Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 328: Ân Tuyết Dương: Khóa cửa kéo màn cửa, ngươi vội vã như vậy a! (1)

**Chương 328: Ân Tuyết Dương: Khóa cửa, kéo rèm, ngươi vội vã như vậy a! (1)**
Nghĩ đến bộ dạng Quách Võ muốn g·iết mình một cách đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Còn có dáng vẻ Lý Tri Ngôn chắn trước mặt mình.
Đinh Bách Khiết triệt để ý thức được trong lòng.
Lý Tri Ngôn rốt cuộc tốt đến mức nào.
Hắn vì mình thực sự có thể trả giá hết thảy.
Như vậy, mang thai sinh con, có đáng là gì.
Chính mình không có gì là không thể làm.
Sự chuyển biến của Đinh Bách Khiết khiến trong lòng Lý Tri Ngôn cũng cảm thấy hưng phấn.
Lần này quả nhiên thu hoạch tràn đầy.
Như vậy buổi tối liền không cần dùng đến nữa.
Nghĩ đến, trong lòng hắn đối với tối nay cũng vô cùng chờ mong.
Khi hai người đi về phía khách sạn.
Phần thưởng nhiệm vụ cũng đã đến...
Đồng thời đến, còn có khoản thu nhập cố định năm trăm vạn của hắn.
Số tiền tiết kiệm của hắn trong nháy mắt lên tới 170 triệu.
Khoảng cách mục tiêu 200 triệu ngày càng gần, khiến trong lòng hắn rất phấn chấn.
Như vậy tiếp theo chính là mục tiêu Cố Vãn Chu.
Hiện tại nhiệm vụ, chỉ còn lại nhiệm vụ của Cố Vãn Chu.
Bất quá bây giờ Lý Tri Ngôn cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Tối nay vẫn là nên vui vẻ tận hưởng mới được.
...
Đến khách sạn, Lý Tri Ngôn liền không kịp chờ đợi ôm lấy Đinh Bách Khiết từ phía sau.
Mà Đinh Bách Khiết cũng không có bất kỳ kháng cự nào.
Quay người ôm chầm lấy Lý Tri Ngôn, sau đó hôn lên.
Lý Tri Ngôn cũng cảm nhận rõ ràng sự nhiệt tình của Đinh Bách Khiết.
"Tỷ..."
"Thật sự không cần sao?"
"Ân, về sau đều không cần."
"Ngươi muốn làm sao thì làm..."
Lý Tri Ngôn cũng không kh·ố·n·g chế được mình nữa, bế Đinh Bách Khiết lên, đi về phía giường.
...
Ngày thứ hai, Lý Tri Ngôn tỉnh lại, mang theo Đinh Bách Khiết ăn bữa sáng xong.
Đưa nàng đến cửa hàng trà sữa.
"Tỷ, tỷ nói lần này có thể mang thai không?"
Một câu hỏi khiến Đinh Bách Khiết đỏ bừng mặt.
"Ai nha... Tiểu Ngôn, làm gì có chuyện dễ dàng mang thai như vậy."
"Mấy tháng nửa năm có thể mang thai đã không tệ rồi."
Đinh Bách Khiết nghiêm túc nói.
"Vậy chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn, sau này ta sẽ thường xuyên đến tìm tỷ."
"Ừm... Về đi học đi tiểu Ngôn..."
Mà lúc này đây.
Trong bệnh viện, bác sĩ dẫn Tôn Quế Phân tới phòng ICU.
Mà phía sau còn đi theo lão đầu và hai anh em Quách Hạo Thần, Quách Hạo Hiên.
Nếu không phải lo lắng cho bà nội.
Thì bây giờ bọn họ vẫn đang xem phim, chơi game trong quán Internet của anh em.
Còn về việc Quách Võ sống c·hết thế nào, bọn họ không hề quan tâm.
Dù sao Quách Võ tính khí nóng nảy, thường xuyên đ·á·n·h đ·ập và n·h·ụ·c mạ bọn họ.
Chuyện như vậy thật sự quá bình thường.
"Bác sĩ, con trai tôi thế nào?"
Bác sĩ giả bộ nhẹ nhõm nói: "Qua được mấy ngày nay thì xem như qua giai đoạn nguy hiểm."
"Đến lúc đó liền có thể bảo toàn tính mạng."
"Nhưng mà lại biến thành người thực vật."
Nghe được con trai lại biến thành người thực vật, Tôn Quế Phân tối sầm mặt, suýt chút nữa ngất xỉu.
"Bất quá, may mắn là, chúng tôi phát hiện phản ứng bản năng của cậu ấy không tệ lắm."
"Ví dụ như, nếu bà nhẹ nhàng gõ vào đầu gối của cậu ấy, cậu ấy vẫn sẽ có phản ứng bật đầu gối."
"Nói cách khác, ngoại trừ việc không có ý thức, những chỗ còn lại cậu ấy không khác gì một người bình thường."
"Đây cũng là một tin tốt."
"Về sau có lẽ còn có khả năng hồi phục."
"Bất quá cần phải thường xuyên xoa b·ó·p, làm cho cậu ấy cảm thấy vui vẻ mới được."
Tôn Quế Phân liên tục gật đầu, mà lão đầu giờ phút này đã có ý định rút lui.
Ở cùng Tôn Quế Phân này đã tốn của mình không ít tiền.
Mới ở cùng nhau không lâu, sau này còn không biết tốn bao nhiêu tiền nữa.
Bây giờ bà ta còn có thêm một đứa con t·à·n t·ậ·t.
Mình vẫn nên rời đi thôi.
Sau đó, hắn thừa dịp mọi người không chú ý, lén rời khỏi nơi này.
Tiêu tiền như nước thế này, hắn không muốn làm dù chỉ một ngày.
Mặc dù có thể hưởng thụ niềm vui gia đình, con cháu đầy nhà.
Nhưng cái giá phải trả quá nặng nề.
Hai anh em Quách Hạo Thần và Quách Hạo Hiên đi theo ra ngoài.
Bọn họ đều cảm thấy lão đầu có chút không đúng.
"Ca, lão nhân này hình như là chạy rồi, sau này chúng ta không có tiền tiêu sao?"
Lực lượng lao động trong nhà đều không còn.
Chỉ còn lại Tôn Quế Phân một mình.
Còn có người ba thực vật, sau này sống thế nào đây.
Hai anh em đều không dám nghĩ.
"Chúng ta đi tìm mẹ đi!"
"Đúng vậy, chúng ta đi tìm mẹ, mẹ là cửa hàng trưởng, có tiền."
"Thế nhưng mẹ đã không còn quan hệ gì với chúng ta, mẹ không muốn ở cùng chúng ta nữa."
"Chúng ta cứ thử xem sao, đây là con đường duy nhất của chúng ta."
Nghĩ đến khuôn mặt Đinh Bách Khiết, hai người trong lòng cũng vô cùng kiên định.
...
Trong lớp.
Lý Tri Ngôn vẫn còn hồi tưởng về đêm qua.
Khi còn bé, hắn đã t·h·í·c·h đến tìm Đinh Bách Khiết ăn vặt.
Lần này xem như được ăn đủ.
Nghĩ lại, Lý Tri Ngôn cảm thấy một hồi say mê.
Sau này chủ nhật, xem như hắn muốn triệt để thoải mái.
Bất quá...
Lúc này, Lý Tri Ngôn nghĩ tới chuyện của hai anh em Quách Hạo Thần và Quách Hạo Hiên.
Sau đó, hắn gửi tin nhắn cho Lý Mỹ Phượng.
"Lý a di, đang ăn canh sao?"
Lý Mỹ Phượng trả lời rất nhanh.
Bây giờ bà không quản lý việc kinh doanh nhiều.
Cơ bản phần lớn thời gian đều ở trong biệt thự huấn luyện quân sự.
"Đang dạy Lưu Tử Phong."
Lý Tri Ngôn cũng muốn xem Lưu Tử Phong bây giờ ra sao.
Không biết có gầy như que củi không.
"Lý a di, ta đưa hai tiểu suất ca đến chỗ của di làm công, di thấy thế nào?"
Lý Mỹ Phượng lúc này biểu thị cứ tùy ý đưa đến.
"Bất quá, hai tiểu suất ca này tương đối nghèo, cho nên cần một chút tiền lương."
"Một tháng tám ngàn."
"Ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hợp đồng."
Sau khi hai người thương lượng xong.
Lý Tri Ngôn cảm thấy vô cùng thú vị.
Lần này xem như mình đã giúp Quách Hạo Thần và Quách Hạo Hiên tìm được một công việc.
Giờ nghỉ giữa các tiết học, Lý Tri Ngôn đến văn phòng của Ân Tuyết Dương.
Lần này Ân Tuyết Dương đang ở đây.
Lý Tri Ngôn trực tiếp đi vào, đóng cửa lại, kéo rèm lên.
Động tác vội vàng này khiến Ân Tuyết Dương cảm thấy có chút buồn cười.
"Vào đây còn chưa làm gì, ngươi đã khóa cửa, kéo rèm."
"Ngươi vội vã như vậy sao."
"Tiểu súc sinh."
Sau khi Lý Tri Ngôn kéo rèm xong, đi tới bên cạnh Ân Tuyết Dương.
"Ân a di, ta đương nhiên sốt ruột."
Vào lúc này, hệ thống xuất hiện cảnh báo nguy hiểm.
"Nhắc nhở, phía dưới có cài đặt camera lỗ kim (chưa kết nối mạng)."
Bỗng nhiên có một nhắc nhở, khiến Lý Tri Ngôn cũng giật mình.
Văn phòng của Ân Tuyết Dương lại bị lắp camera.
"Bình thường ở trường học, trong văn phòng muốn tìm di không dễ dàng."
"Hôm nay cuối cùng bị ta bắt gặp, ta không thể bỏ qua di."
Nói xong, Lý Tri Ngôn đi tới trước kệ sách.
Lấy một quyển sách ra, đi về phía Ân Tuyết Dương.
"A di bình thường có việc kinh doanh phải bận rộn, điều này rất bình thường..."
Ân Tuyết Dương nhẹ nhàng nói, từ khi quan hệ giữa hai người nảy sinh biến hóa.
Ánh mắt nàng nhìn Lý Tri Ngôn đã thay đổi không ít.
Nhìn tất da và trang phục công sở của Ân Tuyết Dương, Lý Tri Ngôn cũng không khống chế nổi suy nghĩ của mình.
Bất quá, hiện tại hắn cũng không vội.
Mà là đặt quyển sách lên trên bàn.
"Tiểu súc sinh, ngươi còn coi trọng sách sao?"
"Ngươi nếu đến đọc sách thì khóa cửa làm gì?"
Sau khi Lý Tri Ngôn mở sách ra.
Ân Tuyết Dương lúc này mới thấy được bên trong quyển sách đã bị khoét rỗng một khối.
Bên trong có một vật giống như máy ảnh.
"Đây là cái gì!"
Ân Tuyết Dương không dám tin nói.
Trong phòng làm việc của mình, vậy mà lại giấu một vật thần bí như vậy!
"Đây là camera lỗ kim, đây là bộ phận pin."
"Đại khái có thể ghi hình mấy ngày mấy đêm, hẳn là hôm qua có người bỏ vào."
Ân Tuyết Dương suy nghĩ một chút về vị trí camera nhắm tới.
Chính là cái ghế sô pha, mà mình cũng thích cùng Lý Tri Ngôn thân mật ở trên ghế sô pha.
Nếu không phải Lý Tri Ngôn phát hiện ra cái camera này.
Thì thật sự sẽ bị quay lại một vài chuyện.
Nghĩ đến hậu quả đó, Ân Tuyết Dương cảm thấy da đầu tê dại.
"Ai làm..."
Suy tư một chút, Ân Tuyết Dương tiếp tục nói: "Là Ngô Vinh Thịnh?"
"Ngoài hắn ra còn có thể là ai."
Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng nói.
Tùy ý phá hủy camera, bẻ gãy thẻ nhớ.
Lý Tri Ngôn ném vào trong thùng rác.
Sau đó ôm Ân Tuyết Dương đi về phía ghế sô pha.
"Ân a di, hiện tại không sao rồi..."
Ôm cổ Lý Tri Ngôn.
Ân Tuyết Dương vẫn giống như chim sợ cành cong.
"Ngươi xác định không sao."
"Nếu thật sự bị người ta ghi lại cái gì, a di không sống nổi..."
Chuyện như vậy Ân Tuyết Dương trong lòng thật sự không thể nào tiếp thu được.
Những a di khác cũng không thể chấp nhận.
"Yên tâm đi, Ân a di, mắt của ta rất nhạy cảm với những vật phản quang này, hẳn là thật sự không còn."
Ân Tuyết Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cảm nhận được Lý Tri Ngôn loạn hôn lên mặt mình
Nàng chủ động hôn lên.
"Ân a di, sao hôm nay di không mặc tất đen."
Một lát sau, Lý Tri Ngôn ôm Ân Tuyết Dương nằm trên ghế sô pha, nhẹ nhàng cởi giày cao gót của nàng.
"Mặc tất đen không phải dễ bị học sinh khác ảo tưởng sao."
"Về sau sẽ mặc cho ngươi xem."
Lý Tri Ngôn hơi sững sờ, xem ra có một số việc Ân Tuyết Dương cũng biết.
Trong trường đúng là có rất nhiều người thầm mến Ân Tuyết Dương.
Dù sao dung mạo của nàng thật sự quá đẹp, dáng người tốt như vậy, hơn nữa khí chất còn vô cùng xinh đẹp.
Nam sinh ở độ tuổi trưởng thành làm sao có thể không động tâm.
"Ừm..."
"Ân a di..."
Lý Tri Ngôn ôm chặt Ân Tuyết Dương, tiếp tục hôn lên.
Mà Ân Tuyết Dương ôm Lý Tri Ngôn cũng đặc biệt dùng sức.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận