Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của

Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của Ta - Chương 1165: Bị chính mình nhi tử quang mang che giấu Triệu Hữu Tài ( 2 ) (length: 8737)

Con lợn rừng đó cùng sáu con chó quần nhau hơn hai mươi phút, rốt cuộc bị Hắc Long cấp cho trò vô lại, làm nó dựa vào thân cây hướng trên mặt đất đầy tuyết ngồi xuống, thì cuộc đời heo của nó đã đi vào hồi kết.
Con lợn rừng này giở trò xảo quyệt, Thanh Long cùng những con chó khác trong nháy mắt vây lại, đè con lợn rừng xuống mà xé xác.
Thấy cảnh này, Tiểu Hùng ngồi phịch xuống, còn Tiểu Hoa thì vây quanh nó, vươn cổ ngửi về phía cổ của Tiểu Hùng.
Mà Tiểu Hùng cứ yên lặng ngồi ở đó, híp mắt ngửa cổ mặc cho Tiểu Hoa ngửi.
Khi Triệu Hữu Tài chạy đến, thấy cảnh này cũng không trách mắng, hắn lắp lưỡi lê vào khẩu súng máy bán tự động B56, vòng ra sau lưng con lợn rừng, nhanh chân đi về phía lợn rừng.
Thấy Triệu Hữu Tài vác đao ra trận, đám chó săn càng thêm ra sức, còn Tiểu Hùng, Tiểu Hoa cũng đều đứng dậy, tiến về trung tâm chiến trường.
Triệu Hữu Tài tới sau lưng lợn rừng, hơi đánh giá một chút, thấy hai con chó hoa nhà Vương Đại Long cắn vào mông con lợn rừng, Triệu Hữu Tài nhanh chân tiến lên.
Lúc này Triệu Hữu Tài, tay phải nắm chặt súng, thân thể nghiêng về phía trước rồi đâm tới, tay trái nhanh chóng chộp xuống, trực tiếp bắt lấy chân trước bên trái của lợn rừng.
Không nói Triệu Hữu Tài trước kia thế nào, chỉ nói hắn làm đầu bếp gần hai mươi năm, hai tay, cánh tay đều rất có lực. Lúc trước khi đánh Triệu Quân, Triệu Quân liên tục đỡ đòn cũng không nổi.
Nếu nói Triệu Hữu Tài đấu sức với lợn rừng, thì hắn chắc chắn không lại, nhưng đánh lợn rừng trở tay không kịp thì vẫn có thể.
Triệu Hữu Tài kéo một cái, trực tiếp kéo chân trước của lợn rừng qua, lợn rừng đột nhiên nghiêng về phía này, Triệu Hữu Tài tay trái túm chân heo, tay phải cầm đao đâm tới!
"Phập!"
Lưỡi lê sắc bén thuận theo khuỷu tay của lợn rừng đâm vào, khi lưỡi lê ngập sâu, Triệu Hữu Tài vặn cổ tay cầm đao, lưỡi lê xoay một vòng trong cơ thể lợn rừng, lập tức rút ra!
"Xoẹt. . ."
Một dòng máu tươi theo lưỡi đao chảy ra!
Nhưng còn không đợi máu phun hết, nhát đao thứ hai của Triệu Hữu Tài lại đâm vào!
"Gâu gâu. . ." Sáu con chó như phát điên xé xác con lợn rừng, tiếp đó Tiểu Hùng, Tiểu Hoa cũng gia nhập chiến đoàn.
Triệu Hữu Tài này, so với đao vương Hoàng Quý còn mạnh hơn. Lúc trước Hoàng Quý chỉ túm lông bờm lợn rừng, còn Triệu Hữu Tài túm hẳn chân heo!
Chính sự hung mãnh của Triệu Hữu Tài, đã kích phát ý chí chiến đấu của đám chó săn lên đỉnh điểm.
"Gào. . ." Lợn rừng gào thét, giãy dụa, nó giãy giụa như vậy, Triệu Hữu Tài không túm nổi chân heo nữa.
Nhưng trước khi Triệu Hữu Tài buông tay, nhát đao thứ hai đã vào trong cơ thể lợn rừng!
Theo Triệu Hữu Tài buông chân heo, hắn tay trái đang không liền nắm lấy cán súng, hai tay cùng phát lực đẩy về phía trước, lưỡi lê đâm xuyên lợn rừng cắm xuống đất!
"Gào a! Gào a!" Tiếng kêu thảm thiết của lợn rừng sắc nhọn thê lương, tiếng chó sủa tràn ngập hưng phấn cùng hung tàn.
Ngược lại Triệu Hữu Tài, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh băng, bên mặt, trên quần áo dính những đốm máu heo, càng tăng thêm cho hắn mấy phần sát khí!
Hai đao xử lý lợn rừng, nó ngã xuống đất tuyết co quắp, Triệu Hữu Tài biết lợn rừng không sống được nữa, liền thu lực lại, chân trái bước lên trước, đầu gối, bắp chân đẩy con chó hoa đang cắn mông trái của lợn rừng ra, sau đó mới rút lưỡi lê ra, làm vậy để phòng ngừa làm chó bị thương.
Theo lưỡi lê được rút ra, con chó hoa kia nhào vào khuỷu tay lợn rừng, cắn vào vết thương đó uống máu heo nóng hổi.
Triệu Hữu Tài vác ngang súng nhìn máu trên lưỡi lê, hắn cúi đầu thấy lợn rừng ngã xuống, mông heo vừa nãy bị che lại lộ ra.
Triệu Hữu Tài khoanh tay quẹt lưỡi lê vào mông lợn rừng, sau đó vác đao tìm một gốc cây ngồi xuống, cắm cây súng trong tay xuống đất tuyết bên cạnh, lấy thuốc lá trong túi ra, châm lửa hút.
Triệu Hữu Tài vừa hút được hai hơi, Vương Đại Long, Tần Bắc, Lý Minh Hưởng ba người chạy tới.
Kỳ thật bọn họ chỉ chậm hơn Triệu Hữu Tài không đến hai phút đồng hồ, nhưng Triệu Hữu Tài đã kịp hút thuốc.
"Dượng!" Vương Đại Long thấy bốn con chó nhà mình cùng Tiểu Hùng và những con khác cắn xé lợn rừng, trong lòng không khỏi mừng thầm, đi tới trước mặt Triệu Hữu Tài nói: "Hạ được rồi!"
Triệu Hữu Tài không nói chuyện, nhàn nhạt gật đầu hai cái, Vương Đại Long thấy vậy liền biết đây là đặc tính chung của các pháo thủ, hạ được con mồi thì phải làm ra vẻ.
Vì thế, Vương Đại Long liền gọi Tần Bắc, Lý Minh Hưởng: "Tới, chúng ta lật con heo qua, mổ bụng. . . Hả? Không đúng!"
Vương Đại Long chợt nhớ tới một chuyện, lại nói với Triệu Hữu Tài: "Dượng, dượng gọi con chó mực nhỏ nhà dượng qua đây!"
"A!" Vương Đại Long vừa nói như vậy, Triệu Hữu Tài chợt nhớ ra, liền quay đầu hô: "Thanh Long ơi, Thanh Long!"
Thanh Long đang cắn xé lợn rừng nghe tiếng dừng lại, nhả ra ngửa cổ nhìn về phía Triệu Hữu Tài, khi nghe Triệu Hữu Tài gọi tiếng Thanh Long thứ hai, nó liền nhanh chóng chạy về phía Triệu Hữu Tài.
Thanh Long đến bên chân Triệu Hữu Tài đứng vững, há miệng thè lưỡi thở ra bạch khí, Triệu Hữu Tài nhét điếu thuốc vào miệng, một tay sờ đầu Thanh Long, một tay sờ cổ Thanh Long.
Được Triệu Hữu Tài vuốt ve, Thanh Long nheo mắt lại, dựa vào chân Triệu Hữu Tài ngồi xuống. Thấy cảnh này, Vương Đại Long hướng Tần Bắc, Lý Minh Hưởng vẫy tay, ba người đi về phía con lợn rừng.
Trừ Thanh Long, những con chó khác nhà Triệu Quân đều không chiếm lấy con mồi, Vương Đại Long ba người thuận lợi đuổi chó ra, rồi lật con lợn rừng bốn vó lên trời.
Vương Đại Long lập tức rút ra một con dao găm mổ bụng lợn rừng, sau đó lấy tim heo, gan heo đưa đến bên cạnh Triệu Hữu Tài.
Triệu Hữu Tài gọi Tiểu Hùng, Tiểu Hoa cùng Hắc Long đến, dùng dao cắt tim heo cho Tiểu Hùng ăn trước.
Mà Vương Đại Long, thì dùng phổi, ruột, dạ dày heo cho bốn con chó nhà hắn ăn.
Khi hai người họ cho chó ăn, Tần Bắc và Lý Minh Hưởng qua bên cạnh chặt cành cây, chuẩn bị chống đỡ thân lợn rừng lên, sau đó đắp ít tuyết vào trong để phòng thối rữa.
Lúc đang chặt cành liễu, Lý Minh Hưởng nói với Tần Bắc: "Anh rể, đám chó của bọn họ ghê thật đấy!"
"Ừ!" Tần Bắc trộm chỉ Triệu Hữu Tài, nói: "Ông già đó thâm hiểm thật, nhưng mà cậu nghĩ xem, con trai ông ta đã lợi hại như vậy, ông ta còn nói gì được nữa?"
Tần Bắc chỉ cho rằng hổ phụ sinh hổ tử, nhưng hắn sao biết được, theo sự quật khởi của Triệu Quân, Triệu Hữu Tài ở khu rừng Vĩnh An đã gần như không còn danh tiếng.
Kỳ thật, Triệu Hữu Tài luận về thương pháp, nắm bắt tập tính của động vật hoang dại, phối hợp với chó săn, cùng với kinh nghiệm vây bắt, đều là bậc nhất!
Chẳng qua con trai hắn xuất hiện quá đột ngột, che lấp đi phong thái vốn có của Triệu Hữu Tài mà thôi!
Đây cũng là chuyện không có cách nào, đừng nói hắn chỉ là Triệu Hữu Tài. Nghĩ mà xem đại tướng quân nhà Hán Vệ Thanh là anh hùng cái thế cỡ nào, khi Hoắc Khứ Bệnh chói sáng trên cao, hắn cũng không phải chịu khuất phục ở dưới đó sao?
Nhưng Vệ Thanh là người đôn hậu trưởng giả, Triệu Hữu Tài lại nổi tiếng là người nóng nảy. Người nóng nảy, khẳng định dính chút bụng dạ hẹp hòi.
Đây cũng là con trai ruột của hắn, Triệu Hữu Tài không phục cũng không có cách nào hại người, chỉ có thể tìm cơ hội bằng bản lĩnh thể hiện.
Đến đội Vĩnh Hưng vây bắt đây là ngày thứ tư, Triệu Hữu Tài cảm thấy rất tốt, nhưng chó săn lợi hại nhà hắn đều bị Triệu Quân mang đi, Triệu Hữu Tài dẫn ra bốn con chó, không phải chó choai thì cũng là chó chửa. Triệu Hữu Tài thương chó, một ngày chỉ làm một trận.
Hạ được con mồi này, Triệu Hữu Tài lập tức thu xếp trở về. Cứ như vậy, bốn người đơn giản ăn chút lương khô rồi quay về.
Trên đường trở về đội Vĩnh An, Triệu Hữu Tài bảo Vương Đại Long, Tần Bắc, Lý Minh Hưởng kéo heo, còn hắn thì đi trước một bước.
Theo lời Triệu Hữu Tài, hắn muốn đi dạo, tản bộ, xem có thể làm thêm một trận nữa không.
Nhưng lời này của hắn, cũng chỉ có Lý Minh Hưởng tin. Tám con chó kia ăn thịt, bụng đều căng như mang thai, còn làm trận gì nữa?
Cứ như vậy, Triệu Hữu Tài mang bốn con chó của hắn trở về đội Vĩnh Hưng. Lúc đi qua đội ba để về đội một, lại nghe có người gọi: "Triệu Hữu Tài? Có phải Triệu Hữu Tài không?"
"Hả?" Triệu Hữu Tài nghe tiếng quay đầu lại nhìn, không khỏi kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
( Chương này hết ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận