Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 139: Trong phòng vệ sinh, khảo thí phòng hoạt tay ghế an toàn tính ổn định (1)

**Chương 139: Trong phòng vệ sinh, khảo sát độ ổn định và an toàn của ghế xoay văn phòng (1)**
Trương Hồng Lỗi nghe rất rõ ràng, ngay trong cửa.
Tựa như có người đang dựa lên trên cánh cửa vậy.
Hơn nữa sau đó là tiếng hôn nhau, loại âm thanh trao đổi nước bọt đó thật sự là quá quen thuộc.
Trước kia, khi hắn hỏi bạn học mượn chiếc Audi A4.
Cũng là cùng một nữ sinh viên dáng dấp tầm thường đi thuê phòng.
Cô gái kia còn rất có kinh nghiệm......
Cho nên đã dạy Trương Hồng Lỗi rất nhiều điều, khiến hắn cũng có thêm kinh nghiệm.
Lý Tri Ngôn, vậy mà lại đang hôn mẹ của mình!
Trương Hồng Lỗi lặng lẽ đứng đó lắng nghe, trong lòng cảm thấy vô cùng p·h·ẫ·n nộ, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Giờ khắc này hắn mới p·h·át hiện ra mẹ đối với mình quan trọng đến nhường nào.
Thế nhưng mẹ hắn tựa như sắp bị Lý Tri Ngôn cướp mất.
Trong lòng hắn vô số tâm tình hối h·ậ·n đang dâng trào, nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào.
Ở bên trong, Lý Tri Ngôn ôm eo Ngô Thanh Nhàn, không ngừng hôn nàng.
Qua một hồi lâu hai người mới tách ra.
"Ngô a di, ngài đừng buồn, chuyện vừa rồi ta đều thấy cả rồi."
Lý Tri Ngôn cũng tựa vào trên cửa, nắm tay Ngô Thanh Nhàn cùng nàng trò chuyện.
Chú ý tới trên cửa sổ có một chậu cây cảnh nhỏ vừa mới mua về.
Bồn cây cảnh với tiểu cảnh rừng rậm bên trong vô cùng rậm rạp, còn có cả cầu nhỏ và dòng nước róc rách, nhìn vô cùng giàu ý thơ.
Cái bồn cây cảnh này cần phải bỏ ra rất nhiều công sức để chăm sóc, kể từ khi Ngô a di tới làm tại quán cà p·h·ê Internet của mình, cuộc sống rõ ràng đã có thêm hứng thú.
Đây là một dấu hiệu rất tốt, Lý Tri Ngôn cũng rất t·h·í·c·h những loại cây cảnh nhỏ như thế này, chỉ là bình thường cần phải tưới nước, lấy ánh sáng, khá phiền phức một chút.
"Về sau ngài cứ coi như không có đứa con trai này là được rồi."
"Ngài còn có ta đây."
Lý Tri Ngôn cũng nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào có chút không bình thường, tám phần là Trương Hồng Lỗi, bất quá hắn cũng không để tâm.
n·g·ư·ợ·c lại, Trương Hồng Lỗi cũng không quan tâm đến mẹ của mình, chỉ xem Ngô a di như một c·ô·ng cụ để đòi tiền, cho nên Lý Tri Ngôn nói gì cũng rất tùy ý.
"Ta biết..."
Trong lòng vô cùng đau khổ, Ngô Thanh Nhàn đi tới trước mặt Lý Tri Ngôn, chủ động tựa vào n·g·ự·c Lý Tri Ngôn.
Cảm nhận được ý chí vĩ đại của Ngô a di, Lý Tri Ngôn cũng đồng thời cảm nhận được nỗi khổ của Ngô a di.
"A di chỉ là không ngờ tới."
"Nó đã vậy lại còn quá súc sinh, trước mặt bạn học mà nói ta không phải mẹ của nó."
"Ta tân tân khổ khổ nuôi nó khôn lớn, cho nó ăn học."
"Không ngờ tới..."
Ngô Thanh Nhàn còn chưa nói hết lời, Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay ngọc của Ngô Thanh Nhàn.
"Ngô a di, sau này ta sẽ yêu thương ngài như con trai của ngài."
"Ngươi muốn làm con ta?"
"Không phải, Ngô a di, ta nói là sẽ yêu thương ngài như con trai..."
"Ngươi đứa nhỏ này..."
Ngô Thanh Nhàn chủ động hôn lên môi Lý Tri Ngôn một cái.
Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng đặt tay lên môi Ngô Thanh Nhàn.
"Ngô a di, chúng ta có phải nên thân thiết hơn một chút không."
"Ân..."
Ngô Thanh Nhàn cảm thấy chỉ cần mình và Lý Tri Ngôn không vượt quá giới hạn nam nữ, những chuyện khác hình như đều không sao cả.
Dù sao, trong mắt mình Lý Tri Ngôn chỉ là một đứa trẻ, cho nên mình thương hắn mà thôi.
"Được... A di đồng ý với ngươi."
Ngô Thanh Nhàn có hơi mệt mỏi, nàng từ từ ngồi xổm xuống, lúc này trong lòng nàng chỉ có Lý Tri Ngôn.
......
Ngoài cửa, toàn bộ cuộc đối thoại và động tĩnh của hai người đều bị Trương Hồng Lỗi nghe thấy.
Hắn chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân sụp đổ.
Trời ạ, mình vừa nghe thấy cái gì vậy.
Mẹ của mình đang hôn Lý Tri Ngôn, hơn nữa còn đang bàn bạc chuyện thân thiết hơn.
Trong phút chốc, ngọn lửa giận trong lòng Trương Hồng Lỗi triệt để bùng lên.
Cho đến khi bạn học ở cửa vỗ vai hắn một cái, hắn mới tỉnh táo lại.
"Trương t·h·iếu, cậu làm gì ở đây vậy."
"Chị chủ cửa hàng này không lẽ nào thực sự là mẹ cậu à."
Mấy người bạn học hiện tại cũng có chút hoài nghi thân ph·ậ·n phú nhị đại của Trương Hồng Lỗi, dù sao trước đây mặc dù hắn thường x·u·y·ê·n mặc quần áo hàng hiệu, thế nhưng chi tiêu bình thường rõ ràng không giống với con nhà giàu.
"Không có gì, không có gì."
"Đương nhiên không phải, chúng ta tiếp tục chơi thôi."
Trương Hồng Lỗi lôi kéo bạn học của mình quay về khu mười tệ để tiếp tục chơi.
Bất quá rất rõ ràng lúc này Trương Hồng Lỗi không còn tâm trạng nào để chơi game nữa, trong lòng hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Trước đây mình thật sự chưa từng nghĩ tới, mẹ mình sẽ bị người khác c·ướp đi.
......
Một lúc lâu sau, Lý Tri Ngôn nằm trên ghế sô pha, trong n·g·ự·c ôm Ngô Thanh Nhàn, giúp nàng nhẹ nhàng xoa b·ó·p cằm.
"Còn nhức không..."
"Không nhức, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Ngô Thanh Nhàn cảm giác tay Lý Tri Ngôn thật sự giống như có ma lực vậy.
"Ngô a di, thật ra tình cảm của hai chúng ta đã đến mức này."
"Hay là ngài sinh cho ta một đứa con đi."
Ngô Thanh Nhàn véo nhẹ vào hông Lý Tri Ngôn một cái, nhưng lại dùng thêm một chút lực.
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy."
"Ta, sinh con cho ngươi."
"Đúng vậy a."
"Ngô a di, ngài sinh con cho ta, không tốt sao."
"A di đã bốn mươi tuổi rồi, làm sao có thể sinh con cho ngươi, nếu để cho mẹ ngươi biết, chẳng phải sẽ tuyệt giao với ta sao."
Ngô Thanh Nhàn và Chu Dung Dung có tình cảm rất tốt.
Thuộc dạng khuê m·ậ·t rất thân thiết.
Trong lòng nàng không dám tưởng tượng, nếu Chu Dung Dung p·h·át hiện ra mình và Lý Tri Ngôn làm ra chuyện gì đó.
Sẽ có phản ứng như thế nào, chắc chắn tình bạn này sẽ không còn nữa.
Chỉ nghĩ đến Chu Dung Dung thôi, trong lòng đã cảm thấy có chút hốt hoảng.
"n·g·ư·ợ·c lại nếu ngài muốn, chúng ta liền có thể sinh một đứa con a."
"n·g·ư·ợ·c lại ta cũng có tiền, sau này ngài cũng có c·ô·ng việc ổn định ở chỗ ta, chúng ta sinh một bé cưng thì tốt biết mấy."
Những lời của Lý Tri Ngôn khiến trong lòng Ngô Thanh Nhàn không hiểu sao lại có chút mong chờ.
Con trai ruột Trương Hồng Lỗi của mình, thậm chí còn không muốn thừa nh·ậ·n mình là mẹ.
Vậy thì mình cần gì đến đứa con trai này nữa.
Mặc dù con trai lúc nào cũng có thể làm tổn thương mình.
Bất quá Ngô Thanh Nhàn trong lòng cũng rất tỉnh táo, có chút rung động, nhưng đến lúc cần dừng lại liền dừng lại.
Dựa theo tình hình hiện tại, Trương Hồng Lỗi thật sự không đáng để mình bỏ ra, hắn đã không thể coi là người, chỉ có thể xem là tên súc sinh, chỉ có súc sinh mới có thể không nh·ậ·n cả mẹ ruột của mình.
"Đừng suy nghĩ lung tung..."
"Ngô a di, ngài cứ suy nghĩ kỹ một chút thôi..."
"Thật ra ta đã sớm muốn ngài mang thai, chỉ là vẫn luôn không dám nói với ngài mà thôi."
"Ta từ rất lâu trước kia đã t·h·í·c·h ngài, yêu t·h·í·c·h đến c·h·ế·t đi được."
Lời nói của Lý Tri Ngôn khiến nhịp tim Ngô Thanh Nhàn có chút tăng nhanh.
Lý Tri Ngôn đứa nhỏ này, trong đầu đang nghĩ cái gì vậy.
Hắn t·h·í·c·h mình từ lâu, chẳng lẽ...
Là do mình luôn ôm ấp, thân thiết với hắn, mới khiến hắn nảy sinh ảo tưởng về loại tình cảm nam nữ với mình sao.
Nếu như vậy, có phải mình đã gây nghiệp chướng không.
Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
Đây chính là con trai của khuê m·ậ·t mình a.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó..."
"Ô..."
Nàng còn chưa nói hết, lại lần nữa bị Lý Tri Ngôn chặn miệng, nụ hôn của hắn vô cùng nóng bỏng.
"Đồ tồi..."
"Xấu xa..."
"Đáng g·h·é·t..."
Ngô Thanh Nhàn không ngừng trách móc Lý Tri Ngôn, bất quá nụ hôn của nàng vẫn luôn vô cùng cuồng nhiệt.
Một lúc lâu sau, Lý Tri Ngôn và Ngô Thanh Nhàn nắm tay nhau rời khỏi phòng nghỉ của cửa hàng trưởng.
Bởi vì tuổi tác của hai người chênh lệch khá lớn, cho nên Ngô Thanh Nhàn cảm thấy cũng không có gì.
Dù sao trước đây mình cũng thường xuyên nắm tay tên nhóc xấu xa này.
"Ngô a di."
"Trương Hồng Lỗi đi rồi."
"Ân, mặc kệ nó."
Ngô Thanh Nhàn trong lòng đã hoàn toàn thất vọng về Trương Hồng Lỗi.
"Tiểu Ngôn, mau về nhà đi."
"Không về nhà, mẹ ngươi sẽ lo lắng đó."
"Ta biết rồi Ngô a di."
Hai người hôn môi tạm biệt, Lý Tri Ngôn mới rời đi cùng Ngô Thanh Nhàn.
Sau đó hắn đến tiệm quần áo để lấy đồ của mình.
Thứ sáu là thời điểm tiệm quần áo làm ăn rất tốt.
Trong tiệm quần áo của Khương Nhàn, cũng có rất nhiều cô gái trẻ đến mua quần áo, nàng bận đến mức không có thời gian rảnh.
Điều này khiến Lý Tri Ngôn vốn định tăng ca làm việc cũng có chút bất đắc dĩ.
Thôi vậy, hôm nay vẫn là nên nghỉ ngơi một chút.
Chủ nhật Phương a di sẽ được nghỉ, đến lúc đó mình có thể đi tìm nàng, giám định một chút chuyện về chỉ đen.
......
Trên đường về, nhiệm vụ cũng hiển thị đã hoàn thành.
Lúc này tiền tiết kiệm của hắn đã đột p·h·á 2,2 triệu.
Con số này khiến trong lòng hắn cũng có chút phấn khích.
Khoảng thời gian để đạt được mục tiêu thu nhập hàng năm hàng chục triệu càng ngày càng đến gần.
Khi Lý Tri Ngôn về đến nhà, liền cảm thấy đói bụng, mẹ chắc chắn đã chuẩn bị cho mình rất nhiều món ngon.
Quả nhiên, mẹ hắn đã làm xong một bàn đồ ăn thịnh soạn, chờ mình về để ăn.
Hôm nay Chu Dung Dung vẫn mặc váy ngắn và tất đen.
Trông vẫn xinh đẹp như trước đây.
Trong lòng con trai, đặc biệt là những đứa con trai yêu mẹ, mẹ luôn là người đẹp nhất.
"Mẹ, của mẹ đây."
Lý Tri Ngôn đưa đồ của mình cho mẹ.
"Đây là cái gì."
Chu Dung Dung nh·ậ·n lấy túi đồ, nhìn Lý Tri Ngôn đang ngồi xuống ăn cơm, nàng mở túi x·á·ch của Lý Tri Ngôn ra, cũng giật mình.
"Tiểu Ngôn, sao lại nhiều tiền mặt như vậy."
"Là số tiền mặt nh·ậ·n được vào ngày khai trương hôm qua."
"Mẹ, mẹ cứ giữ đi, như vậy trong lòng mẹ cũng yên tâm hơn một chút."
"Ân..."
"Con ngoan."
Chu Dung Dung trong lòng thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Lát nữa con và mẹ cùng đi đến máy ATM để nộp số tiền này vào nhé."
"Vâng, mẹ."
Lý Tri Ngôn vừa ăn cơm, vừa trò chuyện với Chu Dung Dung.
"Con trai, con và cô gái tên Thần Thần kia thế nào rồi."
Chu Dung Dung lại không nhịn được hỏi thăm Lý Tri Ngôn về chuyện liên quan đến Tô Mộng Thần, là một người mẹ, trong lòng lúc nào cũng lo lắng đến chuyện đại sự cả đời của con trai.
"Con và cô ấy đã có tiến triển."
"Bất quá bởi vì Thần Thần có tính cách hơi hướng nội, cho nên vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa."
"Có thể phải sau Tết nguyên đán?"
Nghe Lý Tri Ngôn báo cáo, Chu Dung Dung trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Con trai mình đúng là đã lớn rồi...
"Mẹ, sau này nếu con có nhiều hơn một bạn gái, mẹ có giận không."
Câu hỏi thăm dò của Lý Tri Ngôn khiến Chu Dung Dung giật mình, tim đ·ậ·p có chút nhanh, bởi vì nàng nhớ tới trước kia con trai từng nói có thể sẽ tìm một người bạn gái không kém mình là bao.
Bây giờ lại còn nói như vậy, đứa nhỏ này thật sự không làm cho người ta bớt lo.
Bất quá Chu Dung Dung rất nhanh đã đón nh·ậ·n suy nghĩ của Lý Tri Ngôn.
"Con trai."
"Nếu như chuyện này xảy ra với người khác, mẹ chắc chắn sẽ không thể chấp nh·ậ·n được."
"Bất quá con là cốt n·h·ụ·c duy nhất của mẹ."
"Cho nên mặc kệ con làm bất cứ chuyện gì, mẹ đều có thể chấp nh·ậ·n."
Lý Tri Ngôn cảm nhận được mẹ mình rốt cuộc yêu mình đến nhường nào.
"Con biết rồi mẹ."
Chu Dung Dung vuốt ve đầu Lý Tri Ngôn, trong đôi mắt đẹp tràn ngập tình thương của một người mẹ hiền từ.
Đối với Lý Tri Ngôn, tình thương của nàng lúc nào cũng đong đầy.
Sau bữa tối, Lý Tri Ngôn và Chu Dung Dung cùng đi đến gần cửa, nhìn mẹ mình mang giày cao gót xong, hai người cùng nhau ra ngoài.
Đem toàn bộ số tiền mặt kia nộp vào thẻ ngân hàng của Chu Dung Dung.
"Mẹ, trong thẻ có nhiều tiền hơn một chút, mẹ có phải cảm thấy an tâm hơn không."
"Đương nhiên, mẹ hy vọng con có thể sống tốt."
"Chỉ là nếu có một ngày việc làm ăn của con không được tốt, hai mẹ con chúng ta vẫn có thể tìm một nơi yên tĩnh để sống."
Người t·r·u·ng niên đều lo lắng về những chuyện không lường trước được, Lý Tri Ngôn biết rõ, và cũng rất hiểu.
"Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm cho mẹ cảm thấy an tâm hơn."
"Được rồi, về nhà cùng mẹ xem ti vi thôi."
Chu Dung Dung nắm tay con trai, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận