Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 130: Lão mụ ở bên cạnh, vụng trộm cùng Ngô a di (1)

**Chương 130: Mẹ ở bên cạnh, vụng trộm cùng Ngô a di (1)**
Đối với một số việc, Lý Tri Ngôn cũng chính xác xem như có kinh nghiệm.
Ví dụ như hôn, thế nhưng người trẻ tuổi dù sao cũng là người trẻ tuổi, bất kể như thế nào so với thục nữ chắc chắn là không quen thuộc bằng.
Chính mình vẫn cần Ngô a di dạy bảo mới được.
Ngô Thanh Nhàn gương mặt xinh đẹp ửng hồng.
Trong lòng còn có loại cảm giác như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Chính mình chính là nhìn Lý Tri Ngôn lớn lên, nhưng hôm nay lại bị Lý Tri Ngôn...
"Tiểu Ngôn, không thể làm chuyện quá đáng."
"Bất quá, a di hôm nay có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi."
Nói xong, Ngô Thanh Nhàn lại hôn lên Lý Tri Ngôn, sợ trong lòng hắn cảm thấy hụt hẫng.
Có một số việc chính là như vậy, nếu như không có lần đầu tiên.
Như vậy có lẽ lần đầu tiên này sẽ mãi mãi không có.
Thế nhưng một khi mở chiếc hộp Pandora ra, liền không thể dừng lại được.
Tỉ như vừa rồi, Ngô Thanh Nhàn cùng Lý Tri Ngôn hôn hồi lâu, bây giờ cảm thấy việc này dường như không khó chấp nhận như vậy.
Mặc dù Lý Tri Ngôn rất thích loại cảm giác có thể nhấm nháp nước bọt của Ngô a di.
Bất quá, hắn biểu hiện tiếp theo cũng không nhiệt tình như vậy.
Mười mấy phút sau, Lý Tri Ngôn cùng Ngô Thanh Nhàn tách ra.
"Ngô a di, ta cần phải về nhà trước."
"Mẹ ta còn đang đợi ta."
"Đúng rồi, ta dạy a di dùng smartphone một chút."
Ngô Thanh Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, cầm chiếc điện thoại Samsung màu hồng giống kiểu của Lý Tri Ngôn, sau đó khởi động máy dưới sự chỉ dẫn của Lý Tri Ngôn.
"Ngô a di, lại đây, ta dạy a di dùng QQ, làm thế nào để gửi hình ảnh, chụp ảnh các loại."
"Về sau lúc không có việc gì làm, chúng ta có thể tâm sự, gửi ảnh chụp."
Nhìn Lý Tri Ngôn trước mắt đang dạy mình sử dụng điện thoại, Ngô Thanh Nhàn trong lòng không hiểu sao lại nghĩ tới lúc nhỏ mình dạy Lý Tri Ngôn học chữ.
Mà bây giờ, tất cả đều ngược lại, bây giờ đã biến thành Lý Tri Ngôn dạy mình dùng di động, nghĩ lại liền cảm thấy thật ấm áp.
Trong lòng Lý Tri Ngôn, mặc dù mình khẳng định không thể so được với mẹ hắn.
Nhưng mình, người khuê mật này của mẹ hắn, cũng có địa vị vô cùng trọng yếu.
"Ngô a di, a di nhấn vào nút gửi đi này, liền có thể gửi hình qua cho ta."
"Về sau khi không có việc gì, chúng ta có thể chia sẻ sinh hoạt hàng ngày với nhau."
"Được, a di nhớ kỹ."
Lý Tri Ngôn hôn lên gương mặt xinh đẹp của Ngô Thanh Nhàn một cái rồi nói: "Đúng rồi, Ngô a di, còn một chuyện nữa."
"A di đừng nói với mẹ ta là ta tặng a di chiếc điện thoại này, nếu không ta sợ nàng ghen."
Lý Tri Ngôn vẫn vô cùng lo lắng mẹ mình ghen, dù sao Ngô a di lúc nào cũng nói đùa gọi mình là nhi tử.
"A di biết rồi, yên tâm đi."
Đối với lo lắng của Lý Tri Ngôn, Ngô Thanh Nhàn cũng có thể hiểu được, dù sao đây không phải con của mình.
Hắn đối tốt với mình, trong lòng mình biết là được.
Không thích hợp để cho Chu Dung Dung biết.
"Được."
"Ngô a di, vậy ta về đây."
Nhìn đôi môi đỏ của Ngô Thanh Nhàn, Lý Tri Ngôn đè nén cảm giác xao động và hormone bài tiết trong lòng.
Để cho bản thân bình tĩnh lại, hôm nay đã đủ rồi, ngược lại không có khả năng có quan hệ phát triển thêm một bước, cho nên vẫn nên biết chừng mực thì tốt hơn.
Sau khi Lý Tri Ngôn rời đi, Ngô Thanh Nhàn không kịp chờ đợi trở về phòng ngủ.
Hồi lâu sau, Ngô Thanh Nhàn nằm ở đó nhìn chiếc điện thoại mới mà Lý Tri Ngôn tặng cho mình.
Trong lòng có một dòng nước ấm đang không ngừng dâng lên.
Nàng cảm thấy mình thật sự vô cùng may mắn.
Con của mình là một tên hỗn đản chính cống, điểm này Ngô Thanh Nhàn đã triệt để hiểu rõ, chỉ là Lý Tri Ngôn thật sự đã cho mình một kinh hỉ vô cùng bất ngờ.
Trước kia, Ngô Thanh Nhàn chưa từng phát hiện ra.
Mình lại có địa vị quan trọng như thế trong lòng Lý Tri Ngôn.
"Tiểu Ngôn, nếu như ngươi là nhi tử của ta, vậy thì hạnh phúc biết bao."
Về đến nhà, mẹ vẫn đang đợi mình ở phòng khách.
Rõ ràng đã trễ như vậy, Chu Dung Dung vẫn không yên lòng khi mình ở bên ngoài một mình.
"Mẹ, sao mẹ lại đợi con ở phòng khách, không phải con đã bảo mẹ về phòng ngủ rồi sao."
Chu Dung Dung có chút buồn ngủ, mỉm cười ôn nhu, kỳ thực nàng cũng đã thử đợi nhi tử trở về trong phòng ngủ, bất quá cấu tạo gian phòng ở đây khác với phòng trọ nhỏ trước đây.
Không được nghe thấy tiếng nhi tử về nhà đầu tiên, nàng luôn cảm thấy không an lòng.
"Được rồi, nhi tử, mẹ đi ngủ đây. Con cũng đi ngủ sớm một chút, biết không."
"Vâng ạ."
Chu Dung Dung ôn nhu sờ lên mặt con trai, sau đó trở về phòng ngủ.
Rửa mặt xong, nằm xuống giường trong phòng ngủ.
Lý Tri Ngôn nhìn thấy tin nhắn QQ của Ngô Thanh Nhàn.
"Tiểu Ngôn, về nhà chưa."
"Vâng, Ngô a di, con về nhà rồi, a di có thể chụp một tấm ảnh cho con xem được không, con nhớ a di."
Ngô Thanh Nhàn đã tắt đèn nghỉ ngơi, không ngờ Lý Tri Ngôn lại đưa ra yêu cầu như vậy với mình, hắn muốn nhìn hình của mình.
"Nhi tử, không phải mới vừa tách khỏi mẹ sao, sao lại muốn xem ảnh chụp của mẹ."
Bởi vì Lý Tri Ngôn tổ chức sinh nhật cho nàng, cho nên bây giờ cảm xúc của Ngô Thanh Nhàn cũng đã ổn định không ít.
Cùng Lý Tri Ngôn mở lời nói đùa, luôn tự xưng là mẹ của Lý Tri Ngôn.
Điều này làm Lý Tri Ngôn nghĩ tới việc có nam sinh lúc nào cũng thích tự xưng là ba ba trước mặt nữ sinh, bất quá tuổi của Ngô a di đúng là có thể coi như mẹ mình.
"Ngô a di, đừng nói giỡn với con, con chỉ là muốn nhìn ảnh chụp của a di một chút, sau đó lưu giữ lại."
"Con vẫn chưa có ảnh chụp của a di."
Thấy Lý Tri Ngôn xem trọng vị trí của mình như thế, Ngô Thanh Nhàn cũng cảm thấy vui mừng trong lòng.
"Được rồi, a di chụp cho ngươi một tấm."
Mở đèn ngủ, Ngô Thanh Nhàn mặc sườn xám vào.
Vốn định chụp một tấm ảnh nửa người, nhưng nghĩ lại, vẫn là chỉ chụp cho Lý Tri Ngôn một tấm ảnh khuôn mặt.
Kể từ hôm nay Lý Tri Ngôn có phản ứng với mình, trong lòng Ngô Thanh Nhàn bất kể thế nào, cũng không có cách nào xem Lý Tri Ngôn như một đứa con.
Liên tưởng đến chuyện mình nhìn thấy trong phòng ngủ của hắn ngày đó, nghĩ một chút Ngô Thanh Nhàn liền cảm thấy gương mặt xinh đẹp nóng lên.
Rất nhanh, Ngô Thanh Nhàn gửi ảnh chụp qua.
Lý Tri Ngôn nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngô a di, tiếp tục gõ chữ.
"Ngô a di, a di keo kiệt quá."
"Ngay cả nửa người trên cũng không cho con xem."
"Con muốn thấy a di mặc sườn xám."
Ngô Thanh Nhàn suy nghĩ một chút, chụp cho Lý Tri Ngôn một tấm hình.
Mở ảnh chụp của Ngô Thanh Nhàn ra, Lý Tri Ngôn cảm thấy hormone của mình lại bắt đầu vận động.
Vòng một của Ngô a di, thật sự là quá kinh người, cũng chỉ có Nhiêu a di mới có thể vững vàng đè nàng một bậc.
"Thật xinh đẹp."
"Được rồi, tiểu gia hỏa, ngủ đi, ngày mai a di còn phải đi làm."
Cùng Ngô Thanh Nhàn hàn huyên một hồi, Lý Tri Ngôn càng thêm đau lòng cho Ngô Thanh Nhàn.
Cuộc sống của Ngô a di thật sự rất khổ cực, đợi mình về nhà, nhất định phải làm cho Ngô a di thoải mái một chút, hơn nữa sau này mỗi ngày đều cho nàng vĩnh bảo thanh xuân.
......
Ngày thứ hai, sau khi Lý Tri Ngôn tỉnh lại, mẹ đã mang quần áo của mình đi giặt.
Đối với tình yêu tỉ mỉ của mẹ, Lý Tri Ngôn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Những tháng ngày cơ khổ không nơi nương tựa của kiếp trước, cuối cùng cũng sẽ không quay trở lại.
Sau khi rửa mặt xong, Lý Tri Ngôn đi tới phòng bếp, ôm lấy mẹ từ phía sau.
"Nhi tử, con càng sống càng bé lại, mẹ luôn có cảm giác, con giống như trở về lúc năm, sáu tuổi, rất thích tới phòng bếp ôm chân mẹ không buông tay."
Nghĩ đến một vài đồng thoại thú vị, Chu Dung Dung liền cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng.
"Mẹ, vậy mẹ cứ coi như con năm, sáu tuổi đi."
"Mẹ, khi nào mẹ không đi làm nữa?"
Ngửi mùi hương trên người mẹ, Lý Tri Ngôn cảm thấy an toàn mười phần, bên cạnh mẹ, mới là nơi tốt nhất để cho mình cảm thấy có cảm giác được thuộc về.
"Mẹ không phải đã nói rồi sao, nếu không đi làm, mẹ sẽ không quen."
"Đợi một thời gian nữa."
Lý Tri Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy mẹ có nhớ công việc nào không, ví dụ như mở tiệm hoa, hay là mở siêu thị chẳng hạn."
"Nếu mẹ có ý tưởng, con có thể giúp mẹ thực hiện ước mơ."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Ngô Thanh Nhàn, trong tay Lý Tri Ngôn bây giờ cũng có 80 vạn tiền tiết kiệm, đợi đến khi 1 triệu từ tiệm cà phê internet quay về, tài sản của mình sẽ gần 200 vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận