Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 129: Đừng như vậy, ta nhưng là nhìn lấy ngươi lớn lên (1)

Chương 129: Đừng như vậy, ta nhưng là nhìn ngươi lớn lên (1)
Ngay tại lúc này, trong lòng Ngô Thanh Nhàn vô cùng tuyệt vọng.
Con của mình không biết muốn làm cái gì, về nhà lại là ép mình phải đưa cho hắn bảy ngàn đồng.
Mới đây thôi mà đã hết lần này tới lần khác đòi tiền mình, hơn nữa còn dùng đủ mọi thủ đoạn. Chỉ nghĩ đến thôi Ngô Thanh Nhàn đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tối nay là sinh nhật của mình, vốn dĩ tưởng tượng con trai sẽ chúc mình một câu sinh nhật vui vẻ.
Thế nhưng không ngờ tới, Trương Hồng Lỗi trở về thì trở về, nhưng hắn trở về không phải vì chuyện khác, vẫn là vì đòi tiền mình, chỉ thế mà thôi.
Trong tưởng tượng của mình, con trai nói với mình một tiếng sinh nhật vui vẻ, cuối cùng chỉ là mình, người mẹ này, tự huyễn hoặc mà thôi.
Thậm chí ngay cả bát mì sợi mừng sinh nhật mình tự nấu, cũng bị hắn một cước đạp bay.
Giữa lúc rét lạnh vô tận, Lý Tri Ngôn xuất hiện.
Khiến cho Ngô Thanh Nhàn cảm nhận được một chút ấm áp.
"Ngô a di, ngài đừng nói đùa với ta, ngài buông ta ra trước đã."
"Đừng làm bánh ga-tô bị biến dạng."
Ngô a di luôn nói đùa nói nàng là mẹ của mình.
Điểm này Lý Tri Ngôn đã sớm quen thuộc, Ngô a di đối với mình tốt như vậy, đùa giỡn với mình một chút cũng không có gì.
Mà sinh nhật Ngô a di, Lý Tri Ngôn tự nhiên là có chuẩn bị bánh sinh nhật.
Bất kể là người nào, vào ngày sinh nhật của mình, trong lòng cuối cùng sẽ hy vọng có một chiếc bánh sinh nhật, Ngô a di cũng không ngoại lệ.
Theo bản năng Ngô Thanh Nhàn buông lỏng Lý Tri Ngôn, lúc này đầu óc của nàng có chút trống rỗng.
Bánh sinh nhật, bánh sinh nhật gì cơ?
Lý Tri Ngôn biết sinh nhật của mình, nhưng mình chưa từng nói với nàng a.
Sau khi Ngô Thanh Nhàn buông ra, Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phòng trọ hoàn cảnh rất kém cỏi, bất quá sau khi cửa đóng lại, cảm giác ấm áp lại xuất hiện.
"Tiểu Ngôn, ngươi mua bánh ga-tô làm gì?"
Ngô Thanh Nhàn nhìn Lý Tri Ngôn đem bánh ga-tô đặt ở trên bàn gỗ cũ nát, trong lòng vô cùng sợ là Lý Tri Ngôn có bạn sinh nhật.
Chính mình chỉ là tự mình đa tình, nói như vậy liền lúng túng.
"Ngô a di, cho ngài sinh nhật a, hôm nay là sinh nhật của ngài, ta biết a."
Lý Tri Ngôn vô cùng nghiêm túc nói.
Lúc nãy Ngô Thanh Nhàn trong lòng còn lo lắng cho mình là tự mình đa tình.
Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn xác định bánh ga-tô Lý Tri Ngôn mua chính là cho mình.
"Tiểu Ngôn, sinh nhật của a di, làm sao ngươi biết?"
Nói một chút, Ngô Thanh Nhàn có chút nghẹn ngào.
Vào ngày sinh nhật của mình hôm nay.
Con trai ruột đến uy h·iếp mình đòi tiền, mà Lý Tri Ngôn lại nhớ rõ sinh nhật mình, còn mua cho mình một cái bánh ga-tô.
Sự khác biệt giữa hai việc này thật sự là một trời một vực.
"Ngô a di, ta đã thấy chứng minh thư của ngài, chính là hôm nay."
"Ta thấy trước đó ngài cho tới bây giờ đều chưa từng tổ chức sinh nhật."
"Bởi vì ta không nhớ rõ mẹ đã từng tổ chức sinh nhật cho ngài."
"Cho nên liền đặt cho ngài một cái bánh ga-tô."
Ngô Thanh Nhàn cầm lấy ghế đẩu, ngồi ở bên cạnh Lý Tri Ngôn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Tri Ngôn, nước mắt của nàng có chút không kìm chế được.
"Trước đó ta tuổi còn nhỏ, không có tiền mua bánh ga-tô cho ngài."
"Bây giờ ta cũng có thể kiếm tiền, cho nên ta phải mua bánh ga-tô cho ngài."
Nhìn xem chiếc bánh ga-tô nhỏ nhắn tinh xảo, Ngô Thanh Nhàn cũng không nhịn được nữa.
Ôm lấy Lý Tri Ngôn khóc lên.
Nàng ôm Lý Tri Ngôn rất chặt, điều này khiến Lý Tri Ngôn cũng cảm nhận được ý chí của Ngô a di rộng lớn như thế nào.
Cũng chỉ có Nhiêu a di có thể vững vàng đè nàng một đầu.
"Được rồi, Ngô a di, chuyện tốt thế này sao ngài lại khóc, sinh nhật là một ngày vui vẻ."
"Ngài không nên khóc."
Ngô Thanh Nhàn lau nước mắt, mới buông lỏng Lý Tri Ngôn.
"Phải, hôm nay là một ngày vui vẻ, a di không nên khóc."
Lý Tri Ngôn nhìn về phía xa xa trong phòng bếp, nơi mì sợi rơi vãi, hỏi: "Ngô a di, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Là như thế này... Trương Hồng Lỗi nói hắn đụng hỏng xe của bạn học."
"Hỏi ta bảy ngàn đồng."
"Ta không muốn cho hắn, bởi vì gần đây hắn tiêu xài rất ghê gớm, hơn nữa có rất nhiều khoản tiền không rõ ràng, không cần thiết phải tiêu."
"Cho nên hắn liền đạp đổ cái ổ của mèo a di."
Lý Tri Ngôn mặc dù biết là chuyện gì xảy ra, trong lòng vẫn không khỏi có chút tức giận.
"Về sau hắn dùng nhảy lầu uy h·iếp a di."
"A di không thể làm gì khác hơn là đưa tiền cho hắn."
"Kể từ khi lên đại học, hắn liền không có ở nhà, cả ngày trong trường học không biết làm những thứ gì, cùng a di cũng không thân thiết."
Ngô Thanh Nhàn nội tâm vô cùng bi thương, con trai của mình, thật là càng ngày càng làm cho mình thất vọng.
Lý Tri Ngôn chủ động ôm lấy Ngô Thanh Nhàn.
"Ngô a di."
"Không có việc gì, hắn xa lánh ngài thì còn có ta ở bên cạnh ngài."
"Về sau hãy coi hắn như người xa lạ, không nên kỳ vọng gì, như vậy có chuyện gì trong lòng cũng sẽ không khó chịu như vậy."
Thời khắc này Lý Tri Ngôn thật sự đau lòng Ngô Thanh Nhàn, Ngô a di vất vả gom tiền mua nhà, tất cả đều vì Trương Hồng Lỗi, hy vọng về sau cuộc đời của hắn có thể thuận lợi.
Mà trong đầu của hắn, tất cả những gì hắn nghĩ là làm thế nào để tiêu xài, làm thế nào để khoe mẽ.
"Ngô a di, hôm nay sinh nhật, vẫn là phải có bát mì trường thọ."
"Nếu mì sợi bị đổ, ta làm lại cho ngài một bát."
Nhìn xem trong phòng bếp còn có mì sợi, Lý Tri Ngôn nhẹ giọng nói.
Điều này khiến Ngô Thanh Nhàn không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ và buồn cười.
"Tiểu Ngôn, ngươi biết làm mì sợi sao?"
Nàng rõ ràng có chút không dám tin tưởng Lý Tri Ngôn sẽ làm mì sợi.
"Đương nhiên."
"Ngô a di, ta làm mì rất ngon."
"Chờ một lát ngài nếm thử liền biết."
Lúc đầu Lý Tri Ngôn đối với việc nấu cơm cũng là một chữ cũng không biết, bất quá kiếp trước chịu đến sinh hoạt t·ra t·ấn, hắn đã học được cách tự nấu cơm.
Mặc dù tay nghề bình thường, bất quá cũng tạm được, ít nhất làm mì cho Ngô a di ăn là không có vấn đề.
"Tốt, a di liền nếm thử mì sợi tiểu Ngôn làm."
Ngô Thanh Nhàn nhìn Lý Tri Ngôn nhặt nồi lên, rửa nồi, trong lòng càng thêm phức tạp, đứa bé này sao lại tốt như vậy.
Vào lúc mình cảm thấy cảm xúc sụp đổ hay là lúc tuyệt vọng, hắn cuối cùng sẽ xuất hiện một cách kỳ diệu bên cạnh mình.
Lần này cũng như vậy, xem ra đời này giữa mình và Lý Tri Ngôn có một loại ràng buộc nào đó với tính mạng của hắn.
Lý Tri Ngôn thu dọn xong nồi, rót nước, trong lòng hắn nghĩ tới tương ớt của Phương a di, nếu như có tương ớt của Phương a di ở đây, bát mì này hương vị thật sự có thể tăng lên rất nhiều.
"Không ngờ, ngươi làm mì rất thành thạo, mẹ ngươi đã dạy ngươi các kỹ năng sống a."
Ngô Thanh Nhàn tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, dáng vẻ Lý Tri Ngôn làm mì khiến cho nội tâm của nàng cảm thấy vô cùng được an ủi, lúc này Ngô Thanh Nhàn muốn ôm Lý Tri Ngôn thật chặt.
"Mẹ ta không dạy ta không có nghĩa là ta cái gì cũng không biết a."
"Hôm nay ngài sinh nhật, ta nhất định phải làm ngài thật vui vẻ."
Bếp than tổ ong không có nắp đậy, làm mì rất nhanh.
Không bao lâu, Lý Tri Ngôn đem một tô mì sợi bưng ra khỏi phòng bếp.
Ngô Thanh Nhàn muốn giúp đỡ, bị Lý Tri Ngôn cự tuyệt.
"Ngô a di, hôm nay là sinh nhật của ngài, ngài an vị ở nơi đó chờ ta phục vụ ngài là được rồi."
"Một năm bốn mùa đều bận rộn, ngài cũng nên nghỉ ngơi một ngày."
"Ngài vui vẻ mà nói, nằm xuống cũng được."
Nhìn xem chiếc ghế sô pha cũ nát, Lý Tri Ngôn càng đau lòng Ngô a di, đời này đã tốt hơn nhiều, ít nhất Ngô a di không có đi Ma Đô làm việc.
Mình nhớ rõ kiếp trước, mấy năm sau mình gặp lại Ngô a di, khóe mắt của nàng đã có thêm không ít nếp nhăn.
Cường độ làm việc cao, sẽ khiến người ta già yếu, mà đời này, mình có thể dùng trú nhan thuật khiến cho nàng duy trì trạng thái tuyệt mỹ như bây giờ, chỉ là, điều kiện thi triển trú nhan thuật bây giờ còn chưa đạt tới.
Vì tuổi xuân của Ngô a di, chuyện này mình nhất định phải giúp.
Lý Tri Ngôn ở trong lòng nghĩ đến.
"Ngươi đứa nhỏ này..."
Ngô Thanh Nhàn sờ lên đầu Lý Tri Ngôn, bưng lên mì sợi, nhìn Lý Tri Ngôn đang tháo vỏ hộp bánh ga-tô, tâm tình Ngô Thanh Nhàn đã tốt hơn không ít.
Ăn vài miếng mì sợi, Lý Tri Ngôn đem nến cắm lên bánh.
"Ngô a di, ngài mau ước nguyện đi a."
"Ước xong rồi."
"Chúng ta ăn bánh ga-tô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận