Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 171: Cố Vãn Chu quẫn bách, đừng thoát a di quần áo...... (3)

**Chương 171: Cố Vãn Chu quẫn bách, đừng cởi quần áo của dì... (3)**
Nhưng mà đó cũng chỉ là no nước, không no bụng.
Hiện tại nhớ tới cơm Phương Tri Nhã làm, trong lòng Lý Tri Ngôn không khỏi cảm thấy vô cùng chờ mong, dì Lưu nấu cơm thật sự rất ngon.
"Được, dì Phương, con chờ ăn cơm dì làm đây."
Nhìn Phương Tri Nhã bắt đầu bận rộn trong phòng bếp, Lý Tri Ngôn nói: "Dì Phương, dì có thể từ chức ạ."
Phương Tri Nhã hơi sững sờ, sau đó nói: "Ân, chiều nay ta sẽ gọi điện thoại từ chức."
Lý Tri Ngôn cũng không nghĩ tới, lần này Phương Tri Nhã lại quá dứt khoát từ chức như vậy.
"Dì Phương, dì dứt khoát như vậy ạ."
"Ân."
"Bây giờ dù sao cũng là người có bầu."
"Ở công ty so với trong nhà thì vẫn hỗn loạn hơn."
"Cho nên vẫn là ở nhà dưỡng thai ạ, dì mang thai không dễ dàng, cho nên hết thảy đều ưu tiên Bảo Bảo của chúng ta làm chủ."
Phương Tri Nhã nói rất chân thành.
Nàng thật sự rất để ý đến vấn đề an toàn của Bảo Bảo này.
"Ân, như vậy là tốt nhất, dì Phương, con cảm thấy Bảo Bảo của chúng ta nhất định sẽ trưởng thành thật tốt."
"Đúng rồi, dì Phương, con chuyển cho dì chút tiền sinh hoạt nhé, con không thể một mực ở bên cạnh dì, bình thường dì chi tiêu sinh hoạt chắc chắn là có rất nhiều thứ cần đến."
"Không cần đâu Tiểu Ngôn, dì đi làm cũng k·i·ế·m được tiền."
"Dì Phương, nhưng không thể cứ như thế mãi được."
"Dì đi làm cũng chỉ là thời gian mấy tháng, tối đa cũng chỉ k·i·ế·m được hơn một vạn tệ."
"Trước đó làm mì vằn thắn, cũng không làm quá lâu, lúc đó cũng không tích trữ được bao nhiêu tiền đúng không."
"Một mình dì thì có thể nhịn một chút, nhưng bây giờ không phải là tình huống đặc biệt sao..."
"Trong bụng dì chính là thành quả con đã cố gắng lâu như vậy."
"Cho nên, không thể bạc đãi hai mẹ con nhà dì."
"Tiền sinh hoạt là cần thiết."
Phương Tri Nhã cũng không tiếp tục cự tuyệt, trong lòng nàng nghĩ tới khoảng thời gian mình cùng đường mạt lộ kia.
Là Lý Tri Ngôn đã giúp mình ổn định lại, còn giúp mình giải quyết nhiều phiền phức như vậy.
Nếu như không phải Lý Tri Ngôn...
Bây giờ mình, lại là bộ dạng gì đây.
Có lẽ, sớm đã bị con của mình lừa gạt rồi...
Như vậy, có lẽ bây giờ mình đã rơi vào vực sâu vạn trượng.
Mở kiến hành APP.
Lý Tri Ngôn bắt đầu chuyển khoản cho Phương Tri Nhã.
Bởi vì trước đó đã có một chút giao dịch tiền bạc với Phương Tri Nhã, cho nên Lý Tri Ngôn chuyển khoản cũng vô cùng thuận tiện.
Hắn trực tiếp chuyển cho Phương Tri Nhã 30 vạn.
Phương Tri Nhã cũng không xem tin nhắn điện thoại.
Bận rộn làm việc một lúc sau, trên bàn xuất hiện thêm chút thức ăn.
"Tiểu Ngôn, còn muốn ăn gì không?"
"Dì Phương, con còn muốn ăn mì dì nấu, đặc biệt là thêm tương ớt dì làm, mùi vị kia con rất hoài niệm, bất quá trong khoảng thời gian này hình như là chưa được ăn qua."
"Được!"
"Dì đi làm cho con ngay."
Phương Tri Nhã hôn lên mặt Lý Tri Ngôn một cái.
Sau đó liền đi vào phòng bếp nấu mì, vớt mì ra, mở lọ tương ớt tự làm trong phòng bếp.
Phương Tri Nhã cho đầy một muôi lớn tương ớt.
Tiếp đó bưng bát mì đến trước mặt Lý Tri Ngôn.
"Thế nào, tương ớt đủ chưa?"
"Dì Phương, con cảm thấy tương ớt hơi ít, con có thể ăn thêm một muôi nữa."
Đối với năng lực ăn cay của Lý Tri Ngôn, Phương Tri Nhã cũng đã từng thấy qua, sau đó nàng đem lọ tương ớt tới, lại lấy cho Lý Tri Ngôn thêm một muôi.
Dùng đũa trộn đều tương ớt.
Một bát mì tương ớt sắc hương vị đầy đủ liền xuất hiện trong tầm mắt Lý Tri Ngôn, sau đó hắn bắt đầu ăn, dù sao thì mình cũng thật sự đói rồi.
"Tiểu Ngôn."
"Con chuyển cho dì bao nhiêu tiền vậy?"
Lúc nói lời này, trong lòng Phương Tri Nhã cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Kể từ khi ở cùng Lý Tri Ngôn.
Hắn đối với mình vẫn luôn rất tốt.
Mà lần này lại còn chuyển khoản cho mình, loại đãi ngộ này trước đây mình chưa từng dám nghĩ tới.
Cũng chỉ có Lý Tri Ngôn mới có thể đối xử với mình như vậy.
Mở tin nhắn điện thoại di động, Phương Tri Nhã ngây người ra đó.
"Tiểu Ngôn..."
"30 vạn, nhiều quá."
"Cũng có thể đặt cọc mua nhà rồi."
Bây giờ, một căn nhà bình thường ở Hoàn Thành, cũng chỉ khoảng năm sáu trăm ngàn.
Khu vực kém một chút, nhà nhỏ hơn thì còn rẻ hơn.
30 vạn thật sự là một khoản tiền lớn, bây giờ đứa nhỏ ngốc này lại trực tiếp chuyển cho mình 30 vạn.
Điều này khiến Phương Tri Nhã vốn đã một lòng một dạ với Lý Tri Ngôn, trong lòng càng thêm cảm thấy vô cùng xúc động.
"Không nhiều, dì Phương, so với dì, tiền tài không đáng kể chút nào."
"Dì mới là món quà tốt nhất trên thế giới này đối với con."
"Dì cứ yên tâm cầm lấy, không cần ủy khuất bản thân và con, đây là trách nhiệm của con, chăm sóc tốt hai mẹ con dì."
Nước mắt Phương Tri Nhã lã chã rơi xuống.
Nàng cũng có chút không cách nào khống chế tâm trạng của mình.
Nhìn thấy Phương Tri Nhã như vậy, Lý Tri Ngôn vội vàng nói: "Dì Phương, dì phải khống chế cảm xúc một chút, bây giờ dì là phụ nữ có thai, cho nên có cảm xúc dao động quá lớn thật sự không tốt."
"Con là quan trọng nhất."
Phương Tri Nhã bình phục tâm trạng của mình sau đó nói: "Sao con biết là mẹ con gái?"
"Trực giác thôi, trực giác của con rất chính xác, dì Phương, dì cứ yên tâm chờ sinh con gái là được rồi."
"Ân..."
"Dì sẽ sinh cho con một bé gái xinh đẹp."
Trong lòng Phương Tri Nhã tràn đầy chờ mong đối với đứa con của mình và Lý Tri Ngôn.
Nàng cảm thấy, con gái của mình chắc chắn sẽ rất giống mình.
Tuyệt đối là một tiểu công chúa rất xinh đẹp.
"Tới, Tiểu Ngôn, ăn cái này."
"Ân..."
Hai người cùng nhau ăn cơm, nhìn xung quanh căn nhà thuộc về mình và Lý Tri Ngôn đang ngồi đối diện, trong lòng Phương Tri Nhã hạnh phúc đến tột cùng, đây chính là cảm giác gia đình, mình và Lý Tri Ngôn, có một mái nhà thuộc về riêng mình.
Sau đó chuyện bên ngoài đối với mình cũng không còn quan trọng nữa.
Mình chỉ cần ở trong căn nhà này, chăm sóc tốt Tiểu Ngôn và con của hắn, hết thảy.
Như vậy là đủ...
...
Buổi tối về đến nhà.
Mẹ đã chuẩn bị xong bữa tối đang chờ mình.
"Tới, con trai, bữa cuối cùng của tuần này, ăn nhiều một chút."
Chu Dung Dung sợ con trai mình ăn không ngon, cho nên vào chủ nhật cuối tuần sẽ làm món sở trường của mình cho Lý Tri Ngôn thưởng thức.
"Vâng, mẹ, đói c·hết con rồi."
Buổi chiều Lý Tri Ngôn vẫn luôn ở cùng Phương Tri Nhã, còn đi mua cho Phương Tri Nhã một bình sữa bò, đút cho nàng uống, dù sao loại thời kỳ đặc biệt này cần dinh dưỡng mới có thể đảm bảo thai nhi khỏe mạnh.
Bây giờ cũng thực sự là có chút đói bụng.
"Con trai, tới, ăn đi."
Ngồi ở bên cạnh Lý Tri Ngôn, Chu Dung Dung nhẹ nhàng ngửi.
Nàng dường như ngửi thấy thông tin gì đó, nàng phát giác, trên người con trai, luôn có mùi thơm của những người phụ nữ khác nhau.
Có lúc là Ngô Thanh Nhàn, mà có lúc mùi nước hoa lại là của người khác.
"Con trai."
"Gần đây con có phải hay tiếp xúc với rất nhiều... phụ nữ không..."
Chu Dung Dung ban đầu muốn nói con gái, nhưng mà nghĩ lại, có thể con trai không thích con gái, mà là thích phụ nữ, thích những người phụ nữ hơn hắn 20 tuổi.
"Con..."
"Cũng có thể coi là như vậy..."
Lý Tri Ngôn phát giác mẹ con đồng lòng thật là có đạo lý, trong lòng mình nghĩ gì cũng không thoát khỏi mắt mẹ.
Mà mình làm cái gì, mẹ cũng đều có cảm giác.
"Mẹ, kỳ thực..."
Lý Tri Ngôn muốn giải thích với Chu Dung Dung, Chu Dung Dung sờ lên khuôn mặt Lý Tri Ngôn.
"Con trai, những chuyện này đều là việc riêng tư của con, không cần phải giải thích với mẹ."
"Con chỉ cần cẩn thận đừng để bị phụ nữ lừa, hố là được rồi."
"Làm con trai của mẹ, mẹ hy vọng con có thể vui vẻ là được."
"Con làm gì mẹ cũng không có ý kiến."
"Mẹ, mẹ thật tốt!"
Lý Tri Ngôn ôm Chu Dung Dung một cái, hắn biết rõ mẹ bao dung mình, vẫn là bởi vì tình thương của mẹ dành cho mình là vô điều kiện.
Buổi tối, Lý Tri Ngôn không nỡ lòng bồi mẹ xem TV tiếp.
Đến khuya mới về phòng ngủ.
...
Thứ hai.
Lái Mercedes-Benz E đến trường học.
Tâm trạng Lý Tri Ngôn rất tốt, chuyện tối thứ sáu, thật sự là khiến cho mình mãi mãi không thể nào quên.
Đó là một loại trải nghiệm mãi mãi không thể quên được.
Không thể không nói, dì Lưu thật sự là một người phụ nữ đầy đặn, bất kỳ phương diện nào cũng hoàn mỹ như vậy.
Đến trường học, hắn lại đụng phải Ân Tuyết Dương.
Bất quá lần này Ân Tuyết Dương nhìn thấy hắn căn bản không nói chuyện với hắn, mà là trực tiếp quay người rời đi, bộ dạng này giống như là có chút sợ sệt Lý Tri Ngôn.
"Nhiệm vụ mới được ban bố."
"Không lâu nữa, Bao Vũ bởi vì liên tục tìm việc bị cự."
"Cho nên dự định mang dao mai phục đến văn phòng y tá trưởng, quyết tâm nhận được Lưu Mỹ Trân một lần."
"Xin hãy giải cứu Lưu Mỹ Trân."
"Phần thưởng nhiệm vụ."
"Tiền mặt 40 vạn nguyên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận