Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 270: Cùng Cố Vãn Chu ỡm ờ lần nữa vuốt ve an ủi (2)

**Chương 270: Cùng Cố Vãn Chu mập mờ, vuốt ve an ủi lần nữa (2)**
Hơn mười một giờ, Lý Tri Ngôn lái xe đến Nhất Ngôn Mạng Lưới.
Năm sau, tất cả các nơi đều hoạt động trở lại.
Nhất Ngôn Mạng Lưới của Lý Tri Ngôn, hiển nhiên cũng như vậy!
Lúc này, Nhất Ngôn Mạng Lưới đã hoàn toàn náo nhiệt.
"Sau này công ty phát triển rồi, sẽ mua lại toàn bộ tòa cao ốc này, xem như tổng bộ của Nhất Ngôn Mạng Lưới."
"Những xí nghiệp lớn, đều có cao ốc của riêng mình."
Trên đường đi, các công nhân viên của Nhất Ngôn Mạng Lưới cũng nhiệt tình chào hỏi Lý Tri Ngôn, Lý Tri Ngôn cũng gật đầu ra hiệu.
Hôm nay hắn đến là để để mắt tới Vãn Chu.
Lần trước ở quê của Dư Tư Tư, tình cảm của hắn và Cố Vãn Chu đã có bước tiến lớn.
Việc hợp tác kinh doanh sữa bò ở phòng ăn tư nhân của Cố a di đã được công ty của hắn nhận thầu.
Đây coi như là hắn có thêm một hạng mục trao đổi kinh tế sản nghiệp.
Hôm nay, hắn phải nói chuyện với Cố a di, sau khi đến văn phòng.
Lý Tri Ngôn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Vãn Chu đang bận rộn xem văn kiện, ánh mắt của nàng vô cùng chuyên chú và chăm chú, đối với việc công ty, hiện tại nàng hoàn toàn đặt lên hàng đầu.
Sau khi cửa mở, Cố Vãn Chu biết là Lý Tri Ngôn đến.
Trong công ty, chỉ có hai người dám không gõ cửa mà vào, một là Lý Tri Ngôn, người còn lại là Chu Thái Hậu.
Mà Chu Thái Hậu chưa bao giờ đến đây, cho nên, chắc chắn là Lý Tri Ngôn tới.
Ngẩng đầu lên, quả nhiên, tất cả đều giống như Cố Vãn Chu dự đoán.
"Quai quai." (cháu ngoan)
Lại nhìn thấy Lý Tri Ngôn, lúc này gương mặt xinh đẹp của Cố Vãn Chu lại có chút đỏ lên, trước đó ở gia tộc cùng Lý Tri Ngôn phát sinh những chuyện kia, thật sự nghĩ lại cũng khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng.
Lần đó mình cũng quá kích động rồi, sau này muốn giữ vững ranh giới cuối cùng trước mặt Lý Tri Ngôn, có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy.
Dù sao có một số việc chỉ cần có lần đầu, những lần sau sẽ hoàn toàn không thể ngăn cản.
"Cố a di, công ty của ngài hiện tại thế nào."
Trong lòng Lý Tri Ngôn vẫn tương đối quan tâm vấn đề công ty của Cố Vãn Chu.
"Công ty của a di không có việc gì, hiện tại có tài nguyên của Nhất Ngôn Mạng Lưới, phương diện vận doanh của công ty tăng lên đáng kể."
"Hiện tại là phó tổng của công ty đang quản lý, a di không can thiệp nhiều."
"Bất quá, công ty mỗi ngày đều phát triển không ngừng."
"Vậy thì tốt rồi."
Lý Tri Ngôn đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Vãn Chu, cảm nhận được nhiệt độ trên tay Lý Tri Ngôn, Cố Vãn Chu biết, mình không thể làm việc tốt được.
Tiểu Ngôn lúc nào cũng như vậy, mỗi lần nhìn thấy mình, đều muốn cùng mình làm một số chuyện thân mật.
Khiến mình không thể nào tập trung làm việc được.
"Ngoan ngoãn, ngươi buông a di ra, a di không làm việc được."
"Cố a di, không cần phải gấp."
"Ta là lão bản, ta ở đây ngài còn gấp cái gì."
Mặt Cố Vãn Chu có chút đỏ lên, dáng vẻ đỏ mặt của Cố Vãn Chu khiến Lý Tri Ngôn cảm thấy vô cùng thích thú.
Lúc này Cố Vãn Chu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho Lý Tri Ngôn sờ lấy bàn tay trắng nõn của nàng, ngón tay di chuyển qua lại, cảm giác nhột nhột.
Khiến cho Cố Vãn Chu cảm thấy hormone có chút xao động.
Có loại xúc động muốn vươn một ngón tay ra.
"Cố a di, ta muốn hôn..."
Câu tiếp theo, càng khiến cho Cố Vãn Chu cảm thấy nóng bừng mặt, Lý Tri Ngôn nói chuyện vốn là như vậy, không hề hàm súc.
Khiến Cố Vãn Chu lúc nào cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
"Quai quai..."
Nàng cảm thấy mình phải nói gì đó để ngăn cản Lý Tri Ngôn.
Thế nhưng, một giây sau, Lý Tri Ngôn đã hôn lên môi nàng, trong nháy mắt này, ký ức ở nông thôn không ngừng hiện lên trong lòng Cố Vãn Chu.
Cái đêm đó, nàng thực sự cảm thấy nhịp tim rất nhanh.
Tim giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cảm giác tim đập rộn ràng như vậy, Cố Vãn Chu cả đời này cũng sẽ không quên.
Sau đó, Cố Vãn Chu bắt đầu nhiệt liệt đáp lại.
Hồi lâu sau, nhìn thấy thời gian cũng hòm hòm, nàng có chút bối rối đứng lên nói: "Ngoan ngoãn, đến giờ cơm rồi, trưa nay ăn cơm ở nhà ăn công ty đi."
Sau khi Cố Vãn Chu nói xong, Lý Tri Ngôn cũng không gấp, dù sao thời gian còn sớm, hắn có nhiều thời gian để làm chuyện mình muốn làm.
Cùng Cố Vãn Chu ra khỏi văn phòng, hai người đi về phía nhà ăn.
Bởi vì Cố Vãn Chu là thư ký của Lý Tri Ngôn, cho nên những hành động thân mật giữa hai người đều vô cùng tự nhiên.
Đến nhà ăn, Lý Tri Ngôn nhìn thấy lão mụ, bên cạnh bà có không ít mỹ nữ vây quanh.
Bất quá nhan sắc của những mỹ nữ này so với cực phẩm mỹ nữ như Cố a di rõ ràng là có sự chênh lệch, cho nên Lý Tri Ngôn không có hứng thú, nhìn thấy ánh mắt của lão bản không đặt trên người các nàng.
Điều này khiến cho đông đảo cô gái trẻ tuổi trong lòng rất thất vọng, các nàng nịnh nọt Chu Thái Hậu là hy vọng có một ngày có thể trở thành "hoàng hậu" của công ty.
Ai lại không muốn gả cho Lý Tri Ngôn trẻ tuổi tài cao chứ.
Dù sao nếu như gả cho Lý Tri Ngôn, sẽ tương đương với việc thực hiện được bước nhảy vọt giai cấp, một bước lên mây.
Nhưng mà rõ ràng chuyện này không dễ dàng.
Khi đi ngang qua Chu Dung Dung, Lý Tri Ngôn cũng ôm lão mụ một cái.
Mà ánh mắt của Chu Dung Dung lại đặt trên người Cố Vãn Chu, trong lòng bà cảm thấy có chút bất lực, lần trước khi công ty mới thành lập, đã có khoảng tám vị mỹ thục nữ tới.
Những nữ nhân này đều xấp xỉ tuổi của mình, chẳng lẽ các nàng đều có quan hệ gì với nhi tử.
Bất quá ánh mắt chọn thư ký của nhi tử đúng là vô cùng lợi hại, Cố Vãn Chu là một nữ nhân có bản lĩnh, xử lý mọi việc trong công ty rất rõ ràng, chưa từng xảy ra sai sót, mọi người trong công ty cũng rất nể phục năng lực cá nhân của Cố Vãn Chu.
Chỉ là nhi tử trong lòng đang suy nghĩ gì.
Sau khi ngồi xuống một bên khác gọi món.
Trong lòng Cố Vãn Chu cảm thấy khá căng thẳng, mỗi lần đối mặt với Chu Dung Dung, nàng đều có cảm giác giống như con dâu gặp mẹ chồng, có chút gò bó.
"Cố a di."
Rất nhanh, lời nói của Lý Tri Ngôn kéo Cố Vãn Chu ra khỏi dòng suy nghĩ kỳ quái.
"Lần trước ở nhà ngài cái đêm đó, ngài còn nhớ chứ."
Nhìn xem gương mặt xinh đẹp của Cố Vãn Chu càng ngày càng đỏ, Lý Tri Ngôn rất thích cảm giác này.
"Ngoan ngoãn, đừng nói nữa..."
"Bên này nhiều người như vậy."
"Cố a di, đây là khu vực quản lý cấp cao."
"Hơn nữa ai dám đến gần chúng ta."
"Cố a di..."
"Đừng nói nữa..."
Cố Vãn Chu cúi đầu, trong lòng càng thêm chột dạ, nàng không dám tưởng tượng nếu để Chu Dung Dung biết được mình và Lý Tri Ngôn đã xảy ra những chuyện kia, liệu bà có nổi điên không.
Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn luôn muốn tác hợp cho Lý Tri Ngôn và Dư Tư Tư...
Nếu như vậy, nàng có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
"Cố a di, vậy ngài đã suy nghĩ kỹ về chuyện chúng ta yêu nhau chưa."
"Khi nào chúng ta có thể ở bên nhau, dạo gần đây ta lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này, mỗi ngày đều nghĩ tới ngài."
Cố Vãn Chu cúi đầu, không nói gì, mặt lại càng ngày càng đỏ.
Trong lòng nàng nghĩ tới chiếc khăn quàng cổ mà Lý Tri Ngôn tặng cho nàng, hắn đối với nàng thực sự rất chân thành.
"Ngoan ngoãn, a di sẽ trả lời vấn đề này cho ngươi sau có được không."
"Ừm..."
Lý Tri Ngôn không tiếp tục truy vấn, dù sao ép sát Cố Vãn Chu mặc dù khiến hắn dễ chịu, nhưng nếu bức nàng quá, có thể sẽ khiến quan hệ của hai người lâm vào tình huống lúng túng.
"Cố a di, sau khi trở về Dư Vân Phi không tiếp tục quấy rối ngài chứ."
"Ừm."
Nói sang chuyện khác, lúc này Cố Vãn Chu mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
"Dạo gần đây hắn giống như mai danh ẩn tích vậy."
"Vậy thì tốt, sau này a di cả đời cũng không muốn gặp lại hắn."
Trong khi nói chuyện.
Trong giọng nói của Cố Vãn Chu đều là sự căm hận đối với Dư Vân Phi, hiện tại nàng thực sự chỉ còn lại thù hận đối với Dư Vân Phi, nàng chưa từng nghĩ tới, Dư Vân Phi lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, thật sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
"Cố a di, ngài yên tâm đi."
"Vô luận có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ bảo vệ ngài."
Cố Vãn Chu khẽ gật đầu, Lý Tri Ngôn thực sự đã cứu nàng rất nhiều lần, mỗi lần đều khiến Cố Vãn Chu có cảm giác "mệnh trung chú định".
Nàng phát hiện, nội tâm của mình đã không ngừng giãy dụa muốn thử quen Lý Tri Ngôn.
"Cố a di."
"Gần đây Lý Tư Tư thế nào."
Cố Vãn Chu hơi nghi hoặc.
"Cái gì Lý Tư Tư."
"Chính là Dư Tư Tư a, sau này chúng ta ở bên nhau, nàng không phải là sẽ đổi họ thành Lý Tư Tư sao."
Cố Vãn Chu: "..."
Nàng phát hiện, Lý Tri Ngôn thật sự bất kể lúc nào, cũng đều nghĩ đến chuyện ở cùng nàng.
"Cho dù chúng ta ở bên nhau, nàng cũng không thể đổi họ thành Dư Tư Tư, gia gia nãi nãi của nàng sẽ tìm ngươi liều mạng mất."
"Cố a di, ngài đang cân nhắc đến chuyện ở cùng ta sao."
Cố Vãn Chu nhận ra mình hình như lỡ lời, muốn tìm cách bù đắp nhưng không biết phải nói thế nào.
"Sau này hãy tính đi."
Trong tiềm thức, Cố Vãn Chu không muốn phá hỏng hoàn toàn con đường tình cảm của mình với Lý Tri Ngôn, trên thực tế, trong lòng nàng vẫn muốn có một tương lai tốt đẹp với Lý Tri Ngôn, chỉ là hiện thực có quá nhiều yếu tố.
Khiến cho nàng luôn phải duy trì sự tỉnh táo.
"Tốt quá rồi Cố a di, ta hy vọng trước mùa hè năm nay, chúng ta có thể ở bên nhau, ta muốn thấy ngài mặc váy xinh đẹp."
Cố Vãn Chu sao lại không biết ý nghĩ của Lý Tri Ngôn.
"Ngươi là muốn ngắm chân a di chứ gì."
"Trước kia lúc làm người yêu trên hợp đồng, cả ngày chỉ nghĩ đến sờ chân, sờ chân."
Ký ức trước kia hiện lên trong đầu.
Trong lòng Cố Vãn Chu có cảm giác ngọt ngào, khi đó Lý Tri Ngôn lúc nào cũng cò kè mặc cả với nàng.
Chỉ nói những lời như sờ chân, nhìn chân.
Mình thực sự không có cách nào với hắn.
"Chân ngài xinh đẹp như vậy, đương nhiên ta muốn sờ."
"Cố a di, ta còn muốn nằm trên đùi ngài ngủ, hôn chân ngài nữa."
"Tiểu lưu manh, sau này ra ngoài đừng có nói những lời như vậy với người khác, sẽ bị báo cảnh sát bắt đấy."
"Cố a di, ta là vì thích ngài nên mới nói những lời này, ta sẽ không nói những lời này với người khác đâu."
Nói chuyện một lúc.
Cố Vãn Chu nhắc đến Dư Tư Tư.
"Trạng thái của Tư Tư gần đây không được tốt lắm, tinh thần của nó rất kém, nếu có thể, a di hy vọng ngươi có thể nói chuyện, khuyên nhủ nó."
"Nếu như vậy tâm trạng của nó chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều."
"Dù sao người nó thích nhất chính là ngươi."
Lý Tri Ngôn lại cảm thấy hơi phiền phức.
"Cố a di, thôi được rồi, ta cảm thấy gặp mặt thì ba người cùng nhau vẫn tốt hơn, sau này hai người các ngài tâm trạng không tốt, ta sẽ cùng hai người nói chuyện, cùng khuyên bảo hai người."
Cố Vãn Chu biết, Lý Tri Ngôn vẫn muốn giữ khoảng cách với Dư Tư Tư, muốn ở bên cạnh nàng.
Đứa nhỏ này, sao lại để ý tới mình như vậy.
...
Sau bữa trưa, Lý Tri Ngôn và Cố Vãn Chu trở lại văn phòng.
Nhìn Cố Vãn Chu mặc áo khoác màu đen cởi áo khoác treo lên giá áo, lúc này trong lòng Lý Tri Ngôn cảm thấy hơi nóng trong người.
Ở bất kỳ thời điểm nào, Cố Vãn Chu vẫn luôn là nữ nhân khiến hắn rung động nhất.
Có lẽ là bởi vì, đó là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, hắn cảm thấy rung động.
Cảm giác của khoảnh khắc này, Lý Tri Ngôn vĩnh viễn không thể nào quên.
"Cố a di, ta rất nhớ ngài..."
Lý Tri Ngôn từ phía sau ôm lấy Cố Vãn Chu, mà Cố Vãn Chu cũng rõ ràng cảm giác được sự thay đổi của Lý Tri Ngôn.
Mặc dù Cố Vãn Chu đã sớm hiểu rõ Lý Tri Ngôn như lòng bàn tay.
Nhưng mỗi lần tiếp xúc với Lý Tri Ngôn, vẫn khiến nàng có cảm giác vô cùng kinh hãi, Lý Tri Ngôn quả là một đứa trẻ thiên phú dị bẩm.
"Ngoan ngoãn, buông a di ra."
"Được thôi, Cố a di, vậy ngài xoay người lại, ta sẽ buông ngài ra."
Cố Vãn Chu bất lực không thể thoát khỏi Lý Tri Ngôn, cũng không thể tức giận với Lý Tri Ngôn, cho nên chỉ đành bất đắc dĩ tin tưởng lời hắn nói.
Trong vòng tay của Lý Tri Ngôn xoay người lại.
Trong nháy mắt, cái ôm của Lý Tri Ngôn chuyển từ phía sau ra phía trước, điều này khiến Cố Vãn Chu càng thêm hoảng loạn.
Đứa nhỏ này...
"Ngoan ngoãn, có thể buông a di ra được rồi."
Lý Tri Ngôn làm ra vẻ muốn buông Cố Vãn Chu ra, điều này khiến Cố Vãn Chu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chuyện tiếp theo khiến Cố Vãn Chu hoàn toàn ngây ngốc, Lý Tri Ngôn đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi nàng.
"Ngoan ngoãn, ngươi không giữ lời."
Cố Vãn Chu vừa bị động đáp lại Lý Tri Ngôn.
Vừa nói chuyện với Lý Tri Ngôn một cách mơ hồ.
"Cố a di, ta là một người rất tuân thủ cam kết."
"Nhưng ngài thực sự quá đẹp, cho nên ta mới không khống chế được mình."
"Cho nên, Cố a di, ngài phải hiểu cho ta mới đúng."
"Vậy là do a di sai sao."
"Đương nhiên, Cố a di, ai bảo ngài xinh đẹp như vậy, làn da còn tốt như vậy, ta gặp ngài liền không nhịn được muốn thân mật với ngài."
Ôm chặt Cố Vãn Chu, Lý Tri Ngôn ôm nàng đi về phía ghế sô pha.
Cho đến khi đặt Cố Vãn Chu lên ghế sô pha, Cố Vãn Chu mới nhận ra chuyện hình như không thích hợp.
"Ngoan ngoãn, ngươi bình tĩnh một chút."
"Cố a di, ta lại nghĩ tới cái đêm ở nông thôn đó."
"Chúng ta lặp lại một lần có được không."
Cố Vãn Chu hai mắt mê ly, không dám nhìn Lý Tri Ngôn.
"Ngoan ngoãn, ngươi bình tĩnh một chút..."
"Không được, lần đó là a di nhất thời xúc động, chúng ta phải giữ khoảng cách mới đúng."
"Cố a di, van ngài."
Lý Tri Ngôn không quan tâm nhiều, lại hôn lên Cố Vãn Chu, hắn biết, một nữ nhân khi thích mình cũng sẽ "khẩu thị tâm phi" (ngoài miệng nói không nhưng trong lòng lại muốn), nếu như mình không kiên trì, vậy thì sẽ không có kết quả.
"Ngoan ngoãn, không được."
"Cố a di, ta cảm thấy ngài có thể."
"Có được hay không..."
Cố Vãn Chu mặc dù luôn miệng từ chối, nhưng hành động lại vô cùng thành thật, tất cả những chuyện tiếp theo, đều là mập mờ, vô cùng hiển nhiên. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận