Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 113: Cố gắng chuẩn bị dựng, Ân Tuyết Dương xử lý khó xử, phụ đạo viên dựa vào lí lẽ biện luận (2)

**Chương 113: Cố gắng chuẩn bị mang thai, Ân Tuyết Dương xử lý khó khăn, phụ đạo viên dựa vào lý lẽ biện luận (2)**
"Chuyện này đã điều tra rất rõ ràng."
"Vì lẽ đó Hàn lão sư cũng không cần thiên vị học sinh của mình."
Ân Tuyết Dương âm thanh mang theo một chút khí thế không thể nghi ngờ, khí tràng của nàng, đúng là rất mạnh.
Kế tiếp, Hàn Tuyết Oánh cùng Ân Tuyết Dương tranh chấp.
Thế nhưng, dù sao cánh tay không lay chuyển được bắp đùi.
Cuối cùng Hàn Tuyết Oánh bất đắc dĩ đi ra khỏi văn phòng Ân Tuyết Dương, sau khi đi ra ngoài, trong lòng nàng vẫn có chút tức giận bất bình, bất quá hôm nay là không có kết quả.
Mặc dù cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, nhưng Hàn Tuyết Oánh cũng không hề nghĩ đến việc từ bỏ.
Kế tiếp, nàng sẽ luôn đến tìm Ân Tuyết Dương, cho tới khi xử lý của Lý Tri Ngôn được tiêu trừ sạch.
Về tới văn phòng, Hàn Tuyết Oánh trong lòng có chút phiền muộn.
Lúc này, nàng nghĩ tới cái cuốn truyện mình nhặt được trên đường đêm qua, đang bị khóa ở trong ngăn kéo.
Bìa và tiêu đề cuốn truyện này, đối với Hàn Tuyết Oánh mà nói là những thứ không thể chấp nhận.
Thế nhưng, sau khi đọc những câu chuyện cảm động giữa phụ đạo viên và học sinh, nàng lại không hiểu sao giữ nó lại.
Hơn nữa, chuyện biểu ca Lý Tri Ngôn kể trước đó, có phải hay không có chút tương tự với nội dung bên trong.
Những chi tiết và những tình tiết không nên có trong truyện đều vô cùng rõ ràng.
Bởi vì thân phận của nam nữ nhân vật chính, cho nên theo bản năng.
Bởi vì thân phận của nam nữ nhân vật chính, cho nên theo bản năng.
Hàn Tuyết Oánh liền nhập tâm vào, hơn nữa từ từ lật xem.
Thẳng đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Tuyết Oánh mới giật mình hoàn hồn.
"Hàn a di."
Thấy trong văn phòng không có lão sư nào khác, cho nên Lý Tri Ngôn cũng không gọi phụ đạo viên, mà là trực tiếp gọi Hàn a di.
"Tiểu Ngôn, tới ngồi."
Hàn Tuyết Oánh gọi Lý Tri Ngôn ngồi xuống, đồng thời, nàng đem cuốn truyện kia nhét vào trong ngăn kéo, loại sách báo bên ngoài này không thể để cho Lý Tri Ngôn thấy được.
Mặc dù hắn đã 18 tuổi, nhưng vẫn là một đứa trẻ thật sự.
"Hàn a di."
Lý Tri Ngôn thuận tay đóng cửa lại, tiếp đó kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh Hàn Tuyết Oánh.
"Tiểu Ngôn, chuyện của con a di vẫn đang giúp con tranh thủ."
"Con yên tâm, a di nhất định sẽ giúp con xóa bỏ trừng phạt."
Đối với việc này, Lý Tri Ngôn ngược lại không ôm hy vọng quá lớn, tiêu trừ trừng phạt việc này, muốn dựa vào Hàn Tuyết Oánh là căn bản không thể nào.
Mặc dù kiếp trước, Lý Tri Ngôn không có nhiều tiếp xúc với Ân Tuyết Dương, người nữ nhân mười phần tao nhã này.
Nhưng, Lý Tri Ngôn cũng đã từng nghe nói nàng nổi tiếng bao che cho con.
Ân Vân Kiệt hận mình như vậy, Ân Tuyết Dương nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này tấn công mình.
Muốn tiêu trừ xử lý này vẫn phải dựa vào chính mình.
Bất quá Lý Tri Ngôn cũng không hề coi đó là chuyện gì to tát.
"Ngài đừng lo lắng nhiều như vậy, không có chuyện gì Hàn a di."
"Đúng rồi, chân ngài còn đau không?"
Nhìn đôi tất chân dưới váy ngắn của Hàn Tuyết Oánh, Lý Tri Ngôn ân cần hỏi han.
Nếu cổ chân phụ đạo viên có tổn thương, đi đường sẽ bất tiện, điều này đối với tất cả bạn học mà nói đều không phải là một chuyện tốt.
Vì lẽ đó Lý Tri Ngôn trong lòng vô cùng lo lắng vấn đề an toàn của Hàn Tuyết Oánh.
"Đã hết đau."
"Tiểu Ngôn, vẫn phải cảm ơn con, nói đến, sau khi đem hình của anh ấy thu lại."
"A di đúng là không giống trước kia dễ dàng nhớ tới chuyện quá khứ."
"Người ta đúng là không nên đắm chìm trong nỗi đau quá khứ."
Lý Tri Ngôn gật đầu một cái.
"Hàn a di, ngài có thể nghĩ như vậy thì tốt, bất quá sau này ta sẽ tìm ngài nói chuyện phiếm, bồi ngài."
"Bằng không, chẳng bao lâu nữa ta sợ ngài trở lại trạng thái trước đây."
Trong thanh âm của Lý Tri Ngôn tràn đầy quan tâm.
"Tốt, sau này lúc không có chuyện gì làm liền sẽ tìm a di trò chuyện."
"Đúng rồi, Hàn a di, ta còn phải giúp ngài tiếp tục xoa bóp."
"Bằng không, sau này có thể sẽ không hồi phục tốt, trên cổ chân vẫn sẽ còn chút vết thương ngầm."
Lý Tri Ngôn vô cùng nghiêm túc, với tư cách một bác sĩ, thầy thuốc nhân tâm.
Hắn muốn giúp Hàn a di khỏi chân, tuyệt đối không phải là bởi vì muốn sờ chân hay gì.
Chính là muốn trị chữa thương thế.
"Tốt."
"Còn muốn cởi tất chân sao."
Hàn Tuyết Oánh đối với năng lực xoa bóp của Lý Tri Ngôn có thể nói là tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì trước đó, nàng đúng là được Lý Tri Ngôn chữa lành.
Vết thương nghiêm trọng như vậy, khi đó, nàng cũng cảm thấy có thể sẽ phải nghỉ làm vài ngày.
Thế mà, dưới sự xoa bóp của Lý Tri Ngôn, rất nhanh liền hoàn toàn khôi phục bình thường.
"Hàn a di, ta xoa bóp cũng là muốn sát bên da thịt mới có thể có hiệu quả tốt nhất."
Hàn Tuyết Oánh tay ngọc nhẹ nhàng đặt ở mép tất chân.
Tiếp đó đem tất chân từ từ cởi xuống.
Một đôi chân dài trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt Lý Tri Ngôn.
"Con theo a di."
Lý Tri Ngôn cầm chân ngọc của Hàn Tuyết Oánh, sau đó đem bắp chân của nàng nhẹ nhàng đặt lên đùi của mình.
Ở khoảng cách gần như thế, mùi thơm trên người Hàn a di làm cho Lý Tri Ngôn có cảm giác muốn nhắm mắt lại cảm nhận một cách tỉ mỉ.
Phát động kỹ năng xoa bóp, Lý Tri Ngôn đem cổ chân bị thương của Hàn Tuyết Oánh xoa bóp thật kỹ.
"Ân..."
Hàn Tuyết Oánh phát ra âm thanh vô cùng thoải mái, loại thời điểm này, thanh âm của nàng lại khôi phục thành loại thanh âm nũng nịu.
Nếu để cho Hàn a di gọi một tiếng "chồng ta", cảm giác sẽ như thế nào đây?
Lý Tri Ngôn trong lòng không ngừng tưởng tượng.
Một lát sau, tay của hắn di chuyển đến trên đùi Hàn Tuyết Oánh.
"Tiểu Ngôn, hôm nay cũng muốn xoa bóp bắp đùi sao."
"Ân, Hàn a di, trong khoảng thời gian này ta sẽ thường xuyên đến giúp ngài xoa bóp."
"Tuyệt đối đừng lưu lại di chứng gì mới được."
Mặc dù biết đây là cách xoa bóp thuần túy của Trung y, nhưng mà trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết Oánh vẫn xuất hiện một vòng ửng đỏ.
Chồng mất đã lâu như vậy, nàng là một nữ nhân bình thường.
Trong lòng sao có thể không có chút ý nghĩ nào.
Mùi trên người Lý Tri Ngôn tràn đầy hương vị kích thích nam tính.
Làm cho Hàn Tuyết Oánh trong lòng có loại muốn ôm lấy Lý Tri Ngôn xúc động.
Sau mười mấy phút, Hàn Tuyết Oánh mới giữ lấy bàn tay Lý Tri Ngôn đang đặt trên đùi mình.
"Tiểu Ngôn, đã đến giờ, nên đi học rồi."
"Tốt, Hàn a di, lúc không có chuyện gì ta sẽ lại đến giúp ngài xoa bóp."
Lý Tri Ngôn biết, sau này nếu muốn xin nghỉ phép, cần phải làm cho phụ đạo viên được xoa bóp thật thư thái.
Như vậy, nàng mới có thể giúp mình.
Sau khi Lý Tri Ngôn ra ngoài cài cửa lại, toàn bộ trong văn phòng chỉ còn lại Hàn Tuyết Oánh một mình.
Mặt của nàng bắt đầu nóng bừng, bàn tay Lý Tri Ngôn thật sự đặc biệt thần kỳ, lúc hắn giúp mình xoa bóp, trong tim mình lúc nào cũng có ý nghĩ muốn đưa hắn về phòng ngủ.
Mình mặc dù đã 39 tuổi, so với hắn kém đến 21 tuổi, hoàn toàn có thể làm mẹ của hắn.
Thế nhưng, dù sao nam nữ khác biệt, luôn để cho hắn sờ bắp đùi mình như vậy, có thích hợp không?
Nếu như hắn nguyện ý, mình cũng nguyện ý, hắn có thể giúp trong nhà mình có thêm đứa con thứ hai.
Bất quá, sau khi nghĩ đây là phương pháp trị liệu của Trung y...
Hàn Tuyết Oánh trong lòng mới buông bỏ được.
Nhìn đôi tất màu da trên bàn, Hàn Tuyết Oánh nhẹ nhàng đeo vào chân ngọc.
Tiếp đó, từng chút một đem mép tất kéo đến phần gốc đùi, hoàn tất việc mang tất chân.
Qua một khoảng thời gian rất lâu, nàng một lần nữa lấy cuốn truyện kia ra, tiếp tục xem.
...
Trên thực tế, dáng vẻ Hàn Tuyết Oánh cất sách, đã bị Lý Tri Ngôn nhìn thấy.
Dọc theo đường đi, trong lòng Lý Tri Ngôn mừng thầm, chiêu này mặc dù đã cũ.
Nhưng lần nào cũng đúng, chiêu thức không sợ nhiều, chỉ cần có tác dụng là được.
Trước đây, mình mở ra được phòng tuyến trong lòng Phương a di, cuốn truyện kia cũng đã có tác dụng rất lớn.
Nghĩ tới bây giờ Phương a di nguyện ý mang thai vì mình, còn cố gắng chuẩn bị mang thai.
Lý Tri Ngôn trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy khó nhịn, chờ mong buổi tối mau đến.
Giống như ngày thường, đến lớp học, ánh mắt của phần lớn các nữ sinh đều tập trung vào Lý Tri Ngôn.
Tô Mộng Nguyệt liếc mắt nhìn Lý Tri Ngôn, chính là ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng nàng không ngừng nghĩ đến chuyện sau này muốn tỏ tình với Lý Tri Ngôn như thế nào.
Kể từ khi Lý Tri Ngôn lần đầu tiên lên bục tự giới thiệu.
Hoa khôi lớp Tô Mộng Nguyệt trong lòng đã bị Lý Tri Ngôn hấp dẫn sâu đậm, trong số những người đồng lứa, hắn có loại khí chất tự tin mà Tô Mộng Nguyệt chưa từng thấy qua ở bất kỳ ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận