Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 335: Ân Tuyết Dương ăn BY thuốc một đêm (1)

**Chương 335: Ân Tuyết Dương uống thuốc tránh thai một đêm (1)**
Ngô Vinh Thịnh cảm thấy, hiện tại Ân Tuyết Dương khẳng định là đã cảm thấy sợ hãi.
Trường học cho nàng tạm thời cách chức.
Chỉ là một tín hiệu mà thôi.
Tiếp theo, việc hắn cần làm là khiến cho công ty của Ân Tuyết Dương lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đến lúc đó, nàng sẽ chủ động đi cầu xin hắn buông tha nàng.
Đến lúc kia, hắn có thể có lại được người vợ trước của mình.
Khiến nàng trở thành tình phụ của mình.
Bao nhiêu năm như vậy, Ân Tuyết Dương cũng nên trở lại bên cạnh hắn rồi.
"Cho nên, chuyện này là do ngươi làm sao, rốt cuộc ngươi..."
"Muốn làm cái gì..."
Ngô Vinh Thịnh cười cười.
"Ta làm cái gì ngươi còn không rõ ràng sao lão bà."
"Trong tim ta là yêu ngươi, ta muốn ngươi trở lại bên cạnh ta."
"Điểm này chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao."
"Lão bà, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi đi theo Lý Tri Ngôn cái tên tiểu tử thúi kia, là không có tương lai."
Nói xong, giọng Ngô Vinh Thịnh đều có chút run rẩy.
"Cho nên, ngươi phí hết nhiều tâm sức như vậy, chính là vì muốn ta làm tình phụ của ngươi?"
Ân Tuyết Dương trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Đã ly hôn nhiều năm như vậy, hiện tại Ngô Vinh Thịnh còn đang suy nghĩ chuyện như vậy.
Thật sự là khiến người ta cảm thấy có chút nực cười.
"Lời nói không cần phải khó nghe như vậy."
"Cái gì gọi là tình phụ, chúng ta vốn chính là vợ chồng."
"Cho nên hiện tại chỉ là một lần nữa ở cùng nhau thôi."
"Chúng ta vẫn là sống cuộc sống vợ chồng như trước kia."
Ân Tuyết Dương có chút châm biếm nói: "Cho nên, ngươi dám cùng bà vợ già kia của ngươi ly hôn sao?"
"Bà ta chính là lá bùa hộ mệnh cho tiền đồ của ngươi."
Nhắc tới vợ của mình, lúc này Ngô Vinh Thịnh cũng có chút xấu hổ.
Đối với bà già kia, hắn thật sự là không thể nào nảy sinh một chút hứng thú, nhưng là ly hôn chuyện này.
Là hắn tuyệt đối đánh c·hết cũng không dám.
Có thể nói, hắn có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, chẳng liên quan gì đến sự cố gắng của hắn cả.
Toàn bộ đều dựa vào vợ của mình và cha vợ.
Nếu như không phải là nhờ bọn họ, tuy bây giờ địa vị của hắn cũng không tệ.
Nhưng muốn đạt tới địa vị trước mắt, hoàn toàn là người si nói mộng.
"Lão bà, ngươi phải biết, trong tim ta yêu nhất chỉ có mình ngươi, một người phụ nữ duy nhất."
"Cùng bà già mặt vàng kia, chẳng qua là chơi bời qua đường thôi."
"Kỳ thật trong lòng ta thật sự rất chán ghét bà già mặt vàng kia."
Thời khắc này, Ngô Vinh Thịnh nói chuyện vô cùng bạc tình.
Điều này càng làm cho Ân Tuyết Dương trong lòng thêm mấy phần xem thường Ngô Vinh Thịnh.
Đối với người đầu ấp tay gối với mình mà còn có thể nói ra những lời như vậy, thật sự rất vô sỉ.
Tuy rằng Lý Tri Ngôn cũng không phải người một lòng một dạ.
Nhưng quen biết lâu như vậy, hắn thật sự chưa từng nói một câu nói xấu nào về Vương Thương Nghiên hoặc là Hàn Tuyết Oánh.
Hắn đối với mỗi một đoạn tình cảm của mình cũng đều nghiêm túc và chân thành tha thiết.
Điểm này, là nguyên nhân Ân Tuyết Dương thích Lý Tri Ngôn.
"Không thể nào, chuyện của chúng ta đừng nói nữa, ta không có khả năng ở cùng ngươi, hiện tại ta đã có bạn trai rồi."
"Chính là tên Lý Tri Ngôn kia sao, một tên nhóc con, hắn chỗ nào hơn được ta!"
Lúc này Ngô Vinh Thịnh có chút giận dữ, hắn thật sự không nghĩ tới.
Ở phương diện cạnh tranh này, mình vậy mà không sánh bằng một thanh niên.
Thanh niên thì có năng lực gì hơn mình chứ.
"Lý Tri Ngôn chỗ nào cũng mạnh hơn ngươi."
Ân Tuyết Dương phát ra từ nội tâm nói.
Ngô Vinh Thịnh so với Lý Tri Ngôn thật sự chẳng đáng là gì.
Thậm chí cũng không tính là một người đàn ông.
"Ngươi!"
Âm thanh Ngô Vinh Thịnh lại lần nữa kích động.
"Ngươi đúng là đồ đĩ thúi!"
"Đĩ thúi!"
Liên tục mắng hai câu, Ngô Vinh Thịnh mới bình tĩnh lại.
"Đĩ thúi."
"Ta nghĩ ngươi cũng hẳn phải biết, chức vị kia ngươi đã không còn nữa rồi."
"Ngày mai sẽ đến lượt công ty của ngươi."
"Nếu như ngươi không hy vọng tâm huyết của ngươi bị hủy hoại trong chốc lát, vậy thì tới tìm ta đi, đồ đĩ thúi, ngươi biết phải nên làm như thế nào rồi đấy."
Đối với những lời sỉ nhục của Ngô Vinh Thịnh, Ân Tuyết Dương trong lòng càng thêm cảm thấy lạnh lẽo.
Đã từng hắn cũng là chồng của mình.
Vậy mà lại giống như một đứa trẻ con sỉ nhục mình là đồ đĩ thúi.
"Ngươi muốn làm gì thì làm."
"Ngươi, ngươi đang làm gì vậy!"
"Đồ đĩ thúi!"
"Ngươi đúng là đồ đĩ thúi!"
"Ngươi đang làm cái gì vậy!"
Âm thanh Ngô Vinh Thịnh vô cùng kích động, nhưng rất nhanh điện thoại liền tắt máy.
...
Một lúc lâu sau, Ân Tuyết Dương ngồi trên đùi Lý Tri Ngôn.
Nhìn hắn đem đoạn ghi âm làm thành văn kiện.
"Tiểu súc sinh, ngươi làm những đoạn ghi âm này hình như là không có tác dụng gì đi."
"Loại chuyện này, người ta sẽ không quản đâu."
Lý Tri Ngôn cười cười, Ân Tuyết Dương đúng là người có kinh nghiệm.
Nàng biết có một số việc không có người quản, đặc biệt là khi Ngô Vinh Thịnh có một người bố vợ lợi hại.
"Ân a di, người khác không quản, nhưng là vợ của hắn thì lại khác."
"Ngài cứ chờ xem đi."
Ân Tuyết Dương cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Ngươi có phương thức liên lạc của vợ hắn sao?"
"Vâng."
Nhìn Lý Tri Ngôn, Ân Tuyết Dương càng thấy không nhìn thấu được hắn.
Lần trước đi nhà hắn thăm hỏi các gia đình, Ân Tuyết Dương đã thấy rất nhiều thứ bình thường căn bản không thấy được.
Nhưng là bây giờ xem ra.
Tất cả mọi chuyện dường như không chỉ dừng lại ở đó?
Nghĩ lại, Ân Tuyết Dương trong lòng đã cảm thấy thật kỳ diệu.
"Ân a di, đừng nói nữa, chúng ta vẫn là nên thân mật một chút đi."
"Không phải là mới vừa thân mật xong sao."
Ân Tuyết Dương mặt có chút ửng hồng, tiểu tử này, vẫn luôn giống như súc sinh vậy.
Bảo sao hắn có thể có mấy bạn gái mà không hề cảm thấy mệt mỏi.
Người bình thường đúng là không có tư cách tìm mấy người bạn gái như vậy.
Ngoại trừ Lý Tri Ngôn...
"Ân a di, ta cảm thấy chúng ta còn có thể thân mật thêm một lát nữa."
Nói xong, Lý Tri Ngôn lại lần nữa hôn lên Ân Tuyết Dương.
Đồng thời tay của hắn cũng đặt lên tất đen trên chân đẹp của Ân Tuyết Dương.
...
Ban đêm, Lý Tri Ngôn và Ân Tuyết Dương cùng đi đến bên ngoài ký túc xá.
"Ân a di, buổi tối ta đến nhà ngài ngủ đi, muộn thế này rồi."
Ân Tuyết Dương gương mặt xinh đẹp hơi có chút đỏ lên.
"Ngươi không thấy mệt sao."
"Còn muốn tới chỗ a di ngủ."
Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng mà kéo tay Ân Tuyết Dương, đi về phía xe.
"Ân a di, ta đương nhiên không mệt."
"Ngài biết mà, ta căn bản không biết mệt mỏi là gì."
Ân Tuyết Dương vẫn mạnh miệng nói: "Ngươi cứ khoe khoang đi, ta có thể không biết kỳ thật ngươi mệt muốn chết hay sao."
Lý Tri Ngôn nhìn một chút đối diện.
Chỉ cho Ân Tuyết Dương mấy hướng.
"Ân a di, ngài nhìn xem, mấy người này đều là đang giám thị ngài."
"Có người của Chu Vân Phi, cũng có người của Ngô Vinh Thịnh."
Ân Tuyết Dương ừ một tiếng, trong lòng nàng bây giờ cũng là hận thấu người nhà họ Chu.
Những người xung quanh thật sự làm cho nàng một chút cũng không có cách nào sống yên ổn.
Còn có Ngô Vinh Thịnh, hiện tại nàng đang gặp phải quá nhiều phiền phức.
"Về sau ngài phải cẩn thận hơn nữa."
"Chúng ta đi thôi, ta lái xe ở phía trước, ngài đi theo sau ta."
"Được..."
Mặc dù biết mình đang bị theo dõi.
Nhưng nhìn bên người có Lý Tri Ngôn.
Ân Tuyết Dương vẫn cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn, nàng rất thích cảm giác như vậy.
Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Lý Tri Ngôn có thể cho nàng cảm giác này.
Lái xe đi theo phía sau Lý Tri Ngôn.
Đến tiểu khu, tại gara tầng hầm.
Lý Tri Ngôn dừng xe lại, chờ Ân Tuyết Dương tới.
Khi Ân Tuyết Dương đi tới bên cạnh hắn, nhìn Lý Tri Ngôn không có ý định rời đi.
Ân Tuyết Dương có chút tò mò hỏi: "Đi thôi tiểu súc sinh."
Lý Tri Ngôn: "..."
"Ân a di, hay là hai chúng ta sinh con đi."
Lý Tri Ngôn lại đưa ra yêu cầu này.
Đương nhiên hắn cũng biết, yêu cầu này Ân Tuyết Dương hẳn là sẽ không đồng ý.
"Nghĩ gì thế, không phải nói không sinh sao..."
Kỳ thật hiện tại Ân Tuyết Dương không còn giống như trước kia bài xích việc có con với Lý Tri Ngôn nữa.
Trong lòng nàng thật sự đã nghĩ tới chuyện này.
Nhưng là hiện tại dù sao tình huống cũng đặc thù...
Ân Tuyết Dương rất rõ ràng, tình cảnh của mình và Lý Tri Ngôn nguy hiểm đến mức nào.
Nếu như không vượt qua được, như vậy kết cục của nàng và Lý Tri Ngôn đều sẽ rất thảm.
Trong tình huống này, nàng thật sự không có khả năng cân nhắc chuyện mang thai.
"Ân a di, chúng ta sinh một đứa đi..."
"Hừ, không sinh, đừng nói nữa."
"Ai biết ngươi là muốn có con hay là muốn thoải mái."
Lý Tri Ngôn ôm lấy Ân Tuyết Dương, ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên tóc nàng, nói: "Ân a di, ta muốn cả hai."
"Đi chết đi..."
Lý Tri Ngôn ôm Ân Tuyết Dương càng thêm dùng sức.
"Ân a di, tối nay đừng dùng biện pháp gì có được không."
Lý Tri Ngôn thỉnh cầu nói.
"Không được."
"Ân a di..."
Lý Tri Ngôn nói mấy lần, Ân Tuyết Dương trong lòng cũng buông lỏng.
Nàng biết hiện tại Lý Tri Ngôn là người tốt với nàng nhất trên thế giới này.
Đối mặt với những yêu cầu liên tiếp của Lý Tri Ngôn, nàng làm sao có thể không chút nào dao động.
"Không được mà..."
"Lý Tri Ngôn, thật sự không được, sẽ mang thai mất."
"Hiện tại công ty bận rộn như vậy, a di nếu như mang thai sẽ bị phân tâm."
"Hơn nữa, chuyện này thật sự rất khó nghe."
Lý Tri Ngôn ôm Ân Tuyết Dương, một chút cũng không có ý định buông tay.
"Ân a di, vậy thì uống thuốc đi."
"Uống thuốc không tốt cho cơ thể."
Ân Tuyết Dương cảm thấy mình sắp không chống cự nổi nữa rồi.
"Ân a di, chỉ uống một lần thôi, không phải là uống mỗi ngày, không có chuyện gì đâu."
Sau đó Ân Tuyết Dương không nói gì nữa.
Trọn vẹn năm phút đồng hồ trôi qua.
Nàng mới thấp giọng nói ra: "Được rồi, vậy ngươi đi mua đi, a di ở nhà chờ ngươi."
"Được."
Lúc này, Lý Tri Ngôn trong lòng cũng triệt để hưng phấn lên.
Ân Tuyết Dương cuối cùng cũng đã nhượng bộ.
Như vậy buổi tối hôm nay, hắn nhất định phải thật sự nắm chắc mới được.
Nghĩ vậy, Lý Tri Ngôn trong lòng cũng không khống chế nổi tâm tình của mình.
Đưa Ân Tuyết Dương vào nhà, Lý Tri Ngôn đi tới tiệm thuốc gần đó.
Loại thuốc này có thể nói là khắp nơi đều có bán.
Mua thuốc xong, Lý Tri Ngôn dùng mật mã vào nhà.
Lại thấy được Ân Tuyết Dương đã thay áo ngủ.
Đương nhiên, để chiều lòng hắn, trên chân đẹp của nàng vẫn là đôi tất đen đã bị hắn làm hỏng.
Trông vô cùng đẹp mắt.
Một màn này khiến Lý Tri Ngôn không thể rời mắt.
"Đói bụng không, làm chút đồ ăn khuya nhé."
"Ân a di, ta muốn ăn cơm trứng chiên."
Trước đó trong phòng làm việc bận rộn nhiều việc như vậy.
Lý Tri Ngôn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
"Còn có bào ngư hầm."
Sau đó, Lý Tri Ngôn lại gọi món mình thích ăn nhất.
Đây là món hắn thích nhất, mỗi lần đều không thể bỏ qua.
Đối với bào ngư hầm, Lý Tri Ngôn trong lòng chính là muốn thích bao nhiêu thì thích bấy nhiêu.
Mà các a di cũng đều rất thích làm món này cho Lý Tri Ngôn.
Các nàng đều rất cưng chiều Lý Tri Ngôn.
"Được, ngươi thích ăn cái gì a di đều làm cho ngươi."
"Tiểu súc sinh."
Ân Tuyết Dương hiếm khi dịu dàng một lần, nhưng phía sau vẫn thêm một câu tiểu súc sinh.
Hiện tại, tiểu súc sinh đã trở thành từ ngữ quen thuộc mà Ân Tuyết Dương dùng để gọi Lý Tri Ngôn.
"Ân a di, ta không phải đã nói rồi sao, ngài nếu như thực sự muốn gọi ta là súc sinh, có thể gọi ta là đại súc sinh."
"Như vậy mới phù hợp với tình hình thực tế."
Ân Tuyết Dương: "..."
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tình hình thực tế đúng là như vậy.
"Thôi, đừng nói nữa."
Vào trong phòng bếp, Ân Tuyết Dương bắt đầu chuẩn bị.
"Đưa thuốc đây."
"Ừm..."
"Đi rót cho a di cốc nước."
Lý Tri Ngôn cũng rất là chu đáo, hắn nhanh chóng đi rót cho Ân Tuyết Dương một cốc nước.
Ân Tuyết Dương nhận lấy thuốc và nước, uống xong mới tiếp tục nấu cơm.
"Chờ đến khi cơm nước xong xuôi, thuốc cũng ngấm rồi."
"Ừm..."
Lúc này, lại có một số điện thoại lạ gọi đến.
Ân Tuyết Dương nghe điện thoại, liền nghe thấy tiếng Ngô Vinh Thịnh sỉ nhục.
"Đồ đĩ thúi!"
"Ngươi đúng là đồ đĩ thúi!"
Ân Tuyết Dương căn bản không cho Ngô Vinh Thịnh bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
Nàng trực tiếp cúp máy, nàng bây giờ thật sự không muốn nghe bất kỳ âm thanh nào của Ngô Vinh Thịnh nữa.
Sau đó đem số điện thoại này chặn lại.
Ân Tuyết Dương tiếp tục nấu cơm.
"Ân a di, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng đi."
"Dù sao hôm nay chắc trừ Ngô Vinh Thịnh ra, cũng không có ai gọi điện thoại cho ngài đâu."
Ân Tuyết Dương ừ một tiếng.
Nghe lời Lý Tri Ngôn, trực tiếp chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng.
Nàng bây giờ thật sự không muốn bị quấy rầy thêm một chút nào nữa.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận