chuyện của Giải Thần có vừa ý hay không.
"Bà Giang." Triệu Quân hỏi thẳng bà nội, nói: "Chuyện của Giải Thần, dì Lưu nhà ta nói thế nào ạ?"
"Ôi chao!" Bà nội buông xương sườn đang cầm trên tay, cười nói với Triệu Quân: "May mà chúng ta đi sớm đấy con!"
"À..." Triệu Quân nghe xong câu này thì hiểu ngay, cô Trịnh San kia vẫn chưa có nhà chồng. Mà bà nội nói như vậy là do thói quen đã hình thành trong quá trình trò chuyện, buôn dưa lê dài ngày.
Thói quen khoa trương để thu hút sự chú ý của người khác. Về phương diện này, đại diện tiêu biểu là Lý Như Hải, hắn đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, trình độ lên đỉnh cao.
Triệu Quân không vạch trần, dù sao trong phòng vẫn còn một đám người, Vương Mỹ Lan ném xương đã gặm sạch lên bàn, liền hỏi bà nội: "Thím à, vừa nãy các thím về trước, cháu bận quá nên hỏi qua loa thôi, nghe nói là đã xong xuôi ổn thỏa cả rồi à?"
"Xong rồi!" Bà nội nói: "Thím nói con nghe này, may mà đi sớm đấy! Cô con gái nhà người ta, bao nhiêu người ngấp nghé đấy!"
"Thì chắc chắn rồi!" Triệu Linh nói: "Nhà lão Trịnh ở cái thôn kia, đúng là thuộc loại có vai vế!"
"Đúng đấy!" Kim Tiểu Mai cũng nói: "Nhà anh Đại Dũng nhà tôi hồi làm ở lâm trường, Trịnh Quyền nhà bọn họ chính là kỹ thuật viên lâm trường đấy, nhà người ta có gốc gác từ đời trước rồi đấy!"
Vừa thấy chủ đề có vẻ đi xa, Triệu Quân vội vàng lên tiếng trước Từ Xuân Yến, hỏi bà nội: "Bà Giang, nhiều người ngấp nghé như thế, sao con gái nhà người ta vẫn chưa có chồng ạ?"
"Thì đúng là thế mà!" Bà nội thật ra cũng nhịn nãy giờ, giờ mới tìm được cơ hội nói thoải mái, vì vậy mà bỏ cả xương sườn không gặm nữa, bà đặt xương sườn xuống bàn, sau đó nói tiếp: "Vợ chồng Thục Đàn có mỗi hai đứa con này thôi. Thằng lớn thì không ở nhà, nghĩ đến mỗi con gái này, muốn để nó ở nhà thêm vài ngày thôi."
"Đúng đấy!" Nhắc đến con gái trong nhà, Dương Ngọc Phượng cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, nói: "Con gái biết thương người mà!"
"Đừng quan tâm con gái hay con trai." Triệu Linh tiếp lời: "Trong nhà cứ có con cái là tốt rồi, không thì cái nhà nó còn trống trải ra ấy chứ!"
"Cái đó..." Triệu Quân vừa thấy tình hình lại không ổn, vội vàng ngắt lời, còn Từ Xuân Yến đang định nói gì đó, cũng chỉ đành nuốt lời lại vào bụng.
Triệu Quân lại hỏi bà nội: "Con gái nhà người ta không vội đi lấy chồng, vậy chuyện của Giải Thần và con bé thì có thể được không?"
Triệu Quân đi thẳng vào vấn đề chính! Đúng là thế, người ta không vội gả chồng, Giải Thần có cố cũng vô dụng thôi!
"Con trai này!" Bà nội lườm Triệu Quân một cái, cười nói: "Không có ta thì sao được? Cái bà già này của ta chẳng làm được cái gì à?"
"Có bà..." Triệu Quân thầm nghĩ, bà già chân yếu tay mềm thì làm được cái gì chứ?
"Ấy da!" Ngay lúc này, Giải Thần hét lên một tiếng, đập tay xuống bàn, khoa tay nói: "Hôm nay may mà có bà Giang, lúc đầu ta nói với dì Lưu kia, bảo dì giúp ta đến nhà lão Trịnh hỏi thử, dì Lưu kia còn hai ý từng tia từng tia."
Khi Triệu Quân quay sang nhìn Giải Thần, lông mày đều nhíu lại, hắn hỏi: "Hỏi cái gì chứ? Chẳng phải là nói cô kia chưa có chồng à? Còn hỏi cái gì nữa?"
"Thì chẳng phải hỏi thử xem sao à?" Giải Thần nói một câu đầy khí thế với Triệu Quân, sau đó nói: "Trịnh San kia chưa có chồng, thì nhờ dì Lưu sang đó nói qua tình hình của tôi, hỏi người ta ý tứ thế nào thôi."
Cậu ta còn có lý lắm ấy!
Triệu Quân hết lời để nói, thằng nhóc này không phải là háo sắc quá rồi sao? Mày đi nhờ cả bà nội thì có mà bắn đại bác cũng không tới, đến chỗ người ta liền hỏi, biết con gái chưa có chồng, cũng bắt người ta đi mai mối, bà mối dám nhận mới lạ!
Còn bảo người ta dì Lưu miệng sắt hai ý từng tia từng tia, hai ý từng tia từng tia là tiếng địa phương phương bắc, vùng kinh thành, đông bắc người ta hay dùng, diễn tả người do dự.
"Ai da." Lúc này, Dương Ngọc Phượng nhíu mày nói: "Cái cô Lưu miệng sắt đấy...cũng khó tính đấy, cô ta mà không đồng ý, người thường làm sao mà xong được!"
"Chẳng phải mới nói là có bà Giang đấy thôi!" Giải Thần giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên về phía bà nội, còn bà nội thì phối hợp hơi ngửa đầu ra sau, miệng ngoác ra cười: "Ha ha ha..."
Triệu Quân: "..."
"Thế là thế nào!" Một câu của Giải Thần châm ngòi cho ngọn lửa bát quái của các bà các cô, Vương Mỹ Lan, Kim Tiểu Mai gần như là đồng thanh hỏi.
"Thì thế này..." Giải Thần vừa định mở miệng, bà nội đã vội đứng dậy, giơ tay lên vỗ vào cánh tay Giải Thần một cái, sau đó chỉ vào hắn nói: "Mày đừng nói, để bà nói!"
"Vâng ạ!" Giải Thần cười gật đầu với bà nội, lúc này thằng nhóc còn hận không thể dập đầu bái lạy bà nội luôn ấy chứ!
Bà nội cười một tiếng, nếp nhăn trên mặt đều dồn hết vào nhau, chỉ nghe bà nói: "Thì là thế này, thằng Thần vừa nói xong, Lưu Thục Phương đã lẩm bẩm, cũng không cho lời nói rõ ràng! Lúc đấy bà liền không vui, bà bảo người ta con cái nhờ cô một việc, cô còn lên mặt à!"
"Vẫn là bà lão có mặt mũi!" Vương Cường ở bên cạnh nâng bà nội lên một câu, sau đó lại nói với Giải Thần: "Này Tiểu Thần à, xem lúc nào, cháu mua cho dì Lưu miệng sắt chút quà gì đấy."
Chuyện gì cũng không thể dùng vũ lực, đặc biệt là bà mối, càng không thể đắc tội. Tuy rằng có bà nội ở đó, nhưng nhờ người ta giúp việc, phải có thái độ nhờ người, làm cho bà mối thoải mái trong lòng, cam tâm tình nguyện.
"Dạ ạ." Giải Thần cũng hiểu rõ đạo lý này, liền đáp: "Lão cậu, cháu biết rồi, ngày mai cháu..."
Nói đến đây, Giải Thần đột nhiên phản ứng lại, quay sang nói với Triệu Quân: "Anh Quân, hay là để em đến nhà Hoàng lão ca xem sao?"
"Vậy chú mày nghĩ cái gì vậy?" Triệu Quân nhìn cả phòng người, có cảm giác bất lực sâu sắc. Sao cả đến lão cậu cũng nhúng tay vào rồi, còn biếu quà cho dì Lưu miệng sắt, không ổn rồi, người nhà Giải Thần liệu có chấp nhận không đây?
"Giải Thần à." Triệu Quân nói: "Anh nghĩ thế này, chú mày đừng có vội. Ngày mai anh về Lĩnh Nam trước, tiện đường chú mày về nhà luôn, đem chuyện này nói với mẹ anh một tiếng, rồi hỏi xem ý của anh cả, chị dâu thế nào."
Ở nhà Triệu Quân, anh em tốt với nhau nhắc đến bố mẹ của đối phương, đều trực tiếp gọi là bố, mẹ.
Lời của Triệu Quân đúng là phải lẽ, mày là người nhà, ở ngoài cùng người ta nói chuyện cưới gả, người nhà còn không biết. Quan trọng hơn, đây còn là đám người chẳng quen biết, giúp mày làm việc này. Bà nội nhà Giải gia biết thì sao chịu được chứ?
Lúc này Giải Thần, muốn nói "mới biết yêu" có lẽ không ổn. Nhưng mấy cậu nhóc mười tám, mười chín tuổi, mà lỡ mê mẩn một cô gái nào thì tương đối dễ mất hết lý trí đấy!
"Không sao hết ạ!" Giải Thần vung tay xuống, nói: "Em mà nói với mẹ em một tiếng, mẹ em chắc chắn sẽ gật đầu!"
Nói đến đây, Giải Thần còn bồi thêm một câu: "Mẹ em người dễ nói chuyện lắm."
"Mẹ chú mày..." Triệu Quân lại hết lời để nói, Triệu Quân chợt cảm thấy, mình còn hiểu mẹ hắn hơn cả Giải Thần ấy chứ.
"Đúng đấy!" Kim Tiểu Mai ở bên cạnh nói tiếp: "Nhà con gái người ta có điều kiện tốt như thế cơ mà? Ai mà không đồng ý cho được?"
"Thì đúng thế thôi." Triệu Linh cũng nói: "Cưới được cô con dâu tốt như thế, còn có thể xin cho Giải Thần một chân làm việc, ai mà không..."
"Cậu mợ à!" Triệu Quân thật sự hết chịu nổi, trực tiếp cắt ngang lời của Triệu Linh, nói: "Ở đâu ra có chân làm việc hả? Còn chưa có một chữ nào cả đâu? Công việc ở lâm trường có dễ vào thế à? Không phải đều một củ cải một cái hố sao?"
Lời này của Triệu Quân không hề giả dối, công việc mà họ nói, đều là công việc có biên chế cả. Tìm một công việc sống tạm thì dễ, mà muốn có biên chế thì khó.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận