Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 193: Phòng bệnh uy Ân Tuyết Dương, Ân Tuyết Dương không cách nào ức chế xấu hổ hảo cảm (1)

**Chương 193: Phòng bị Ân Tuyết Dương, Ân Tuyết Dương không cách nào ức chế sự xấu hổ và hảo cảm (1)**
Vương Hải Phỉ ánh mắt có chút thần bí, nàng nhìn người vẫn tương đối chuẩn, Lý Tri Ngôn có ý nghĩ gì, nàng có thể đại khái cảm giác được...
Cho nên Vương Hải Phỉ quyết định dùng phương thức của mình để báo đáp Lý Tri Ngôn.
Để cho hắn thực hiện giấc mộng của mình, chính là sự báo đáp lớn nhất đối với ân tình mà hắn đã giúp đỡ mình.
Lý Tri Ngôn không nói chuyện, Vương Hải Phỉ này, đang suy nghĩ gì...
Sao lại cảm thấy có điểm giống Lý a di, luôn muốn giúp mình.
Bất quá Lý Mỹ Phượng thuần túy là lòng nhiệt tình, đến sau này chính mình cùng nàng ở một mức độ nào đó cũng coi là trao đổi lợi ích.
Còn Vương Hải Phỉ thì thuần túy là vì cảm tạ mình đã giúp đỡ nàng.
Không bao lâu, Thẩm Dung Phi trở về.
Trong lòng nàng hay là đang không ngừng nghĩ đến chuyện l·y h·ôn, hy vọng hết thảy thuận lợi, về sau chính mình và hai mẹ con triệt để rời xa Tô Vũ.
Hiện tại Thẩm Dung Phi xem như đã triệt để minh bạch, cái gì gọi là biết người biết mặt không biết lòng.
...
Sau bữa cơm chiều, Lý Tri Ngôn về tới Túc Dục thành của mình để xem xét tình hình.
Bởi vì trong đêm có nhiệm vụ của Vương Tự Thông.
Cho nên Lý Tri Ngôn dự định ở chỗ này tắm rửa chân, ấn ma thư giãn một chút.
Sau đó chờ đến lúc làm nhiệm vụ.
"Lão bản."
Lưu Diễm tới, trong thanh âm của nàng mang đầy vẻ thán phục.
Không hổ là Lý tiên sinh, 18 tuổi liền có thể có thành tựu như vậy, hắn quả nhiên là không đơn giản.
Túc Dục thành của bọn hắn không chỉ không có bất cứ chuyện gì, mà Túc Dục thành của Phan Vân Hổ ở đối diện còn phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, lần này huyên náo rất lớn, nói không chừng sẽ bị làm điển hình để xử phạt.
Có thể sẽ phải ngừng kinh doanh vô thời hạn.
Đối với thực lực của Lý Tri Ngôn, lần này Lưu Diễm xem như đã triệt để có một cái nh·ậ·n thức rõ ràng.
Thực lực của Lý tổng, sợ là vượt xa Phan Vân Hổ.
Như vậy về sau chính mình ở đây làm quản lý coi như có thể kê cao gối mà ngủ.
Hơn nữa công việc kinh doanh ở đây là hoàn toàn "xanh" và hợp p·h·áp, chính mình cũng không cần lo lắng việc b·ị b·ắt giữ.
Chính mình thật sự là quá may mắn, vậy mà có thể tìm được một công việc như vậy.
"Ta đi gọi kỹ sư cho ngài, lão bản, ngài có kỹ sư nào yêu mến không?"
Lưu Diễm hiểu rất rõ, chỉ cần Lý Tri Ngôn ưa t·h·í·c·h, những kỹ sư kia khẳng định đều vui vẻ vì hắn mà nỗ lực hết mình.
"Tùy t·i·ệ·n là được."
Đối với kỹ sư Lý Tri Ngôn thật không có hứng thú gì, quá khứ của các nàng quá phức tạp, Lý Tri Ngôn không nắm chắc được, cũng không có hứng thú đi nắm chắc.
"Được rồi lão bản."
Lý Tri Ngôn sau khi ngồi xuống trong phòng, rất nhanh đã có kỹ sư tới để rửa chân cho Lý Tri Ngôn.
Lý Tri Ngôn nhắm mắt lại nằm ở đó, nghĩ đến nhiệm vụ.
Trong lòng cũng cảm thấy rất là hài lòng, kiếp trước chính mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé, luôn hướng tới cuộc sống có tiền, tự do, không có áp lực. Hiện tại cuộc s·ố·n·g như vậy chính là cuộc sống mà hắn t·h·í·c·h nhất.
Bất quá, rất nhanh bên ngoài có âm thanh ồn ào vang lên.
Lý Tri Ngôn cũng có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ có người đến gây sự.
Bất quá, chuyện bên ngoài là không gặp nguy hiểm, bằng không hệ th·ố·n·g đã sớm cho gợi ý.
Không bao lâu, Trịnh Nghệ Vân, người cực giống Cao Viện Viện, trực tiếp xông vào trong phòng, lúc này Trịnh Nghệ Vân mang một bộ dạng giận đùng đùng, rõ ràng là bởi vì Lý Tri Ngôn báo cáo Phan Vân Hổ nên cảm thấy vô cùng tức giận.
"Trịnh a di, ngài sao lại tới đây."
Lý Tri Ngôn nằm ở đó, hắn lúc này vô cùng hài lòng, thậm chí hoàn toàn không có ý đứng dậy, rõ ràng không xem Trịnh Nghệ Vân ra gì.
Sự thật đúng là như thế, Trịnh Nghệ Vân hiện tại bởi vì vấn đề kinh tế đã trở mặt với mình.
Không giống như lúc mình vừa mới mua xe, khi đó nàng đối với mình nhiệt tình, tốt đẹp biết bao.
Nàng không nể mặt mình, như vậy chính mình tự nhiên cũng không cần nể mặt nàng.
"Lý Tri Ngôn, có thể cho kỹ sư ra ngoài không, ta muốn nói chuyện với ngươi."
Trịnh Nghệ Vân nhìn Lý Tri Ngôn trước mắt, ánh mắt đã mang theo một chút băng lãnh, tiền đối với Trịnh Nghệ Vân là thứ trọng yếu nhất trên đời này.
Lúc trước gả cho Phan Vân Hổ.
Cũng là bởi vì sùng bái năng lực k·i·ế·m tiền của Phan Vân Hổ, cho nên nàng mới cùng Phan Vân Hổ bình yên vô sự qua nhiều năm như vậy.
Lý Tri Ngôn phất phất tay, sau đó gọi Trịnh Nghệ Vân ngồi xuống.
"Trịnh a di, ngồi đi, bất quá ta cảm thấy ở chỗ xoa b·ó·p thư giãn như thế này, chúng ta vẫn nên nằm xuống nói chuyện sẽ thoải mái hơn một chút."
Trịnh Nghệ Vân suy nghĩ một chút, rồi ngồi xuống.
Nàng đã tìm người đi làm thủ tục để nộp tiền bảo lãnh Phan Vân Hổ, không bao lâu nữa Phan Vân Hổ liền có thể ra ngoài.
Nhưng tổn thất của Túc Dục thành lần này thật sự là quá lớn.
Cho nên lúc này Trịnh Nghệ Vân muốn tìm Lý Tri Ngôn để đàm p·h·án một chút, muốn hắn đền bù một bộ ph·ậ·n tổn thất.
Lý Tri Ngôn nhìn vòng 1 vẫn cao vút của Trịnh Nghệ Vân khi nàng nằm xuống, hắn cũng cảm thấy nữ nhân này đúng là rất có ý tứ.
Lúc đầu mình thật sự cảm thấy Trịnh Nghệ Vân đặc biệt tốt, nhưng sau này mới p·h·át hiện, Trịnh Nghệ Vân là một nữ nhân rất coi trọng tiền tài.
Đối với nàng mà nói, tiền là thứ trọng yếu nhất, có thể nói là s·ố·n·g vô cùng rõ ràng, minh bạch...
Nói th·e·o một ý nghĩa nào đó, Trịnh Nghệ Vân là một nữ nhân đặc biệt thanh tỉnh, trong lòng của nàng thứ duy nhất nàng muốn chỉ có tiền.
Vì tiền, nàng có thể trở mặt với bất kỳ ai, nếu như không có Phan Vân Hổ, hoặc là dính đến vấn đề tiền bạc, như vậy hiện tại Trịnh Nghệ Vân trước mặt mình khẳng định vẫn sẽ giữ hình tượng trưởng bối tốt bụng với mình.
"Trịnh a di, tìm ta có chuyện gì?"
Lý Tri Ngôn sau khi nằm xuống, không còn nhìn Trịnh Nghệ Vân nữa.
"Lý Tri Ngôn."
"Ngươi báo cáo Túc Dục thành của Phan thúc thúc ngươi, lần này có thể nói là tổn thất nặng nề, hơn nữa thời gian dài không thể mở cửa hàng, tổn thất tăng thêm tiền phạt, cộng lại t·ố·i thiểu cũng phải hai trăm vạn, nếu như kéo dài thời gian thì tổn thất còn nhiều hơn nữa."
Trịnh Nghệ Vân sau khi hiểu rõ tình hình cụ thể thì p·h·át hiện, Túc Dục thành nhà mình đại khái là phải ngừng kinh doanh vô thời hạn để chỉnh đốn.
Điều này đối với nàng mà nói, thật sự là có chút khó mà chấp nh·ậ·n.
"Cho nên bộ ph·ậ·n tổn thất này, ngươi bỏ ra hai trăm vạn đi."
"Tiểu Ngôn, ngươi bỏ ra hai trăm vạn, từ nay về sau ngươi cùng Phan thúc thúc bắt tay giảng hòa, thế nào."
Trịnh Nghệ Vân trong lòng cũng rõ ràng cảm giác được Lý Tri Ngôn không đơn giản.
Tiểu t·ử này tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài chỉ là một người trẻ tuổi có bối cảnh bình thường.
Phan Vân Hổ báo cáo Lý Tri Ngôn, vốn dĩ Túc Dục thành của hắn phải trực tiếp đóng cửa mới đúng.
Thế nhưng Lý Tri Ngôn lại không hề hấn gì, n·g·ư·ợ·c lại Túc Dục thành của Phan Vân Hổ mới phải đóng cửa.
"Bắt tay giảng hòa?"
"Bỏ ra hai trăm vạn?"
Lý Tri Ngôn sửng sốt một chút, không nghĩ tới nữ nhân này lại vô não như vậy, bất quá nghĩ lại thì một nữ nhân hám làm giàu, trong mắt chỉ có tiền.
Hiện tại vinh hoa phú quý của nàng đều là dựa vào Phan Vân Hổ mà có được, không có đầu óc cũng là bình thường.
Mà chính mình trọng sinh trở lại, rất nhiều người tính cách đều có chút cực đoan, có lẽ là bởi vì hệ th·ố·n·g ảnh hưởng.
Lý Tri Ngôn cũng lười suy nghĩ nhiều.
Dù sao chỉ cần có lợi cho mình là được.
"Không sai, hai trăm vạn."
"Ngươi cảm thấy thế nào, chỉ cần ngươi nguyện ý, a di sẽ đại diện cho Phan thúc thúc cùng ngươi bắt tay giảng hòa."
Lý Tri Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn là không nói lời khó nghe.
Hắn có chút trêu tức nhìn về phía Trịnh Nghệ Vân.
Hiện tại đối với mình mà nói, Trịnh Nghệ Vân đã không còn là bạn học của lão mụ và Ngô a di nữa, th·e·o một ý nghĩa nào đó, bởi vì tiền còn có Phan Vân Hổ châm ngòi, hiện tại Trịnh Nghệ Vân đã là đ·ị·c·h nhân thực sự của mình.
Giữa mình và nàng tồn tại rất nhiều đấu tranh.
Như vậy, nàng cũng có chút giống Ân Tuyết Dương, vậy thì mình phải trêu đùa, n·h·ụ·c nhã nàng một chút.
Trước kia nàng cùng lão mụ cũng coi như có cừu h·ậ·n, vậy hôm nay chính mình sẽ giúp lão mụ thu chút lợi tức trước vậy.
"Hai trăm vạn, hơi nhiều a."
Lý Tri Ngôn bưng ly trà trên đầu g·i·ư·ờ·n·g xoa b·ó·p lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trời nóng như vậy, ở trong Túc Dục thành thưởng thức trà thật sự là một chuyện vô cùng dễ chịu.
Trịnh Nghệ Vân nghe nói như thế, rõ ràng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ mình chỉ là ôm tâm lý thử một chút.
Bất quá bây giờ nhìn lại, giống như cũng không phải là không có hy vọng, tiểu t·ử này giống như là thật sự định cho mình tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận