Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 404: Phương Tri Nhã bụng bỗng nhiên mà tăng mạnh rồi, thư kích thích tố bài tiết tăng nhiều

Chương 404: Bụng Phương Tri Nhã bỗng nhiên to lên, lượng hormone bài tiết tăng nhiều
Rất lâu sau, Lý Tri Ngôn ngắm nhìn phong cảnh phía xa, giúp Chu Phi Phi xoa cổ tay.
Hai người cũng đang tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này.
Trong lòng Chu Phi Phi cảm thấy có chút hoang đường và khó tin.
Nàng thật sự không ngờ, bản thân lại có một ngày cùng Lý Tri Ngôn đi đến tình trạng này.
Tất cả mọi chuyện, quả thực giống như một giấc mơ.
Bất quá trong lòng Chu Phi Phi đối với việc cùng Lý Tri Ngôn tiến đến bước này, cũng không có bao nhiêu hối hận, bởi vì gần đây p·h·át sinh quá nhiều sự việc.
Nội tâm của nàng rất bất ổn, khi ở gần Lý Tri Ngôn.
Sẽ khiến trong lòng nàng có một loại cảm giác an toàn.
"Tiểu Ngôn."
Chu Phi Phi sờ mặt Lý Tri Ngôn, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, lúc mới quen Lý Tri Ngôn, Chu Phi Phi còn không thể đối diện thẳng với nội tâm của mình.
Nhưng hiện tại tâm lý Chu Phi Phi đã nảy sinh biến hóa không nhỏ.
"Chu di."
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Chu Phi Phi, Lý Tri Ngôn không k·h·ố·n·g c·h·ế được lại hôn lên.
Không biết bao lâu, hai người mới tách ra.
"Chu di, tối nay ở cùng ta có được không?"
"Như vậy không được đâu."
Chu Phi Phi lúc này vẫn còn có chút do dự.
"Không có chuyện gì."
"Chu di, dù sao mẹ ta hôm nay cũng không có ở đây, ngài ở cùng ta, sẽ không bị p·h·át hiện, cũng sẽ không có phiền phức."
"Ban đêm ta đói, ngài có thể làm đồ ăn khuya cho ta."
Nghe Lý Tri Ngôn thỉnh cầu, Chu Phi Phi cuối cùng vẫn ừ một tiếng.
Mặc cho Lý Tri Ngôn lôi kéo nàng đi về phòng hắn.
...
Ngày thứ hai, Lý Tri Ngôn tỉnh lại, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phi Phi di không biết đã rời đi từ lúc nào.
Đối với điều này Lý Tri Ngôn cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng là người bận rộn.
Có chuyện riêng cần làm, đêm qua ở bên cạnh mình đã là vô cùng không dễ dàng.
"Cùng Phi Phi di nghỉ ngơi thật là thoải mái."
Lúc rửa mặt, Lý Tri Ngôn cũng ngắm nhìn một chút 600 triệu tiền tiết kiệm của mình.
Lúc này, nhiệm vụ mới được công bố.
"Nhiệm vụ mới được công bố."
"Bởi vì hạng mục Lưu gia đồn sắp khai p·h·át."
"Chu Vân Phi dự định dẫn người vây đ·á·n·h chặn đường nhóm người p·h·á dỡ của công ty Nhất Ngôn."
"Mời ngăn cản."
"Thưởng nhiệm vụ, 20 triệu tiền mặt."
Nhiệm vụ lần này khiến Lý Tri Ngôn sửng sốt một chút, từ khi ra tù, Chu Vân Phi rất t·r·u·ng thực.
Điều này khiến Lý Tri Ngôn trong lòng thậm chí còn có loại ảo giác Chu Vân Phi đã cải tà quy chính.
Không nghĩ tới hắn lại giở trò, lần này Lý Cẩm Phượng không ra tay.
n·g·ư·ợ·c lại là Chu Vân Phi, nếu đã như vậy, Lý Cẩm Phượng phải chịu tội rồi.
Nghĩ đến, Lý Tri Ngôn trong lòng rất chờ mong.
Bất quá nhiệm vụ này còn mấy ngày nữa, Lý Tri Ngôn cũng không vội.
Xuống lầu, mẹ hắn đã làm xong bữa sáng chờ Lý Tri Ngôn.
Đêm qua Chu Dung Dung biết Lý Tri Ngôn về nhà.
Cho nên sáng sớm đã làm bữa sáng cho Lý Tri Ngôn, trong lòng nàng rất lo lắng Lý Tri Ngôn ăn không ngon.
"Mẹ, thơm quá, đói c·hết con rồi."
"Con t·r·a·i, ăn nhiều một chút đi."
"Vâng."
Lý Tri Ngôn t·r·ải qua cuộc sống bình lặng như thường ngày, rất nhanh thứ sáu đã đến.
Buổi tối Lý Tri Ngôn nói trước với Phương Tri Nhã ban đêm sẽ đưa nàng ra ngoài ăn cơm.
Hiện tại Phương Tri Nhã và Khương Nhàn cách ngày dự sinh tám tháng càng ngày càng gần.
Lý Tri Ngôn trong lòng cũng vô cùng chờ mong thời điểm con gái ra đời.
Buổi trưa, Lý Tri Ngôn dự định ra ngoài chỗ Ngô Thanh Nhàn ăn cơm.
Nhưng vừa đến cổng trường, Lý Tri Ngôn liền dừng lại.
Khi nhìn thấy Vu Phồn Chi.
Lý Tri Ngôn biết, giữa trưa khẳng định mình không có cách nào đi tìm Ngô Thanh Nhàn ăn cơm.
Bất quá gần đây Lý Tri Ngôn cũng thường đi tìm Ngô Thanh Nhàn, không có bị ngăn cản.
Đi tới trước mặt Vu Phồn Chi.
Vu Phồn Chi nhẹ nhàng phất tay với Lý Tri Ngôn.
"Tiểu Ngôn, lại đây."
Nhìn gương mặt xinh đẹp diêm dúa và dáng người của Vu Phồn Chi, Lý Tri Ngôn trong lòng cũng không khỏi có loại cảm giác 20 điểm ưa t·h·í·c·h.
Mặc dù hắn biết mình nên chán gh·é·t Vu Phồn Chi mới đúng.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp diêm dúa của Vu Phồn Chi, Lý Tri Ngôn có chút không kh·ố·n·g chế được chính mình.
Đặc biệt là cặp mắt đào hoa của Vu Phồn Chi.
Mỗi lần nhìn chằm chằm hắn đều khiến trong lòng hắn có loại cảm giác khó mà tự kiềm chế.
"Dì Vu."
Vu Phồn Chi chỉ vào ghế phụ lái nói: "Cùng dì đến nhà dì ăn cơm đi, hôm nay dì mua không ít đồ ăn, dì làm cho con ăn."
Lý Tri Ngôn gần đây không có đến chỗ Vu Phồn Chi.
Điều này khiến Vu Phồn Chi vẫn luôn hy vọng Lý Tri Ngôn đến, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng.
Nàng thật sự rất mong Lý Tri Ngôn có thể thường xuyên đến thăm nàng.
Nhưng Lý Tri Ngôn đối với việc này lại không mấy hứng thú.
"Vâng."
Vốn dĩ Lý Tri Ngôn không định đi.
Nhưng Vu Phồn Chi đã đến tận cửa nhà, nếu không đi, dường như cũng không thích hợp.
Dù sao giữa mình và Vu Phồn Chi cũng có chút tình cảm.
Ngồi xe Vu Phồn Chi đến nhà Vu Phồn Chi.
Đóng cửa lại, Vu Phồn Chi nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lý Tri Ngôn, ánh mắt nàng có chút nóng bỏng.
Trong lòng Vu Phồn Chi, sự cô đơn đã bị kìm nén quá lâu.
Cho nên giờ phút này cũng có một loại cảm giác không k·h·ố·n·g c·h·ế được bản thân.
Ôm cổ Lý Tri Ngôn, nàng trực tiếp hôn lên.
Cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của Vu Phồn Chi, Lý Tri Ngôn cũng nhiệt tình đáp lại.
Rất lâu sau hai người mới tách ra.
"Dì Vu, con hơi đói."
"Nấu cơm cho con ăn đi."
Hiện tại đã đến giờ cơm trưa, Lý Tri Ngôn có chút đói.
"Được, tiểu Ngôn."
"Dì nấu cơm cho con ăn, cho con một chút đồ ăn vặt, con ăn trước đi."
Vu Phồn Chi biết Lý Tri Ngôn có thể sẽ đói bụng, cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt cho Lý Tri Ngôn.
Đưa cho Lý Tri Ngôn, Lý Tri Ngôn đang rất đói cũng ăn một cách ngon lành.
Giữa trưa, sau khi Vu Phồn Chi làm xong cơm, hai người cùng nhau ngồi trước bàn ăn.
"Tiểu Ngôn, hiện tại trong lòng con chắc chắn còn rất h·ậ·n mẹ của con là Ngô Ngưng Sương đúng không?"
Vu Phồn Chi bắt đầu nói về chuyện của Ngô Ngưng Sương, Lý Tri Ngôn thoạt nhìn rõ ràng có chút không vui.
Trong lòng hắn không t·h·í·c·h mẹ ruột Ngô Ngưng Sương của mình.
"Ân, dì Vu, lúc chúng ta ở cùng nhau, dì đừng nói chuyện về mẹ con, điều này khiến tâm trạng con không vui."
"Được, dì biết."
"Bất quá dì vẫn phải nói cho con biết, mẹ con có nỗi khổ tâm riêng."
"Gần đây, bà ấy sẽ nói cho con biết chân tướng sự việc, đến lúc đó có lẽ con sẽ không h·ậ·n bà ấy như vậy nữa."
"Thật ra trong lòng bà ấy vẫn luôn rất mong có thể ôm con một cái."
"Mong muốn có thể trải qua cuộc sống của mẹ con."
"Con biết rồi, dì Vu, chúng ta vẫn nên nói chuyện khác đi."
Lý Tri Ngôn biết Vu Phồn Chi là do mẹ ruột của mình p·h·ái tới.
Đại biểu cho ý chí của mẹ ruột mình, cho nên khi nói chuyện chắc chắn sẽ hướng về Ngô Ngưng Sương, bất quá bây giờ Lý Tri Ngôn không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Hắn chỉ muốn sống tốt cuộc s·ố·n·g hiện tại.
"Ừm."
"Dì Vu, lát nữa dì giúp con một việc nhé."
"Con cũng sẽ giúp dì."
Lý Tri Ngôn nhìn đôi mắt đào hoa diêm dúa của Vu Phồn Chi nói.
"Được, dì nghe theo con hết."
Vu Phồn Chi trong lòng có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, nàng biết, Lý Tri Ngôn có lẽ muốn tiến thêm một bước với nàng, cũng không uổng công trước đó mình gửi cho hắn những tấm ảnh kia.
Nàng có thể cảm giác được, nội tâm Lý Tri Ngôn đang dần thả lỏng, nếu như vậy rất nhiều vấn đề sau này sẽ trở nên đơn giản.
Bất kể thế nào, mình nhất định phải ở cùng tiểu Ngôn.
Nếu như vậy mới có thể chân chính đạt tới sự cộng hưởng tr·ê·n linh hồn.
Buổi chiều sau khi Lý Tri Ngôn rời đi, Vu Phồn Chi nằm trong phòng ngủ xoa cổ tay, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Dù thế nào thì hiện tại thái độ của đứa nhỏ này đối với mình đã tốt hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.
Như vậy sau này mọi chuyện đều có cơ hội.
...
Sau khi bảo người của công ty đưa chiếc Rolls-Royce đến, uống rất nhiều nước Lý Tri Ngôn mới lái xe tr·ê·n đường phố An Huy, lúc này tâm trạng Lý Tri Ngôn khá tốt.
Bởi vì đã hẹn ban đêm sẽ đi tìm Phương Tri Nhã ăn cơm.
Cho nên Lý Tri Ngôn trong lòng rất mong chờ buổi tối gặp mặt Phương di, tối nay nhất định phải âu yếm an ủi Phương di một phen.
Buổi chiều, Lý Tri Ngôn còn cùng Tô Mộng Thần ở bên cạnh rừng cây cạnh hồ nhân tạo của trường hàn huyên rất lâu.
Mãi cho đến khi tan học, Lý Tri Ngôn lái xe đến nhà Trương Vân Hải.
Trương Vân Hải trước đây mặc dù h·ã·m h·ạ·i mình.
Nhưng hắn và Lý Tri Ngôn cũng không có t·h·ù h·ậ·n quá lớn, cho nên Lý Tri Ngôn đối với hắn cũng không có cừu h·ậ·n gì.
Hơn nữa lần trước khi Phan Vân Hổ tìm người định cưỡng ép vợ hắn là Dương Lỵ đem Trương Vân Hải dùng m·ệ·n·h đổi lấy tiền, Lý Tri Ngôn cũng đã xuất hiện cứu hai mẹ con.
Xem như chiếu cố quả phụ và con gái của cố nhân, Lý Tri Ngôn đối xử với họ rất tốt.
Hiện tại Dương Lỵ trông trẻ trung hơn một chút.
Mà Trương Tú Tú cũng tự tin hơn rất nhiều, dù sao có chỗ dựa cảm giác vẫn khác.
Đi tới nhà Dương Lỵ, lúc này Dương Lỵ vừa mới tan làm không lâu, rõ ràng rất kinh ngạc.
Từ khi Trương Vân Hải q·ua đ·ời, cuộc sống của nàng và Trương Tú Tú rất thê t·h·ả·m.
Không có người quan tâm, thậm chí lần đó còn suýt chút nữa xảy ra chuyện.
Bất quá sau khi Lý Tri Ngôn cứu hai người, Dương Lỵ rõ ràng cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn rất nhiều.
"Tiểu Ngôn."
"Ăn cơm chưa, dì đi nấu cơm cho con, lát nữa Tú Tú sẽ về."
"Ngày mai trường học nghỉ định kỳ, cho nên Tú Tú hôm nay về sớm."
Lý Tri Ngôn biết Trương Tú Tú học ở trường nội trú.
Bình thường thứ bảy mới về, xem ra hôm nay mình đến đúng lúc, ba người có thể cùng ăn tối.
Đương nhiên, Lý Tri Ngôn không có ý định ăn quá nhiều.
Dù sao buổi tối còn phải ở cùng Phương di.
Lời còn chưa dứt, Trương Tú Tú đã từ cửa đi vào.
Lúc này Trương Tú Tú thoạt nhìn cũng vô cùng kinh ngạc.
"Ca ca, anh đến rồi!"
Nhìn Trương Tú Tú mặt mày ửng đỏ, Lý Tri Ngôn véo má nàng.
"Ân, chúng ta cùng vào bếp nấu cơm đi."
"Vâng, ca ca."
Sau khi Lý Tri Ngôn rời khỏi nhà quả phụ của cố nhân.
Trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái, cảm giác hai người ăn cơm chung quy không bằng ba người.
Lý Tri Ngôn luôn cảm thấy khi ăn cơm ở chỗ Dương Lỵ có cảm giác như một gia đình ba người.
Bất quá với Dương Lỵ, tình cảm của Lý Tri Ngôn không sâu đậm như vậy.
Cho nên hắn thường đến thăm Dương Lỵ với số lần và thời gian không nhiều, thu lại suy nghĩ, Lý Tri Ngôn đi thẳng đến nhà Phương Tri Nhã.
Đi tới nhà Phương Tri Nhã.
Bảo mẫu đang đứng bên ngoài phòng bếp, rõ ràng Phương Tri Nhã đang làm bữa tối cho mình, bình thường sinh hoạt hàng ngày của Phương di đều do bảo mẫu phụ trách.
"Phương di, sao ngài còn tự mình nấu cơm?"
Sau khi Lý Tri Ngôn đến, bảo mẫu rất tự giác trở về phòng mình.
Trong lòng nàng rất rõ ràng.
Cặp đôi chênh lệch hơn 20 tuổi này rất ân ái, có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói.
Còn có một số vấn đề t·ế nhị muốn trao đổi, mình vẫn không nên làm bóng đèn thì tốt hơn.
Về điểm này, nàng rất tinh ý.
"Con đến một chuyến không dễ dàng, đương nhiên dì phải nấu cơm cho con ăn."
"Vừa vặn tương ớt cũng hết, hôm nay dì làm cho con."
Nghe mùi thơm xào trong nồi, Lý Tri Ngôn không khỏi hít sâu một hơi.
Trong lòng vô cùng ưa t·h·í·c·h mùi vị này, tương ớt của Phương di thật sự đã khắc sâu trong tâm trí Lý Tri Ngôn về một loại hormone mà mùa hè nào cũng không thể quên được.
Mùi vị đó Lý Tri Ngôn cả đời này không thể nào quên.
"Phương di, mùi này thơm quá."
"Ngài đi nghỉ ngơi đi, để con làm."
"Không sao, tiểu Ngôn, mặc dù bây giờ bụng dì rất lớn."
"Nhưng vào lúc này vận động nhiều một chút đối với đ·ứa b·é là có lợi."
"Nếu như dì giống như một người p·h·ế t·h·ả·i."
"Cả ngày nằm một chỗ không nhúc nhích, sau này lúc sinh con sẽ rất phiền phức."
Lý Tri Ngôn nhìn bụng Phương Tri Nhã.
Ngạc nhiên nói: "Phương di, sao con cảm thấy bụng ngài so với lần trước con gặp ngài hình như to hơn một chút?"
Lý Tri Ngôn cảm thấy có chút khó tin.
Bụng của Phương Tri Nhã, dường như có hơi quá mức.
"Con gái chúng ta gần đây lớn nhanh quá."
"Bây giờ cơ bản đã đạt đến kích thước lớn nhất."
Hai người nói chuyện, Lý Tri Ngôn thấy bụng Phương Tri Nhã khẽ động đậy.
Hắn đặt tay lên bụng Phương Tri Nhã.
Cũng cảm nhận được động tĩnh của con gái.
"Con gái chúng ta sắp ra đời rồi Phương di."
"Ừm..."
Trong lòng Phương Tri Nhã vô cùng ngọt ngào.
Lúc mới bắt đầu, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ ở cùng Lý Tri Ngôn.
Mà cho đến bây giờ, đ·ứa b·é của mình và tiểu Ngôn sắp ra đời.
"Phương di, ngài thật xinh đẹp."
Nhìn Phương Tri Nhã mặt mày ửng đỏ, Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng hôn lên mặt Phương Tri Nhã.
"Tiểu Ngôn, đang nấu cơm..."
Trong giọng nói của Phương Tri Nhã mang theo chút trách móc và thẹn thùng.
"Không sao, Phương di sẽ không có ai biết, đây là trong nhà chúng ta, có gì đâu, không có chuyện gì."
Nói xong, Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng đỡ bụng Phương Tri Nhã.
Sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của Phương Tri Nhã.
"Phương di..."
"Con nhớ ngài."
Cảm nhận được nụ hôn của Lý Tri Ngôn, Phương Tri Nhã khẽ ừ một tiếng, cũng đáp lại.
"Tiểu Ngôn, dì cũng nhớ con, mỗi tối đều rất nhớ con."
Gần đây, lượng bài tiết hormone của Phương Tri Nhã rất nhiều. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận