Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 70: Chớ có sờ a di......

**Chương 70: Chớ có sờ a di...**
Nhớ tới Lý Tri Ngôn, trong lòng Phương Tri Nhã chỉ có cảm giác ấm áp.
Thế giới này, thật vô tình...
Bất quá Lý Tri Ngôn xuất hiện, tựa như là để vá víu lại cái thế giới có chút vô tình này.
Thế nhưng, hắn chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi.
Tự mình hỏi hắn vay tiền, không thích hợp.
Lúc nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, âm thanh thông báo QQ bỗng nhiên vang lên.
Trên QQ của Phương Tri Nhã chỉ có một người bạn, đó chính là Lý Tri Ngôn, tất cả thông báo chắc chắn là đứa bé kia tìm mình nói chuyện.
Lý Tri Ngôn: "Phương a di, sau khi ly dị ngài mấy ngày nay sống tốt chứ."
Phương Tri Nhã: "Rất tốt, ngươi đừng lo lắng cho a di."
Lý Tri Ngôn: "Ta đi xem ngài một chút, ngài còn ở chỗ cũ bày quầy bán hàng sao?"
Phương Tri Nhã: "Ân."
Cùng Lý Tri Ngôn hàn huyên một hồi...
Phương Tri Nhã đối với việc Lý Tri Ngôn sắp đến có thể nói là chờ mong vạn phần.
Không bao lâu, Lý Tri Ngôn xuất hiện ở trước sạp hàng.
"Phương a di, đã lâu không gặp, ngài lại càng xinh đẹp."
"Ngươi đứa nhỏ này, đúng là khéo ăn nói."
"Phương a di, ta nói đều là lời nói thật."
Lý Tri Ngôn nhìn sạp hàng có chút trống trải nói: "Phương a di, có phải ngài có tâm sự gì hay không, ta luôn cảm thấy ngài hình như có chuyện giấu ở trong lòng."
Trên thực tế Phương Tri Nhã đã che giấu cảm xúc rất kỹ, nàng không muốn để cho đứa trẻ này biết chuyện của mình.
Bất quá Lý Tri Ngôn có hệ thống, mọi chuyện cần thiết đều rõ ràng...
Phương Tri Nhã bây giờ muốn vay tiền, hắn đều biết.
"Không có việc gì, ngươi đứa nhỏ này, đừng suy nghĩ lung tung."
Nói xong, Phương Tri Nhã có chút hoài nghi, tâm tình của mình ẩn giấu kém như vậy sao.
Lý Tri Ngôn đều nhìn ra chính mình có tâm sự.
"Phương a di, ngài nhất định là có chuyện, có phải hay không thiếu tiền, ta có thể cho ngài mượn, trong tay của ta còn có một số tiền."
"Làm sao ngươi biết a di đang cần tiền."
Theo bản năng, Phương Tri Nhã nói ra, nhưng mà sau khi nói xong nàng liền hối hận, cùng một đứa bé nói mình thiếu tiền, cái này mặc kệ là từ phương diện nào, đều không thích hợp, hắn chỉ là một đứa bé, có tiền nữa chính mình cũng không nên hướng hắn vay.
"Ngài cần tiền mà nói, cứ nói cho ta biết, ta biết ngài cũng không phải người quỵt nợ."
Bị Lý Tri Ngôn nói trúng tim đen, nghĩ tới việc học của nhi tử, Phương Tri Nhã có chút xấu hổ nói: "Diệu Long cần 1 vạn đồng để báo danh lớp học gì đó, để khai giảng xong có thể lấy học bổng, a di khắp nơi vay tiền đều không được, nếu như ngươi có, có thể cho a di mượn 1 vạn đồng, a di bày quầy bán hàng kiếm đủ tiền cam đoan lập tức sẽ trả lại cho ngươi."
Lý Tri Ngôn tự nhiên vô cùng tinh tường, Lưu Diệu Long đòi tiền chắc chắn không phải là vì cái ban gì đó, bất quá việc này liên quan nhiệm vụ của mình, Lý Tri Ngôn chắc chắn sẽ không vạch trần.
"Phương a di, vậy ta cho ngài mượn, chờ một chút ta dùng Online Banking chuyển vào tài khoản của ngài."
"Cám ơn ngươi tiểu Ngôn..."
"A di thật sự không biết phải làm thế nào để cảm tạ ngươi, bây giờ a di nợ ngươi thật sự càng ngày càng nhiều."
Phương Tri Nhã chủ động đi vào vấn đề chính, để cho Lý Tri Ngôn thở phào một hơi.
"Phương a di, lưng ngài còn đau không."
Nói đến thắt lưng, trong lòng Phương Tri Nhã còn có loại ngượng ngùng không nhịn được, Lý Tri Ngôn mình trần cưỡi trên đùi của mình giúp mình xoa bóp thắt lưng, còn thỉnh thoảng dùng gậy gỗ gõ nhẹ, giúp mình thả lỏng.
Suy nghĩ một chút liền ngượng ngùng khó mà kiềm chế.
"A di hết đau lưng rồi, ngươi yên tâm đi tiểu Ngôn."
"Phương a di, ta muốn cầu ngài một chuyện, ngài có thể đáp ứng ta hay không."
Lý Tri Ngôn yêu cầu mình, làm cho Phương Tri Nhã có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn giúp mình nhiều việc như vậy, hơn nữa trong tình huống không có người nguyện ý cho mình vay, còn nguyện ý cho mình mượn 1 vạn đồng, hắn có yêu cầu gì, chính mình sao có thể cự tuyệt...
Nghĩ tới đây, Phương Tri Nhã cũng nghiêm túc nói: "Tiểu Ngôn, có yêu cầu gì ngươi cứ nói đi, a di có thể thỏa mãn ngươi nhất định sẽ thỏa mãn."
Lý Tri Ngôn vô cùng nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Phương a di, ngài biết đấy, ta từ nhỏ cũng chưa từng nhìn qua chân."
"Cũng không có sờ qua chân, cho nên ta muốn nhìn xem chân ngài, sờ sờ chân ngài, cảm thụ cảm giác, sờ chân phụ nữ là cảm giác gì, ngài thấy có được không..."
Phương Tri Nhã có chút đờ đẫn tại chỗ.
Nàng thật sự không nghĩ tới, Lý Tri Ngôn lại nói ra yêu cầu như vậy.
Đứa nhỏ này, muốn sờ chân của mình!
Bất quá, 18 tuổi, chính là độ tuổi tò mò về cơ thể người khác phái.
Có ý nghĩ như vậy, hình như cũng rất bình thường...
Nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt Phương Tri Nhã liền đỏ lên.
"Tiểu Ngôn..."
"Như vậy không tốt, a di dù sao cũng là phụ nữ, ngươi sờ chân a di không thích hợp."
Lý Tri Ngôn ừ một tiếng.
"A di, ta hồ đồ rồi, ngài đừng để ý."
"Coi như ta chưa từng nói lời này."
"Ta qua bên kia uống chén canh đậu xanh."
Lý Tri Ngôn biết Phương a di thuộc loại phụ nữ tương đối đơn thuần, dùng một chiêu "dục cầm cố túng" này, nàng nhất định sẽ đáp ứng.
Dù sao nàng rất mềm lòng...
Nhìn bóng lưng cô đơn của Lý Tri Ngôn, Phương Tri Nhã không khỏi đau lòng.
Đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương, có đứa trẻ ở độ tuổi này đã đến chỗ thuê phòng "hỏa lực liên thiên".
Thế nhưng hắn còn chưa sờ qua chân phụ nữ.
Thậm chí, cũng không có sờ qua tay của phụ nữ, lần trước sờ tay của mình, là lần đầu tiên trong đời hắn sờ tay người khác phái.
Nếu không, chính mình thỏa mãn hắn một lần nguyện vọng này, dù sao hắn chỉ là một đứa trẻ.
Chính mình coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn.
Vạn nhất Lý Tri Ngôn lòng hiếu kỳ không được phát tiết, làm một chút chuyện phạm pháp, thì thật là lỗi của mình.
Khi Lý Tri Ngôn uống xong canh đậu xanh trở về.
Phương Tri Nhã mặt ửng hồng đi tới trước mặt Lý Tri Ngôn.
"Tiểu Ngôn..."
"A di nghĩ kỹ rồi, chờ một chút về nhà cho ngươi xem chân."
"Ngươi cũng có thể sờ một chút chân của a di."
"Bất quá nói trước, a di chỉ là thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ngươi, để ngươi biết sờ chân phụ nữ là cảm giác gì."
"Ngươi phải xem a di là trưởng bối mà tôn trọng."
"Không cần xem là phụ nữ, biết không."
"Còn nữa, ngươi chỉ có thể sờ bắp chân của a di, chớ có sờ đùi của a di."
"Đùi vẫn là quá riêng tư."
Lý Tri Ngôn nuốt nước miếng, chính mình thật sự chưa từng xem qua đùi của Phương a di.
Nàng từ trước đến nay cũng che đậy rất kỹ!
Lần trước ở khách sạn giúp nàng xoa bóp mắt cá chân, cũng chỉ là nhìn qua một đoạn bắp chân trắng nõn mà thôi.
Đôi chân của Phương a di, chắc chắn rất trắng, rất xinh đẹp.
"Tốt, cảm tạ Phương a di..."
"Chúng ta thu dọn về nhà thôi, hôm nay hình như buôn bán cũng không được nhiều."
Cơ thể Phương Tri Nhã rõ ràng run lên.
"Đúng rồi, tiểu Ngôn, a di không có quần đùi, hình như không tiện lắm cho ngươi xem chân."
"Vậy, chờ một chút chúng ta đi ngang qua chợ đêm, ta mua cho ngài cái quần đùi."
"Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy ngài mặc quần áo lộ chân, chắc chắn sẽ rất đẹp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận