Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 123: Lão mụ khuê mật dạy bảo, không thể đối với trưởng bối dạng này! (2)

Chương 123: Khuê mật của mẹ dạy bảo, không thể đối xử với trưởng bối như vậy! (2)
Một nữ đồng nghiệp trêu chọc, khiến trong lòng Ngô Thanh Nhàn không khỏi có chút nghĩ ngợi lung tung.
Vào buổi sáng, nàng đã đến phòng Lý Tri Ngôn.
"Nói bậy bạ gì vậy, Tiểu Ngôn đương nhiên là thích ta, ta là người nhìn nàng lớn lên."
"Tiểu Ngô, ngươi đừng giả bộ hồ đồ, ta nói kiểu thích này không phải là vãn bối đối với trưởng bối, mà là giữa nam nữ thích nhau, bây giờ không phải là đang lưu hành yêu đương cách tuổi đó sao."
"Hai người các ngươi trai tài gái sắc, thật là xứng đôi."
Lý Tri Ngôn nhìn về phía nữ nhân kia, thoáng chốc, hắn phảng phất thấy được bóng dáng Lý Mỹ Phượng, quả nhiên ở đâu cũng không thiếu những người lắm chuyện a.
Nhưng không biết tại sao, mỗi lần nhớ tới hai chữ "lắm chuyện" này, trong lòng Lý Tri Ngôn luôn nhớ tới Ân Tuyết Dương, nữ nhân này quả nhiên là có khí chất đó.
"Đừng nói nhảm nữa, chúng ta uống rượu thôi, Tiểu Ngôn, ngươi là con nít, không thể uống rượu, a di tự mình uống là được rồi."
Bao Huấn Văn nhìn Lý Tri Ngôn cảm thấy có chút đau đầu, vừa rồi chính mình đã bỏ quên đứa trẻ này, cho dù mình chuốc say Ngô Thanh Nhàn, mà đứa trẻ này vẫn còn ở đây, như vậy muốn đạt được mục đích sẽ trở thành chuyện gần như không thể.
Nếu hắn không uống rượu, vậy sẽ là phiền toái lớn.
"Ngô a di, ta đến giúp ngài uống."
Lý Tri Ngôn ghé vào bên tai Ngô Thanh Nhàn, khẽ nói.
"Ta uống rượu rất có thiên phú, không say, ngài tin tưởng ta."
Ngô Thanh Nhàn mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi Lý Tri Ngôn chạm đến vành tai mình.
Điều này khiến nàng có cảm giác tê dại như bị điện giật, Lý Tri Ngôn đúng là đã lớn rồi.
"Tốt... Tốt thôi."
Ngô Thanh Nhàn quyết định chờ một chút nhìn sắc mặt Lý Tri Ngôn, nếu không đúng, chính mình sẽ nhận lấy chén rượu của hắn, sau đó tiếp tục uống.
"Ta tới thay Ngô a di uống."
Lý Tri Ngôn bưng chén rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Đối diện, Bao Huấn Văn vui mừng quá đỗi, tiểu tử trẻ tuổi như vậy chắc chắn không có tửu lượng, cho nên mình dễ dàng có thể chuốc hắn gục.
Đến lúc đó, đối phó Ngô Thanh Nhàn sẽ đơn giản hơn nhiều.
"Lý Tri Ngôn, còn nói ngươi không thích Ngô a di của ngươi, đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân, tới, a di cũng kính ngươi một ly."
Các đồng nghiệp đều kính Lý Tri Ngôn một vòng rượu, thần sắc của hắn vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, trong nháy mắt, tất cả rượu đều do một mình hắn uống hết.
Ngô Thanh Nhàn cẩn thận quan sát Lý Tri Ngôn, nàng cũng ý thức được, Tiểu Ngôn không hề khoác lác, cái gì cũng biết.
So sánh ra, nhi tử của mình thật sự hoàn toàn không đáng nhắc tới, trước đây, tiểu gia hỏa này mình còn thấy mặc tã lớn lên, hiện tại sao lại hoàn mỹ như vậy.
Bao Huấn Văn cảm thấy có chút không đúng, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy uống thêm một ly nữa liền có thể chuốc say Lý Tri Ngôn.
"Tiểu tử có tửu lượng, tiền đồ vô lượng, tới, thúc thúc kính ngươi một ly."
Bao Huấn Văn bưng chén rượu lên, mời rượu Lý Tri Ngôn, mà Lý Tri Ngôn cũng hoàn toàn uống hết.
Không bao lâu, tửu lượng ở mức bình thường mà nói là khá như Bao Huấn Văn gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
"Ha ha, tiểu tử được đấy, làm lão Bao gục luôn rồi."
Thời gian tiếp theo, các đồng nghiệp còn lại đều uống rượu nói chuyện phiếm.
Mãi cho đến hơn 10 giờ, trận rượu này mới tan cuộc.
Rời khỏi quán, nhiệm vụ của Lý Tri Ngôn đã thành công hoàn thành, tiền tiết kiệm của hắn cũng tăng lên 1,2 triệu.
Mới ra khỏi quán không bao lâu, Ngô Thanh Nhàn liền nắm tay Lý Tri Ngôn, thế giới này rất lạnh, nhưng Ngô Thanh Nhàn cảm nhận được một tia ấm áp từ Lý Tri Ngôn.
Hắn đối với mình thật sự còn tốt hơn cả con ruột.
"Tiểu Ngôn, cảm ơn ngươi hôm nay đã xuất hiện, a di tâm tình thật không tốt, nếu không có ngươi, đoán chừng sẽ khó chịu rất lâu."
Mặc dù không uống quá nhiều rượu, nhưng nàng cũng đã uống một chút, lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Ngô Thanh Nhàn, có một chút đỏ ửng mê người dần dần khuếch tán ra.
"Ngô a di, ta thấy cái kia Bao Huấn Văn không giống người tốt, về sau ngài không nên uống rượu với hắn."
Được khuê mật của mẹ nắm tay ngọc trơn nhẵn, Lý Tri Ngôn tâm tình cũng tương đối tốt.
"A di biết, hắn ám chỉ qua với a di, lão ta cứ nói gần đây muốn thăng chức, nhưng a di không phản ứng lại, hôm nay đi ra cũng là vì đây là buổi tụ họp của bộ phận."
Vì phải chiếu cố cảm xúc của con trai, cho nên Ngô Thanh Nhàn vẫn luôn không có ý định tái hôn, cho dù hiện tại nhi tử khiến nàng thất vọng, nàng cũng không nghĩ tới sẽ tìm người khác.
Bởi vì nàng đã quen với cuộc sống độc thân.
Hơn nữa, không có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng.
"Vậy là tốt rồi, Ngô a di, về sau ngài tâm tình không tốt, tùy thời có thể gọi điện thoại cho ta, mặc kệ ở đâu, ta đều sẽ đến bên ngài."
Lời nói ôn nhu của Lý Tri Ngôn, khiến trong lòng Ngô Thanh Nhàn cảm thấy vô cùng xúc động.
Vừa định ôm Lý Tri Ngôn, nàng bỗng nhiên nói: "Tiểu Ngôn, ngươi đợi ta một chút."
Bởi vì khu vực ngoại thành hiện tại tương đối vắng vẻ.
Cho nên Ngô Thanh Nhàn đi tới phía sau một gốc cây gần đó, từ trong túi xách lấy ra khăn ướt, sau đó nàng ngồi xổm xuống.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Lý Tri Ngôn rõ ràng nghe được âm thanh nước chảy, bia không làm người ta say, nhưng lại rất dễ khiến người ta chống đỡ không nổi.
Một lúc sau, Ngô Thanh Nhàn lần nữa đến bên cạnh Lý Tri Ngôn, nắm tay hắn, cùng hắn tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu Ngôn, có lúc a di thường xuyên nghĩ, nếu mà ngươi là con của ta thì tốt biết mấy, đáng tiếc trên thế giới này không có hai chữ 'nếu mà' a."
"Ngươi thật sự rất tốt, a di hôn một cái."
Nhìn Ngô Thanh Nhàn muốn hôn mình, Lý Tri Ngôn cúi đầu, đưa mặt lại gần.
"Ngoan."
Liên tục hôn lên mặt Lý Tri Ngôn vài cái, đến khi hai bên má hắn đều dính đầy dấu son môi đỏ, Ngô Thanh Nhàn mới vừa lòng thỏa ý.
Nghe mùi thơm trên môi Ngô a di, Lý Tri Ngôn nắm bắt cơ hội này.
Nhẹ nhàng hôn lên môi Ngô Thanh Nhàn, nhưng hắn không dám làm động tác quá mức.
Trong nháy mắt này, đại não Ngô Thanh Nhàn hoàn toàn trống rỗng, Tiểu Ngôn đang làm cái gì vậy.
Hắn giống như là đang hôn môi mình, mình và hắn, sao có thể hôn môi.
Như vậy không tốt.
"Tiểu Ngôn..."
Vốn dĩ Lý Tri Ngôn còn có lý trí và lòng kính sợ đối với Ngô Thanh Nhàn, nhưng khi Ngô Thanh Nhàn hé miệng, Lý Tri Ngôn cũng không nhịn được nữa.
Hắn dù sao cũng là một thanh niên 18 tuổi huyết khí phương cương.
Có lúc căn bản không khống chế nổi hành vi của mình, ví dụ như hiện tại.
Lý Tri Ngôn không khống chế được ôm eo thon mặc sườn xám của Ngô Thanh Nhàn, sau đó hôn vào.
Trong khoảnh khắc này, đầu óc Ngô Thanh Nhàn hoàn toàn trống rỗng.
Lý Tri Ngôn vậy mà lại hôn mình, hắn là đứa nhỏ mà mình chứng kiến lớn lên a.
Mình là khuê mật của mẹ hắn, nhưng bây giờ...
Theo bản năng đáp lại Lý Tri Ngôn, Ngô Thanh Nhàn có chút hốt hoảng đẩy Lý Tri Ngôn ra.
"Tiểu Ngôn!"
"Ngươi quá đáng!"
Nghe giọng nói có chút tức giận của Ngô Thanh Nhàn, Lý Tri Ngôn cũng không kìm được mà sợ hãi, Ngô Thanh Nhàn không giống những nữ nhân khác, trong lòng hắn, Ngô a di giống như mẹ mình, được mình tôn trọng.
Nàng là khuê mật của mẹ, từ nhỏ đã thấy mình lớn lên, đau mình như vậy, nếu nàng tức giận, mình thật sự sẽ sợ mất đi Ngô a di.
"Thật xin lỗi, Ngô a di, ta chưa có tiếp xúc qua nữ nhân, vừa rồi không cẩn thận hôn lên môi ngài, ta nhịn không được..."
Nghe Lý Tri Ngôn nói vậy, trong lòng Ngô Thanh Nhàn cũng mềm nhũn ra.
Nàng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tri Ngôn, sau đó nhón chân lên hôn một cái lên mặt Lý Tri Ngôn.
"Tốt, Tiểu Ngôn, a di có chút hung dữ với ngươi, đừng để ý."
Kéo tay Lý Tri Ngôn, tiếp tục đi về phía trước.
Ngô Thanh Nhàn thấp giọng nói: "Tiểu Ngôn, ngươi không cần giận a di."
"A di là trưởng bối của ngươi, trong lòng a di, ngươi mãi mãi là đứa trẻ mặc quần yếm."
"Chuyện vừa rồi, hai chúng ta không thể làm, ngươi nghĩ mà xem, nếu mẹ ngươi biết, nàng sẽ có cảm giác gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận