Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 309: Thẩm a di phòng ngủ, 30 như sói, 40 như hổ! (2)

**Chương 309: Phòng ngủ của dì Thẩm, 30 như sói, 40 như hổ! (2)**
Hồi lâu sau, Thẩm Tân Dung đi tắm rửa.
Lý Tri Ngôn thì nằm trên ghế sô pha, tâm trạng hắn vô cùng vui vẻ.
"Có vô hạn tinh lực chính là mỗi ngày đều trôi qua rất hạnh phúc a."
"Giống như Lưu Tử Phong loại kia, đoán chừng bây giờ đang mỗi ngày bị đánh ăn canh đi."
Nghĩ đến thảm trạng của Lưu Tử Phong và Lưu Tử Kiện, Lý Tri Ngôn trong lòng có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.
Đối với những kẻ xấu này, nên để cho Lý Mỹ Phượng huấn luyện quân sự thật tốt.
Không bao lâu, Thẩm Tân Dung mặc áo ngủ đi ra.
Tóc nàng ẩm ướt, trên gương mặt xinh đẹp còn vương vệt đỏ ửng chưa tan, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Mà vòng một ngạo nghễ kia cũng khiến Lý Tri Ngôn cảm thấy nội tâm một hồi gió nổi mây phun.
"Thẩm a di..."
"Ngươi cũng đi tắm đi, tiểu Ngôn, chờ một chút có thể đi ngủ."
"Tốt, ta đi tắm rửa."
Lý Tri Ngôn không nói chuyện tất đen, nhưng hắn biết Thẩm Tân Dung hiểu ý hắn.
...
Thẩm Tân Dung trở về phòng ngủ.
Ngồi trên giường, từ tủ đầu giường lấy ra hai đôi tất đen mới.
Mặc dù nàng cũng sẽ ngẫu nhiên mặc đồ trắng.
Nhưng là nàng biết.
Nội tâm Lý Tri Ngôn thích nhất cuối cùng vẫn là tất đen.
Tất đen vật như vậy.
Từ đầu đến cuối cũng khiến Lý Tri Ngôn trong lòng tương đối mê muội.
Mặc xong, nàng mới dùng áo ngủ che lên cặp đùi đẹp tất đen.
Sau đó vào trong chăn ngồi xuống.
Giờ phút này, Thẩm Tân Dung nội tâm chỉ cảm thấy có chút mong chờ, buổi tối hôm nay có thể ôm tiểu phôi đản này ngủ thật ngon.
Trong lòng mình, có thể triệt để an tâm.
Rất nhanh, Lý Tri Ngôn cũng mặc cùng kiểu áo ngủ đi tới phòng ngủ.
"Tắt đèn đi."
Thẩm Tân Dung ở đầu giường bật lên đèn ngủ nhỏ chiếu sáng trong đêm.
Lý Tri Ngôn tắt đèn, không kịp chờ đợi lên giường.
"Thẩm a di... Tất đen xuyên qua đi."
Sờ một cái trong chăn, Lý Tri Ngôn quả nhiên sờ tới tất đen trơn mượt.
Điều này khiến trong lòng hắn càng thêm hưng phấn.
Thẩm a di quả nhiên là hiểu chính mình.
Thẩm Tân Dung theo bản năng co lại về phía sau.
Chỉ có Lý Tri Ngôn lại chăm chú nắm lấy cặp đùi đẹp tất đen của Thẩm Tân Dung.
Sau đó cũng chui vào ổ chăn, ôm lấy Thẩm Tân Dung.
"Thẩm a di..."
Cảm thụ được Lý Tri Ngôn không thành thật, Thẩm Tân Dung hỏi dò: "Tiểu phôi đản, ngươi không mệt a."
"Ta không mệt, sau đó ngài phải nghỉ ngơi bảy ngày, buổi tối hôm nay nhất định phải nắm chặt chút mới được."
Thẩm Tân Dung biết, giống như tuổi này của Lý Tri Ngôn.
Đặc biệt là hắn khác hẳn với thường nhân, bảy ngày.
Đúng là có chút khó khăn cho hắn.
"Ừm... Tốt..."
Nằm trong ngực Lý Tri Ngôn, Thẩm Tân Dung nhắm mắt lại.
Sau đó liền không nói.
Lý Tri Ngôn lần nữa hôn lên Thẩm Tân Dung.
...
Đến hơn ba giờ, Thẩm Tân Dung tựa vào trong ngực Lý Tri Ngôn, nặng nề ngủ thiếp đi.
Lý Tri Ngôn trong lòng vẫn nghĩ đến việc làm thế nào để nói với Thẩm Tân Dung chuyện sinh con.
Chỉ có, hắn cũng biết.
Chuyện này tuyệt đối không phải dễ dàng như vậy.
Muốn Thẩm Tân Dung sinh con cho mình, chuyện này chỉ có thể dùng điên cuồng để hình dung.
Sau đó, hắn ôm Thẩm Tân Dung từ từ đi ngủ.
Đến hơn bốn giờ.
Lý Tri Ngôn cảm thụ được xúc cảm cặp đùi đẹp tất đen truyền đến trên đùi.
Hắn lần nữa nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Tân Dung.
Sau đó ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng.
Trong mơ mơ màng màng có tri giác, Thẩm Tân Dung cũng đáp lại.
Sau đó hết thảy đều tương đối hiển nhiên.
Sau đó, chính là ngủ một giấc đến sáng rõ.
Lý Tri Ngôn tỉnh lại lúc hơn mười giờ.
Ngoài cửa, tiếng Thẩm Tân Dung xào rau truyền đến.
Khiến Lý Tri Ngôn cũng cảm thấy đói bụng.
"Đã mười giờ rồi a..."
Lý Tri Ngôn nghĩ thầm.
Không biết, Thẩm a di có hay không tới cái kia phiền phức.
Bởi vì phòng rất nhỏ, là nguyên nhân hai phòng ngủ một phòng khách, cho nên mùi thơm của thức ăn Lý Tri Ngôn ngửi vô cùng rõ ràng.
Đi ra ngoài, Lý Tri Ngôn nhìn Thẩm Tân Dung bận rộn trong bếp, nói: "Thẩm a di, sớm như vậy đã làm thịt kho tàu bào ngư a."
Lý Tri Ngôn ăn thịt kho tàu bào ngư bình thường đều là ban đêm ăn.
Buổi sáng vẫn chưa ăn qua, dù sao điểm tâm bình thường đều là làm thức nhắm thanh đạm.
Lý Tri Ngôn đã quen cuộc sống như vậy.
"Hai hàng... Biết ngươi thích ăn, cho nên a di làm cho ngươi a."
Thẩm Tân Dung ôn nhu nói.
"Bàn chải đánh răng khăn mặt đều ở trong phòng vệ sinh, chuẩn bị cho ngươi xong rồi, đi đánh răng đi."
Đi tới phòng vệ sinh.
Lý Tri Ngôn thấy được Thẩm Tân Dung chuẩn bị xong khăn mặt rửa mặt, còn có bàn chải đánh răng nàng đã bóp kem đánh răng sẵn cho mình.
"Thẩm a di chính là ôn nhu cẩn thận."
Đánh răng, lúc này Lý Tri Ngôn trong lòng cảm thấy một hồi ấm áp.
Rửa mặt xong, trên bàn cơm đã có không ít mỹ thực.
"Hiện tại kỳ thật cũng đến trưa rồi, ăn thịt kho tàu bào ngư cũng bình thường, trước đó ngươi không phải cũng là giữa trưa ăn sao."
Lý Tri Ngôn ừ một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tân Dung.
Sờ soạng cặp đùi đẹp tất đen của Thẩm Tân Dung.
Hắn ăn bữa sáng.
"Thẩm a di, ngài cái kia thân thích có tới không."
Thẩm Tân Dung có chút thẹn thùng nói: "Còn không có."
Lý Tri Ngôn sững sờ, sau đó hỏi: "Thẩm a di, vậy có phải hay không mang thai."
"Nói mò gì đó, vẫn luôn bảo hộ tốt như vậy, làm sao có thể mang thai."
Nghĩ đến nếu như mình mang bầu hài tử của Lý Tri Ngôn.
Thẩm Tân Dung liền có loại cảm giác không thể gặp người.
Cái này quá làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng.
"Nhưng là a di cảm giác, lại quá một giờ, liền..."
"Ừm..."
Nàng không nói tiếp, nhưng Lý Tri Ngôn cũng rõ ràng nàng nói gì.
"Thẩm a di, vậy chúng ta cơm nước xong xuôi nắm chặt đi."
"Ngươi không mệt a!"
Thẩm Tân Dung ngoài miệng nói vậy, nhưng nội tâm lại cảm thấy có chút mong chờ.
Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ câu nói này thật sự không sai chút nào.
Nàng cũng không ngoại lệ.
"Ta đương nhiên không mệt, Thẩm a di, ta còn rất trẻ."
"Hơn nữa ta là người có thiên phú."
Thẩm Tân Dung trầm mặc, điểm này.
Trong lòng nàng thật sự không thể không thừa nhận, thiên phú của Lý Tri Ngôn, tuyệt đối có thể dùng vô địch để hình dung.
"Bạn gái của ngươi làm sao bây giờ."
Lúc này, Thẩm Tân Dung có chút lo lắng hỏi.
Nếu như bởi vì chính mình mà Lý Tri Ngôn cùng bạn gái của hắn không hạnh phúc, đó cũng là một loại sai lầm.
"Thẩm a di, ta dạng gì ngài còn không biết à."
Thẩm Tân Dung nghĩ nghĩ, ừ một tiếng.
Sau bữa điểm tâm, hai người súc miệng, Thẩm Tân Dung đi phòng bếp.
Mà Lý Tri Ngôn nhìn Thẩm Tân Dung rửa chén.
Từ phía sau đi tới, sau đó ôm lấy Thẩm Tân Dung.
"Thẩm a di, ta nhớ đến c·h·ết rồi..."
"Hôm qua không phải ở lại đây sao, còn nhớ a di a."
Thẩm Tân Dung vừa rửa bát, cũng tùy ý Lý Tri Ngôn hồ nháo.
"Ta đối với ngài tưởng niệm, cũng không phải một buổi tối có thể triệt tiêu."
"Mỗi ngày cùng ngài ở chung một chỗ, ta đều nghĩ đến không được."
Lời này càng khiến Thẩm Tân Dung cảm thấy khó tin, nếu là mỗi ngày cùng Lý Tri Ngôn ở chung một chỗ, như vậy sẽ là cảm giác gì.
"Rửa chén..."
Thẩm Tân Dung nhắc nhở, nhưng Lý Tri Ngôn lại không hề buông tha nàng.
Nàng biết, chén của mình coi như không rửa được rồi.
...
Lúc mười một giờ rưỡi.
Lý Tri Ngôn nằm trên ghế sô pha, nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay.
Hôm nay chính là lúc Quách Võ tên súc sinh này đến mất mặt xấu hổ.
Hôm nay phải đi xem kịch vui mới được.
Mà Thẩm Tân Dung thì cầm một miếng Tô Phỉ đi phòng vệ sinh.
Một lát sau, Thẩm Tân Dung mới một lần nữa ngồi bên cạnh Lý Tri Ngôn.
"Tiểu phôi đản, lần này có thể yên tĩnh đi."
Lý Tri Ngôn ôm lấy Thẩm Tân Dung, lại hôn lên.
Điều này thực sự làm Thẩm Tân Dung giật nảy mình.
Lấy tiểu phôi đản, điên cuồng như vậy.
Chỉ có còn tốt, Lý Tri Ngôn chỉ hôn nàng trong chốc lát, liền tách ra.
"Thẩm a di, ta phải về trường học."
"Tốt, trên đường lái xe chậm một chút."
Ôn nhu sờ lên đầu Lý Tri Ngôn.
Thẩm Tân Dung hôn lên trán hắn, ánh mắt tràn đầy loại cưng chiều đối với vãn bối của mình.
Lý Tri Ngôn mặc dù là nam nhân của nàng.
Nhưng cũng là một hài tử 18 tuổi, hai người tuổi tác kém trọn vẹn hai vòng.
Cho nên, phần lớn thời gian trong lòng nàng cũng coi Lý Tri Ngôn là một hài tử đã trưởng thành để đối đãi.
"Ta sẽ chậm một chút Thẩm a di."
Lý Tri Ngôn cũng hôn lên môi Thẩm Tân Dung, ôm nàng một hồi, ngửi hương vị trên tóc nàng, mới rời khỏi nhà Thẩm Tân Dung.
...
Cùng Thẩm Tân Dung tách ra, Lý Tri Ngôn trong lòng còn cảm thấy vô cùng không nỡ.
"Đêm qua, thật là một đêm khó quên a."
"Thẩm a di thật sự khiến người ta cảm thấy muốn ôm nàng mãi..."
Lý Tri Ngôn nghĩ đến, hắn đã đi tới cửa trường học.
Lúc này ngoài trường học, khắp nơi đều là sinh viên đi ra ăn cơm.
Mặc dù nhà ăn trường học rất rẻ, nhưng vẫn rất nhiều người thích ăn đồ vật kích thích như vậy.
"Đi phố thương nghiệp nhìn tỷ ta một chút."
Nghĩ đến Đinh Bách Khiết vì mình làm rất nhiều thay đổi.
Còn có chuyện từng phát sinh trong phòng nhỏ.
Lý Tri Ngôn trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút ngứa ngáy.
...
Ở nhà Thẩm Tân Dung thu thập xong hết thảy, thay ga giường.
Nàng lười biếng vươn vai.
Đường cong linh lung thoạt nhìn tương đối mê người.
"Đứa nhỏ này, thật sự quá giày vò người, một đêm đều không ngủ được mấy."
Cảm giác buồn ngủ truyền đến.
Thẩm Tân Dung nhìn cặp đùi đẹp mang tất đen của mình.
Nằm trên giường, sau đó đắp chăn lên, dự định buổi chiều nghỉ ngơi cho khỏe.
"Trong khoảng thời gian này thật tốt xử lý chuyện công ty đi."
"Đến lúc đó, tiểu phôi đản này còn không biết muốn làm sao điên."
Nghĩ đến Lý Tri Ngôn lúc nào cũng muốn quấn lấy mình, bắt mình sinh con cho hắn.
Thẩm Tân Dung trong lòng cảm thấy rất hoang đường.
Tiểu tử này, nhỏ hơn mình 24 tuổi, còn có hay không coi mình là... trưởng bối!
Nếu là mình mang thai, bị người khác thấy được, lúc này nghĩ thế nào a.
Trong lòng mang theo rất nhiều ngọt ngào, Thẩm Tân Dung nhắm hai mắt lại.
Từ từ đi ngủ. (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận