Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 163: Lưu Mỹ Trân cảm giác bị móc sạch, trong nhà mới Phương Tri Nhã khác phương thức (3)

**Chương 163: Lưu Mỹ Trân cảm thấy bị vét sạch, trong nhà mới Phương Tri Nhã khác phương thức (3)**
Ánh dương quang trong phòng ngủ chính đã chuyển sang màu vàng kim.
Sau khi trải xong g·i·ư·ờ·n·g, Lý Tri Ngôn thoải mái nằm xuống.
Còn Phương Tri Nhã thì tựa vào trong n·g·ự·c hắn.
"Bảo bối, a di không nghĩ tới, sẽ cùng ngươi có một mái nhà."
"Bây giờ, không phải liền có rồi sao."
Nhìn đôi môi đỏ của Phương Tri Nhã, Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng áp sát tới, mà Phương Tri Nhã cũng chủ động đưa đôi môi đỏ của mình lại gần.
Hai người hôn nhau say đắm.
Một lát sau, Phương Tri Nhã mặt mày ửng đỏ liếc Lý Tri Ngôn một cái.
......
Hồi lâu sau, trong phòng bếp, Phương Tri Nhã uống một ngụm nước lớn.
Sau đó nhẹ nhàng nhả vào trong bồn.
Rồi cùng Lý Tri Ngôn tạm biệt.
"Bảo bối, mau trở về đi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Ân, Phương a di, gặp lại."
Lý Tri Ngôn ôm lấy Phương Tri Nhã, hôn lên trán nàng một cái rồi trở về nhà.
Giống như ngày thường, ăn cơm, cùng lão mụ xem TV.
Hơn 10:00, Lý Tri Ngôn về tới phòng mình, dự định đi ngủ, thì hệ thống công bố nhiệm vụ mới.
"Nhiệm vụ mới được công bố."
"Bởi vì công ty của Vương Thương Nghiên gặp nguy cơ, cho nên nàng cần lấy được hạng mục của x·ư·ơ·n·g Long Tập Đoàn."
"Tại x·ư·ơ·n·g Long Tập Đoàn có nhân mạch, Liễu Hoan sẽ nhân cơ hội này uy h·iếp Vương Thương Nghiên, buộc nàng phải q·u·ỳ xuống, hơn nữa cùng Liễu Hoan p·h·át sinh một số chuyện."
"Thỉnh hãy giúp Vương Thương Nghiên lấy được hạng mục của x·ư·ơ·n·g Long Tập Đoàn."
"Phần thưởng nhiệm vụ, 30 vạn nguyên tiền mặt."
"Ghi chú, Tôn tổng của x·ư·ơ·n·g Long Tập Đoàn đã trở thành nhân mạch của ngươi, ngươi có thể dễ dàng giúp Vương Thương Nghiên lấy được hạng mục này."
Lần này phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống lên tới 30 vạn......
Lý Tri Ngôn đã quá lâu không nhận được phần thưởng m·ạ·n·g giao t·h·iệp kiểu này.
Điều này khiến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn......
"Cái tên Liễu Hoan này thật là một tên súc sinh a......"
Lý Tri Ngôn xem qua thời gian thực hiện nhiệm vụ ngày mai.
Hắn từ từ đi ngủ, cùng lão mụ ăn chung bữa sáng, tạm biệt xong.
Lý Tri Ngôn không nỡ phải rời khỏi nhà, là một đứa con trai cưng, lại kết thúc một kỳ nghỉ cuối tuần được mẹ nuông chiều.
Thật hy vọng kỳ nghỉ đông mau tới a......
Bất quá kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán ngày càng đến gần, đến lúc đó liền có thể bồi lão mụ thật tốt.
......
Đi tới trường học, Lý Tri Ngôn trên đường đều nghe được không ít những chuyện liên quan tới Trương Hồng Lỗi.
Chiếc xe BMW 4 của hắn vì nợ tiền vay quá hạn mà bị k·é·o đi.
Mà bây giờ hắn ở trong trường đã trở thành một trò hề, một kẻ nực cười từ đầu đến đuôi.
Đi không bao lâu, Lý Tri Ngôn gặp Ân Cường.
Ân Cường nhìn Lý Tri Ngôn, trong lòng rõ ràng tương đối p·h·ẫ·n h·ậ·n, bất quá lại mang th·e·o một chút sợ hãi ngấm ngầm.
Hắn luôn cảm thấy Lý Tri Ngôn không đơn giản như vậy.
Trương Hồng Lỗi và Lý Tri Ngôn có mối t·h·ù không nhỏ, hắn là biết đến, mà Trương Hồng Lỗi gần đây lại gây sự với hắn, nhưng lại bị bắt giam, nghe nói lần này cộng dồn các tội lại, đoán chừng phải chấp hành án tù từ mười năm trở lên.
Nhưng mà nghĩ lại, Trương Hồng Lỗi chỉ là một tên nghèo kiết xác.
Mà chính mình thì khác, mình có lão mụ che chở, hơn nữa, thực lực của hắn lại đủ.
Lần trước ở nhà mình, lão mụ đã thu thập tên p·h·ế vật này rất tốt, khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt mẹ.
Hắn chỉ là một tên p·h·ế vật, thậm chí, lão mụ còn tát hắn.
Hắn cũng chỉ có thể bị ép cười đáp lại, cảm giác này thật sự là rất thoải mái.
Chính mình không cần thiết phải sợ Lý Tri Ngôn......
Hai người đối mặt, không ai nói với ai câu nào, bất quá Lý Tri Ngôn thực sự muốn đến nhà Ân Tuyết Dương ăn cơm.
Cái phong cách hành sự của Ân Tuyết Dương này có chút t·à·n nhẫn, bất quá mình lại t·h·í·c·h cảm giác như vậy.
Buổi sáng, Lý Tri Ngôn giống như thường ngày, lên lớp, nói chuyện phiếm.
Buổi trưa, Lý Tri Ngôn tới văn phòng của Hàn Tuyết Oánh một chuyến.
Dựa theo thời khóa biểu, bây giờ văn phòng Hàn Tuyết Oánh hẳn là không có người.
Khi Lý Tri Ngôn đi tới văn phòng phụ đạo viên.
Quả nhiên, trong văn phòng chỉ có Hàn Tuyết Oánh một mình, lúc này nàng hẳn là đang định đi nhà ăn ăn cơm.
"Hàn a di."
Lý Tri Ngôn đi lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống, giúp Hàn Tuyết Oánh xoa b·ó·p.
Đối với chuyện xoa bóp này, Hàn Tuyết Oánh sớm đã quen rồi.
"Tiểu Ngôn."
"Hàn a di, lực đạo đã được chưa."
"Ân......"
Hàn Tuyết Oánh nhớ tới việc mình đã hứa với Lý Tri Ngôn, có thể hôn môi mới có thể làm cho hắn từ bỏ ý định theo đuổi mình, cảm thấy có chút hoang đường.
Mặc dù gần đây Lý Tri Ngôn không có tìm đến mình, nhưng mà trong lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.
"Hàn a di."
"Gần đây Ân Đắc Lợi không có tới q·uấy r·ối ngài chứ."
Nghe được Lý Tri Ngôn nhắc tới Ân Đắc Lợi, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng lóe lên vẻ chán gh·é·t, cái ông chú đó của mình, thật sự là quá ghê t·ở·m.
"Không có, bất quá a di sợ hắn ở đâu đó mai phục, cho nên không dám về nhà."
"Chủ nhật này a di vốn là muốn về nhà xem sao."
"Bất quá bây giờ ở trường học vẫn còn an toàn."
Hàn Tuyết Oánh có chút bất đắc dĩ nói, bây giờ bởi vì Ân Đắc Lợi.
Hàn Tuyết Oánh cảm thấy cuộc s·ố·n·g của mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Không có việc gì, Hàn a di, ngài muốn trở về lúc nào thì ta sẽ đi cùng ngài."
n·g·ư·ợ·c lại gặp nguy hiểm hệ th·ố·n·g sẽ thông báo cho chính mình.
Cho nên Lý Tri Ngôn không hề lo lắng chút nào.
Ân Đắc Lợi mỗi lần có loại hành vi kia, đều là giúp mình làm chuyện tốt mà thôi.
Mà giấc mộng của hắn cả đời này cũng không có cách nào thực hiện, chỉ có thể tự mình giúp hắn thực hiện mà thôi.
"Ân, Tiểu Ngôn, ngươi đến tìm a di, là có chuyện sao?"
"Ta buổi chiều muốn xin phép nghỉ."
"Được......"
Đối với việc Lý Tri Ngôn xin phép nghỉ, Hàn Tuyết Oánh sớm đã quen rồi, mặc dù mình làm phụ đạo viên không xứng chức, nhưng mà Lý Tri Ngôn bây giờ đúng là không cần chương trình học đại học để nâng cao tương lai của hắn.
Sau đó, chuyện khiến cho Hàn Tuyết Oánh tim đ·ậ·p rộn ràng đã xảy ra.
Lý Tri Ngôn trực tiếp lao đến hôn lên đôi môi đỏ của Hàn Tuyết Oánh.
"Tiểu Ngôn, ngươi làm gì......"
"Hàn a di, trước đó chúng ta đã nói, có thể......"
Hàn Tuyết Oánh rất kháng cự, kể từ khi trượng phu q·ua đ·ời, mình chưa từng có chuyện hôn môi.
Trừ lần trước Lý Tri Ngôn vì đ·u·ổ·i Ân Đắc Lợi đi.
Bây giờ tại phòng làm việc của mình cùng Lý Tri Ngôn hôn môi.
Khiến cho Hàn Tuyết Oánh trong lòng thật sự cảm thấy thẹn thùng.
Thế nhưng, chuyện kia đúng là chính mình đã đáp ứng.
"Tiểu Ngôn......"
Hàn Tuyết Oánh muốn ngăn cản, nhưng mà không còn kịp rồi, từ từ, nàng cũng bắt đầu bị động đáp lại.
Thiếu niên 18 tuổi cùng thục nữ 39 tuổi ôm hôn nhau say đắm.
Lý Tri Ngôn không ngừng vuốt ve cặp đùi đẹp của Hàn Tuyết Oánh, mà Hàn Tuyết Oánh bị đè nén hơn mấy năm tịch mịch.
Cũng đã nhận được không ít sự thư giãn.
Mãi cho đến khi có người tới, Hàn Tuyết Oánh mới vội vàng đẩy Lý Tri Ngôn ra.
"Tiểu Ngôn, sau này chuyện hôn môi như vậy, không nên làm ở chỗ này, biết không."
"Ta đã biết, Hàn a di......"
Hàn Tuyết Oánh cũng nghĩ thông rồi.
Chuyện này là chính mình đáp ứng, cho nên đúng là không thể đổi ý, chỉ là cần phải chú ý sự riêng tư mà thôi.
Mãi đến khi một vị nữ giáo viên đi vào, Lý Tri Ngôn mới rời khỏi văn phòng.
"Hàn lão sư, mặt của cô sao lại đỏ như vậy, có phải bị sốt không."
"Không có, chỉ là vừa rồi ăn chút đồ thôi."
Giữa trưa, Lý Tri Ngôn trực tiếp đi chỗ Khương Nhàn ăn cơm trưa.
Thời gian chấp hành nhiệm vụ là buổi chiều.
Sau khi Lý Tri Ngôn đến, Khương Nhàn liền đi vào phòng bếp bận rộn.
Nhìn làn da ửng đỏ, khí sắc càng ngày càng tốt của Khương Nhàn, Lý Tri Ngôn lại càng cảm tạ sự cường đại của trú nhan t·h·u·ậ·t.
Phụ nữ muốn trẻ trung, liền phải dựa vào chính mình cố gắng mới được.
"Khương a di, ngài thật sự là càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp."
Lý Tri Ngôn ngồi ở trên g·i·ư·ờ·n·g trong căn phòng nhỏ, nhìn Khương Nhàn đang bận rộn trong phòng bếp phía sau mà nói.
"Miệng ngươi thật dẻo......"
Trong lòng Khương Nhàn vô cùng vui vẻ.
Lý Tri Ngôn nói đúng là sự thật, Phương Tri Nhã gần đây cảm thấy da của mình ngày càng đẹp hơn, hơn nữa sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Được người mình yêu tán dương, là một chuyện rất tuyệt vời.
Lý Tri Ngôn cũng suy nghĩ đến chuyện mua nhà, Khương a di phải mua một căn, còn có Ngô a di cũng phải mua một căn.
Dù sao có một mái nhà, đối với phụ nữ mà nói là chuyện rất quan trọng.
Phương Tri Nhã có nhà xong, Lý Tri Ngôn có thể thấy rõ sự mừng rỡ trong đáy lòng nàng.
Sau bữa cơm trưa.
Khương Nhàn liền chủ động đi kéo cửa xếp lại.
"Tiểu Ngôn......"
"A di nhớ ngươi."
Nhìn dáng vẻ mê người cùng vòng 1 ngạo nghễ của Khương Nhàn, Lý Tri Ngôn đã gom góp một chút hormone, làm sao có thể khống chế được tâm tình của mình.
Sau đó, hai người rất tự nhiên hôn nhau say đắm.
Lý Tri Ngôn ôm Khương Nhàn, đi về phía trong phòng nhỏ.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người sớm đã quen đường quen nẻo, cho nên làm gì cũng đều tương đối tự nhiên.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận