Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của - Chương 317: Heo thần rơi xuống (length: 9282)

"Chú Trương à, cháu đến đây là vì chuyện hươu bắt được."
"Hả?" Triệu Quân vừa nói dứt lời, Trương Lợi Phúc nghe xong ngẩn người, cau mày nhìn Triệu Quân, không nói gì.
Triệu Quân sợ ông nghĩ nhiều, vội nói: "Chú Trương à, hôm đó có phải chú đánh nhau với ai không?"
"Sao cháu biết?" Trương Lợi Phúc với chất giọng đặc sệt vùng Sơn Đông cất lời: "Cháu quen cái thằng oắt con kia à?"
"Ha ha..." Triệu Quân cười lớn, nói: "Chú Trương à, cháu nói thật với chú, thằng Trương Viện Dân kia, hai hôm trước mới tậu được khẩu súng, mới bắt đầu đi săn, không hiểu quy tắc trong nghề, có gì không phải, chú Trương nể mặt cháu, đừng chấp nhặt nó."
"Quân à! Ai..." Trương Lợi Phúc thở dài, lắc đầu nói: "Cũng may hôm nay là cháu đến đây, chú mới nói cho cháu, cái thằng nhãi ranh đó đúng là đồ bỏ đi, chú mới nói nó hai câu, nó đã vác súng đòi bắn chú rồi, cháu nói xem chú không đánh nó sao được?"
"Không phải, không phải." Triệu Quân vội vàng giải thích cho Trương Viện Dân: "Nó đó, không hiểu tiếng người mình, nó vừa nghe chú nói muốn đạp nó, nó cứ tưởng chú định cầm dao đâm nó, sợ quá nên tiện tay quơ súng thôi mà."
"Hả? Thế này!" Trương Lợi Phúc nghe vậy vỗ đùi, nói: "Thảo nào, tính nó sao mà nóng như kem vậy."
Nói đến đây, Trương Lợi Phúc chỉ tay ra ngoài, nói với Triệu Quân: "Con hươu để ngoài kia đấy, tí nữa cháu tìm bao tải mang về hết cho chú, còn lại thì để lại cho nó một ít."
"Không, không." Triệu Quân nghe vậy, vội xua tay, nói: "Chú Trương à, hôm nay cháu đến đây, không có ý gì khác, chỉ muốn nói rõ sự tình với hai người thôi, sau này hai người gặp nhau, nên thế nào thì cứ như vậy thôi.
Còn con hươu này, cháu nói với chú thế này, nó chạy vào bẫy của chú thì nó thuộc về chú, mà nó không hiểu chuyện, chú đánh nó cũng đáng."
Triệu Quân vừa nói câu cuối cùng, Trương Lợi Phúc và Thái Phương đều bật cười, sau đó nghe Triệu Quân nói tiếp: "Con hươu này, chú cứ giữ lại mà dùng, ăn cũng được, bán cũng được, không cần quan tâm đến nó làm gì. Cháu cũng không cần, trong nhà cháu thịt gì cũng có, hôm nay cháu từ nhà nó đến đây, nếu không còn muốn lấy ít thịt lợn rừng cho chú đó."
"Thôi, không cần thịt thà gì đâu." Trương Lợi Phúc nói: "Quân à, hôm nay cháu cố tình đến vì chuyện này, chú cũng hiểu cả rồi, hôm nào chú gặp nó, chú sẽ xin lỗi nó."
"Không được, không được." Triệu Quân nghe vậy, lại vội vàng xua tay nói: "Chú Trương à, sao mà được chứ? Chú là người lớn, còn cháu là con cháu, sao có chuyện chú đi xin lỗi nó được?"
Nói đến đây, giọng Triệu Quân chậm lại, tiếp tục nói: "Chỉ cần chú Trương lần sau gặp nó ở trên núi thì để ý nó hơn chút thôi."
"Chuyện này không có vấn đề." Lúc này Trương Lợi Phúc cũng đã hiểu, thằng Trương Viện Dân là bạn của Triệu Quân, cho nên không quản thế nào thì ông cũng phải nể mặt Triệu Quân.
"Con à, đừng đứng đó nữa, uống nước đi." Lúc này, Thái Phương ở bên cạnh lên tiếng.
"Vâng, cháu uống." Triệu Quân mở nắp ấm trà ra, ừng ực, ừng ực mấy ngụm lớn, nhìn Trương Lợi Phúc và Thái Phương lộ vẻ vui mừng.
Nhà họ nghèo, khách đến nhà cũng không có gì để chiêu đãi, chỉ sợ khách không thoải mái.
Quanh năm suốt tháng, cả nhà chỉ có chút đường trắng, hôm nào lấy được về thì cho bọn trẻ chấm ăn, còn lại thì đều để đãi khách.
Vừa nãy để ấm nước trà được ngọt hơn, Thái Phương đã trực tiếp đổ nước ấm vào lọ đường, cho tan hết chỗ đường còn sót lại trong đó.
Chờ Triệu Quân đặt ấm trà xuống, Trương Lợi Phúc chỉ vào Triệu Quân, cười nói: "Chú nhớ ra rồi, cái thằng oắt con đó đặt bẫy ở dưới ngọn đồi chỗ bẫy của chú đó, nó cũng đặt bẫy.
Hôm đó hai chú đánh nhau xong, chú định san bằng cái bẫy của nó, nhưng xem qua mới biết nó đặt không đúng chỗ, trừ phi là hươu mù, không thì cả năm cũng không bắt được con nào."
"Vậy đó, nó căn bản không biết đi săn." Trương Lợi Phúc vừa nói, Triệu Quân liền hiểu ra, lúc này cười nói: "Nó không hiểu gì cả, chú Trương đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nó làm gì."
"Được, chú biết rồi."
"Vậy được." Triệu Quân uống cạn nước chè trong ấm, sau đó đặt ấm trà xuống mép giường, đứng lên nói với Trương Lợi Phúc và Thái Phương: "Chú Trương, thím Trương, vậy cháu về trước nhé."
"Về gì mà về?" Trương Lợi Phúc vội vàng đứng dậy cản lại nói: "Mới đến lần đầu, ở lại ăn cơm chứ."
"Đúng đó!" Thái Phương bên cạnh cũng nói: "Tối ở đây ăn, thím làm cho."
"Chú Trương, thím Trương, cơm thì không cần đâu ạ." Triệu Quân vội nói: "Ngày mai cháu phải đi làm sớm, hôm nay cháu phải về sớm chút."
Nói xong, thấy Trương Lợi Phúc định mở miệng, Triệu Quân vội nói: "Để hôm nào cháu rảnh thì cháu đến nhà chơi ạ."
"Vậy được thôi." Trương Lợi Phúc suy nghĩ một lúc mới nói với Triệu Quân: "Quân à, không phải chú nói cháu đâu, năm ngoái chú đã nghe người ta nói cháu cũng bắt đầu đi săn, xong chú hỏi bố cháu, bố cháu nói cháu đi bắt gấu mù hét ầm cả lên..."
"Cái gì?" Triệu Quân nghe xong, vội vàng ngắt lời Trương Lợi Phúc, hỏi: "Bố... bố cháu nói cháu vậy á?"
"Đúng đó!" Trương Lợi Phúc gật đầu nói: "Chú muốn nói với cháu, công việc của cháu cũng tốt đấy, thôi thì cứ chăm chỉ làm việc đi, đừng có đụng vào mấy con gấu chó gì cả."
Nghe ông nói vậy, Triệu Quân cảm thấy quen tai, cứ như là lúc mình khuyên Trương Viện Dân vậy.
"Đúng đấy, con à." Thái Phương tuy không rõ chuyện gì, nhưng cũng hùa theo, nói: "Mấy cái con gấu chó nguy hiểm lắm, nếu con thích chơi thì cứ nhờ chú mày dẫn lên núi, bẫy, đánh bắt gì đó thôi."
"Vâng!" Người ta có lòng tốt như vậy, Triệu Quân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận nói: "Chú Trương, thím Trương, cháu nghe lời hai người."
"Thế thì đúng rồi!" Trương Lợi Phúc cười nói: "Con cứ chăm chỉ làm việc, rồi cưới vợ sinh con sớm là được, đừng như chú mày đây nè..."
"Ông nói với con cái gì vậy hả?" Lúc này, Thái Phương ở bên cạnh thúc cùi chỏ vào người Trương Lợi Phúc một cái, để ông không nói tiếp nữa.
"Ha ha..." Triệu Quân cười lớn, nói: "Vâng, chú Trương, thím Trương, vậy cháu đi ạ."
"Chú tiễn cháu."
Trương Lợi Phúc tiễn Triệu Quân ra tận cửa, tiễn ra khỏi nhà còn chưa thôi, còn tiễn Triệu Quân ra cả ngoài ngõ.
Đến khi ra khỏi cổng nhà Trương gia rồi, Triệu Quân mới quay lại nói với Trương Lợi Phúc: "Chú Trương, chú đừng tiễn nữa, mau về đi thôi."
"Cháu đợi chút!" Trương Lợi Phúc níu tay Triệu Quân lại, nói: "Cháu về bảo hộ cho bố cháu một tiếng."
"Chuyện gì ạ?" Triệu Quân hỏi.
Trương Lợi Phúc nói: "Hôm qua chú lên núi chặt cành liễu làm giàn, thấy một đàn lợn rừng, cháu đoán xem đàn lớn cỡ nào?"
Vào thời điểm sắp đến mùa xuân, người ở nông thôn sẽ lên núi, tìm loại cây liễu thẳng dài, chặt về, tước bỏ hết cành lá thừa, sau đó mang về nhà, đến lúc trồng đậu, trồng dưa leo thì dùng làm giàn.
"Đàn lợn rừng lớn cỡ nào ạ?" Triệu Quân hỏi theo.
Trương Lợi Phúc ngó nghiêng xung quanh một chút, thấy không có ai mới nói nhỏ với Triệu Quân: "Phải đến bảy tám chục con đó."
"Ở đâu ạ?" Triệu Quân nghe xong, trong lòng mừng thầm, đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối.
Một đàn lợn, bảy tám chục con, chắc chắn phải có lợn đầu đàn, có khi còn là heo thần cũng nên.
Triệu Quân vốn đang nghĩ đến chuyện vào rừng để dò tìm dấu vết heo thần, bây giờ thì tốt rồi, có người chỉ đường rồi!
Chỉ nghe Trương Lợi Phúc nói: "Ở phía sau núi Ảnh Bối, chú thấy chúng nó đi về phía cái đầm lớn."
"A!" Triệu Quân nghe xong, trong lòng đã biết, núi Ảnh Bối cách núi Tham Nữ không xa.
Mà núi Tham Nữ chính là nơi lần trước Triệu Quân phục kích heo thần.
Trương Lợi Phúc lại nói: "Anh trai chú dặn đi dặn lại, bảo chú ở trên núi trông chừng giúp đàn lợn lớn, cháu về nói với nó, khỏi mất công chú đi tìm."
"Vâng, vâng!" Triệu Quân gật đầu liên tục nói: "Chú Trương, chú cứ yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ chuyển lời, chú không cần phải đi tìm bố cháu nữa, chú còn bao nhiêu việc nhà mà."
"Cũng không nhiều lắm đâu." Trương Lợi Phúc gật đầu nói: "Qua một thời gian nữa là đến mùa hái rau rừng, công việc của chú mới thực sự nhiều."
"Vậy được rồi, chú Trương, cháu về trước đây ạ." Triệu Quân tạm biệt Trương Lợi Phúc, một mình đi về nhà, đoạn đường này tuy không xa, nhưng tâm trí Triệu Quân đã sớm bay vào rừng núi rồi.
--- Sáng sớm hai canh, đây là chương giữ gốc hôm nay, buổi tối sẽ có chương thêm. Hôm nay chỉ có nhiêu đây, huynh đệ tỷ muội nghỉ ngơi sớm chút. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận