Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 152: Y tá trưởng văn phòng điên cuồng, không thể đối a di dạng này! (1)

**Chương 152: Văn Phòng Y Tá Trưởng Nổi Điên, Không Thể Đối Xử Với A Di Như Thế! (1)**
Lão đầu vô cùng tự tin, y tá trưởng không dám làm lớn chuyện.
Dù sao đây là bệnh viện.
Làm lớn chuyện lên đối với nàng không có bất kỳ lợi ích gì.
Y tá trưởng rất sợ xảy ra chuyện.
Cho nên lão mới nghĩ có thể đê tiện Lưu Mỹ Trân chắc chắn thành công.
Nghĩ đến vòng 1 ngạo nghễ và mùi thơm thời kỳ cho con bú của Lưu Mỹ Trân.
Trương Đại Vũ bây giờ chỉ cảm thấy nội tâm rạo rực.
Vậy khẳng định rất tiêu hồn.
Lưu manh cũng ở bên cạnh phụ họa nói: "Cũng phải."
Khi gặp chuyện, lão liền tìm một chỗ nằm trên mặt đất giả bệnh, đối diện lập tức liền sợ.
Tuổi tác lớn trong xã hội này là một ưu thế tuyệt đối.
Làm gì người khác cũng dám quản.
"Y tá trưởng thật mơn mởn, thật non."
"Lúc mang thai đoán chừng đều không có ra khỏi cửa, cái non kia thật làm cho lòng ta ngứa ngáy."
"Nhưng mà ngươi sờ y tá trưởng nhà ăn.
"Không sợ y tá trưởng tới tìm ngươi tính sổ?"
Trong miệng Trương Đại Vũ lời nói thô tục vẫn không dừng lại.
"Thôi đi, nàng xinh đẹp như vậy, đoán chừng đã sớm đem chồng nàng cho hút khô rồi."
"Coi như muốn quản cũng hữu tâm vô lực."
Nói xong, hai người cười to.
Lý Tri Ngôn ở một bên yên lặng ghi âm xong, rời khỏi phòng bệnh.
Tiếp đó đi bãi đỗ xe bệnh viện chờ Lưu Mỹ Trân tới làm.
Không lâu sau, chiếc SUV của Lưu Mỹ Trân dừng lại ở bãi đỗ xe.
Vừa xuống xe, nàng nhìn thấy thân ảnh Lý Tri Ngôn.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lưu Mỹ Trân cũng mang đầy ý cười.
Lúc này, nàng lại cảm thấy có chút đau.
Tối hôm qua cho con gái bú nên không có cảm giác đau.
Nhưng mà lúc buổi sáng con gái dường như không đói, cho nên bây giờ nàng lại có chút đau.
Chờ một chút dùng công cụ chuyên nghiệp tới hóa giải vậy.
"Tiểu Ngôn!"
Lưu Mỹ Trân đi ra phía trước, kéo tay Lý Tri Ngôn.
"Lưu a di."
Lý Tri Ngôn cũng kéo tay Lưu Mỹ Trân, hướng về phía bệnh viện đi đến.
"Tiểu Ngôn, ngươi là đến tìm a di chơi phải không."
"Chờ một chút ngươi ở văn phòng a di đợi nha."
"Lúc nghỉ ngơi a di sẽ đi tìm ngươi chơi."
Đối với việc Lý Tri Ngôn chủ động tìm mình chơi.
Lưu Mỹ Trân cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bởi vì tiểu gia hỏa này chắc chắn vô cùng thích mình mới chủ động tìm đến mình chơi.
Tình cảm của mình và hắn, thông qua chuyện lúc trước đã tăng lên không ít.
"Y tá trưởng tốt."
"Y tá trưởng tốt."
Đi ngang qua, các y tá cũng rối rít chào hỏi Lưu Mỹ Trân.
Khi nhìn đến Lý Tri Ngôn bên cạnh Lưu Mỹ Trân, trong lòng các nàng đều không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hôm nay y tá trưởng sao lại dẫn theo người trẻ tuổi tới làm.
Hẳn là con của nàng hay là cháu trai a.
......
Đến văn phòng y tá trưởng.
Lưu Mỹ Trân cởi áo khoác của mình ra, sau đó thay một bộ đồng phục y tá màu hồng.
Bộ đồng phục y tá này sau khi mặc lên người.
Vòng 1 D+ được phô bày một cách hoàn mỹ.
Mặc dù là do nguyên nhân thời kỳ cho con bú.
Nhưng mà đó cũng là hàng thật giá thật D+, trên lý thuyết chỉ cần duy trì thời kỳ cho con bú.
Như vậy thì có thể duy trì ở trình độ này.
"Lưu a di, ở nhà Bao Huấn Văn không có làm khó ngài chứ."
"Không có, yên tâm, hắn không dám."
Công việc của y tá trưởng rất bận rộn.
Có người tới gọi Lưu Mỹ Trân.
"Y tá trưởng, y tá đài bên kia cần ngài ký tên."
Lưu Mỹ Trân đi ra ngoài.
Lý Tri Ngôn nhìn xem nhiệm vụ thực hành tiết điểm, hắn không nói cho Lưu Mỹ Trân biết chuyện này.
Dù sao đây chính là một cơ hội tốt để Lưu a di có cảm xúc chấn động.
Hơn nữa tiền thưởng khoảng 20 vạn.
Tiền tiết kiệm đã lên tới 360 vạn, Lý Tri Ngôn cảm thấy mình chẳng mấy chốc sẽ có 500 vạn.
Lý Tri Ngôn không ở lại văn phòng y tá trưởng, mà đi tới phòng bệnh trước đó.
Bây giờ, Trương Đại Vũ đã bắt đầu biểu diễn.
"Cô làm cái gì vậy, đổi người khác, đổi y tá trưởng tới cho ta ghim kim!"
Lão không ngừng la hét.
Dường như là y tá thật sự không biết ghim kim.
"Là chính ông lộn xộn..."
Y tá vô cùng uất ức, mình lúc ghim kim lão nhân này cố ý di động, khiến mình ghim kim đâm lệch.
Thế nhưng lão còn mắng mình.
"Để cho y tá trưởng tới!"
"Để cho y tá trưởng ghim kim cho ta!"
Lão không ngừng nhục mạ, để y tá trưởng tới, tiểu hộ sĩ không thể làm gì khác hơn là đi gọi Lưu Mỹ Trân.
Lúc này trong lòng Trương Đại Vũ tất cả đều là vòng 1 phong vận của Lưu Mỹ Trân.
Chỉ muốn được sờ soạng một phen.
Quả nhiên, không bao lâu, Lưu Mỹ Trân mang giày cao gót đi đến.
"Đại gia, có chuyện gì xảy ra?"
"Cô qua đây, ghim kim cho ta."
Trương Đại Vũ hô hào Lưu Mỹ Trân bảo nàng tới.
Sau khi Lưu Mỹ Trân đi qua.
Lý Tri Ngôn cũng vội vàng đi theo, hắn tự nhiên không thể nào cho Trương Đại Vũ bất kỳ cơ hội nào để giở trò đê tiện với Lưu a di.
Lưu Mỹ Trân cảm thấy rất đau đầu, hướng về phía trước đi qua.
Khi đến gần Trương Đại Vũ, Trương Đại Vũ đột nhiên đưa tay về phía Lưu Mỹ Trân.
Muốn tập ngực, lúc còn trẻ lão chính là ác bá ở địa phương.
Thêm vào việc nhà mình có sáu đứa con trai, cho nên bình thường phong cách hành sự ở địa phương vẫn luôn tương đối ngang ngược.
Lưu Mỹ Trân có chút sợ choáng váng, chuyện này xảy ra quá nhanh.
Lão đầu này, vậy mà nghĩ tập ngực mình.
Khi Lưu Mỹ Trân cảm thấy trốn không thoát, Lý Tri Ngôn đã sớm chuẩn bị, ôm lấy Lưu Mỹ Trân từ phía sau.
Sau đó kéo nàng lại.
Tiếp đó, đá một cước vào trên tay Trương Đại Vũ.
Hắn vô cùng dùng sức, một hồi ray rức đau đớn truyền đến, Trương Đại Vũ cũng hô lên.
Hơn nữa không ngừng hô hào muốn báo cảnh sát.
Lưu Mỹ Trân biết rõ Lý Tri Ngôn là vì bảo vệ mình, nhưng mà người trẻ tuổi làm việc có chút quá vọng động.
Trong lòng nàng cũng không khỏi vô cùng lo lắng.
Những người nhà bệnh nhân giường bệnh phụ cận đều xúm lại.
Không nghĩ tới trong phòng bệnh này còn có thể xảy ra chuyện.
"Tiểu Ngôn, ngươi quá vọng động rồi."
"Lưu a di."
"Người này đã sớm đối với ngài mưu đồ làm loạn."
"Ta có bằng chứng, ngài cũng có thể báo cảnh sát."
Nói xong, Lý Tri Ngôn nhấn nút phát trên máy ghi âm, quá trình hai người lập mưu muốn giở trò đê tiện với y tá trưởng được phát ra.
Sắc mặt Lưu Mỹ Trân vô cùng khó coi.
Nàng thật không nghĩ tới, hai lão đầu này cộng lại hơn 120 tuổi mà còn bẩn thỉu như vậy.
Trương Đại Vũ này đều bị viêm cơ tim nhập viện rồi.
Vậy mà còn suy nghĩ đê tiện mình.
Ghi âm được phát ra, Trương Đại Vũ hồ giảo man triền lập tức không nói một lời.
Lúc này lão mới nhớ tới người trẻ tuổi này trước đó có vào phòng bệnh.
......
Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh.
Lưu Mỹ Trân cũng thở dài một hơi.
"Tiểu Ngôn, lần này nhờ có ngươi, bằng không a di thật sự bị chiếm tiện nghi rồi."
Nghĩ đến bàn tay đầy nếp nhăn kia giở trò đê tiện với mình, Lưu Mỹ Trân cảm thấy một trận buồn nôn.
"Quá tiện nghi cho lão đầu kia."
"Ta thật muốn đánh cho lão một trận."
Lý Tri Ngôn hết sức chăm chú nói, đối với loại cặn bã này, hắn thật sự không nương tay chút nào.
"Thôi đi."
"Loại lão lưu manh này, có máy ghi âm này lão sẽ thành thành thật thật."
"Ngươi thật sự đánh lão, a di còn phải tìm cách cứu ngươi."
"Cho lão một bài học là đủ rồi."
Sau khi Lý Tri Ngôn và Lưu Mỹ Trân ngồi xuống ở văn phòng.
Hệ thống nhiệm vụ cũng nhắc nhở hoàn thành, bây giờ tiền tiết kiệm của hắn đã thành công đạt tới 380 vạn.
Tiến gần đến đại quan 400 vạn.
"Ân, Lưu a di, làm việc ở bệnh viện thật sự vất vả."
"Ở bệnh viện loại người này có nhiều không."
Lưu Mỹ Trân cũng ngồi xuống.
"Bệnh viện loại người gì cũng có, trước đó cũng có những y tá khác bị ăn đậu hũ, bất quá a di chưa từng gặp phải, hôm nay coi như vô cùng xui xẻo."
"Nhưng mà may mắn có tiểu Ngôn ngươi nhắc nhở a di."
"Bằng không a di thật sự thua thiệt lớn."
Hai người vừa mới ngồi xuống không bao lâu.
Một lão thái thái hơn sáu mươi tuổi mặc áo blouse trắng đi đến.
"Tôn viện trưởng."
Lưu Mỹ Trân vô cùng cung kính, với tư cách phó viện trưởng bệnh viện, Tôn viện trưởng có quyền rất lớn, rất nhiều chuyện trong bệnh viện đều do bà quyết định.
"Tiểu Lưu."
"Xảy ra chuyện như vậy, ủy khuất cho cô rồi."
"Ta đã cho người đi xử lý."
"Vậy đi, đền bù cho cô mấy ngày nghỉ phép, có lương, nghỉ ngơi cho khỏe."
"Vừa vặn lúc kia Trương Đại Vũ cũng xuất viện, đỡ phiền lòng cô."
Lưu Mỹ Trân cảm thấy rất ấm áp.
Trước đây mình ở trong bệnh viện có thể một đường thăng tiến, làm đến vị trí y tá trưởng như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận