Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 303: Độc chiếm khi còn bé trong lòng thần thánh nhất địa phương (1)

**Chương 303: Độc chiếm nơi thần thánh nhất trong lòng khi còn bé (1)**
"Được..."
Lý Tri Ngôn biết, ở chỗ này Đinh Bách Khiết đúng là không buông thả được.
Dù sao nàng là một nữ nhân rất truyền thống.
"Tỷ, chúng ta lại nhìn một chút đi."
Nói xong, Lý Tri Ngôn hạ cửa sổ xe xuống.
Cửa tiệm trà sữa, tình huống lúc này còn hỗn loạn hơn.
Trương Kính Nghiệp một mình cùng Quách Võ, Quách Hưng mấy người đánh nhau.
Nhưng mà con của hắn, cháu trai, vợ tất cả đều không giúp hắn.
Hắn giờ phút này ý thức được, tại xã hội này làm một tên cha kế.
Đến cùng là một chuyện bi ai đến nhường nào.
Mặc dù cố gắng phản kháng, nhưng hắn cảm thấy trên thân càng ngày càng đau.
Hiện trường trước hiệu trà sữa náo nhiệt như thế.
Lý Tri Ngôn khởi động Ferrari đều không có gây ra bao nhiêu sự chú ý.
...
Trên đường đi, trong lòng Đinh Bách Khiết vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Ngôn, tỷ thật sự không nghĩ tới, còn có trò hay như vậy để xem."
"Nhưng mà Quách Võ này thật là một tên súc sinh."
Lý Tri Ngôn vừa cười vừa nói: "Tỷ yên tâm đi, Quách Võ này nhất định sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng."
Quách Võ chỉ lo nịnh nọt cha ruột của mình.
Nhưng hoàn toàn không để ý đến một vấn đề.
Tình huống hiện tại của Trương Kính Nghiệp chính là một lão già cô đơn thuần túy.
Không có con cái, lại có thêm cả vợ ràng buộc.
Loại người này Lý Tri Ngôn đều không muốn đi đắc tội.
Kết cục của Quách Võ tuyệt đối sẽ không tốt đẹp.
"Ừm..."
"Chúng ta về nhà đi."
Lái xe về tới nhà.
Chu Dung Dung nhìn thấy con trai trở về.
Trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Bình thường không phải chủ nhật, Lý Tri Ngôn không thích về nhà.
"Con trai, hôm nay sao lại trở về."
"Tỷ con xảy ra chút chuyện."
Lý Tri Ngôn kéo Chu Dung Dung ngồi xuống.
Sau đó cùng Chu Dung Dung nói đến chuyện của Quách Võ.
Nghe được Quách Võ làm những chuyện như vậy, Chu Dung Dung cũng không khỏi mắng một tiếng súc sinh.
"Quách Võ này, sao có thể đối xử với cha nuôi của mình như vậy."
"Dù sao cũng là nuôi dưỡng hắn hơn bốn mươi năm, loại người này sẽ gặp báo ứng."
"Bách Khiết, trong khoảng thời gian này con trước hết đừng đi làm."
"Không có chuyện gì, thẩm thẩm."
"Hiện tại hắn cũng không dám làm những chuyện quá đáng, hơn nữa hiện tại hắn chính mình cũng muốn bị một đống chuyện quấn lấy, không rảnh đi tìm ta gây phiền toái."
Chu Dung Dung biết những lời này là thật.
"Vậy nhất định phải chú ý an toàn."
"Không có chuyện gì, tiểu Ngôn mỗi ngày đều phái xe đến đón ta, hơn nữa trong tiệm cũng có một chút nam phục vụ, hắn không có cách nào làm tổn thương ta."
Trò chuyện, Chu Dung Dung quan tâm mà hỏi: "Tiểu Ngôn."
"Có muốn ăn khuya không, mẹ làm cho con."
Từ khi xảy ra chuyện này, trong lòng Chu Dung Dung luôn cảm thấy có lỗi với Lý Tri Ngôn không ít.
Nghĩ lại trong lòng nàng đã cảm thấy có chút áy náy và khó chịu.
Cho nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội thật tốt để tăng tiến tình cảm với con trai.
Chỉ là nàng không biết phải dùng phương thức gì mới có thể làm được.
"Con không đói bụng mẹ, chúng ta đi xem TV đi."
"Được."
Chu Dung Dung đung đưa cặp đùi đẹp tất đen đi đến phòng chiếu phim.
Mà Lý Tri Ngôn cũng cùng Đinh Bách Khiết đi theo.
Xem tiết mục TV bình thường cùng Chu Dung Dung.
Lúc này Đinh Bách Khiết nghĩ đến chuyện ngày hôm nay còn cảm thấy rất vui vẻ, trước đó lão già và vợ cũng không có thiếu chèn ép nàng.
Một mực tẩy não nàng, xem nàng như nha hoàn trong nhà bọn họ.
Hiện tại, hai lão già không biết xấu hổ này cuối cùng cũng nhận lấy báo ứng thích đáng.
Nghĩ lại trong lòng nàng đã cảm thấy vui sướng.
Buổi tối lúc xem TV, Lý Tri Ngôn lặng lẽ đặt tay lên đùi Đinh Bách Khiết.
Mặc dù thời tiết oi bức, Bách Khiết mặc quần jean, nhưng xúc cảm vẫn là phi thường không tệ.
Cảm thụ được hơi nóng từ trên tay Lý Tri Ngôn truyền đến.
Từ từ, mặt Đinh Bách Khiết bắt đầu đỏ lên.
Mà Lý Tri Ngôn vuốt ve, kéo dài như vậy chính là một quá trình tương đối dài.
Mãi cho đến hơn mười giờ, Chu Dung Dung mới trở về.
Lý Tri Ngôn mới hoàn toàn buông lỏng xuống.
Nhìn tấm kia gương mặt xinh đẹp trắng nõn, trang điểm nhẹ nhàng của Đinh Bách Khiết.
Lý Tri Ngôn hoàn toàn không khống chế nổi chính mình.
Liền hôn lên Đinh Bách Khiết, Đinh Bách Khiết có chút bối rối nhìn về phía cửa ra vào.
Đáp lại Lý Tri Ngôn một cái, nàng có chút dồn dập nói ra: "Tiểu Ngôn, chúng ta trở về phòng có được không."
"Được..."
Hai người đi trên đường, Đinh Bách Khiết trong lòng cảm thấy rất bối rối.
Nàng biết, mình đã không thể cự tuyệt Lý Tri Ngôn.
Vừa rồi hắn sờ soạng chân mình lâu như vậy.
Chính mình cũng không có cự tuyệt...
Mặc dù không có nói chuyện, nhưng hai người đều hiểu ý tứ trong đó.
"Tiểu Ngôn, đi phòng con hay là đi phòng ta."
Đinh Bách Khiết hỏi, mặt càng đỏ hơn.
"Đi phòng con đi."
"Có cái kia."
Lý Tri Ngôn biết, Đinh Bách Khiết là muốn chính mình dùng đồ.
Dù sao nàng còn chưa đáp ứng ở cùng với mình.
"Được..."
Lúc Lý Tri Ngôn nói những lời này.
Trong lòng Đinh Bách Khiết cảm thấy ê ẩm, có cảm giác mất mát không hiểu.
Lý Tri Ngôn cái gì cũng tốt, chính là nữ nhân bên cạnh hơi nhiều.
Nhưng mà, chính mình vốn là không xứng với hắn.
Vào cửa, Lý Tri Ngôn lập tức khóa trái cửa lại.
Âm thanh khóa cửa vang lên, nơi này triệt để bị ngăn cách thành một tiểu thế giới.
Đinh Bách Khiết giờ phút này cảm giác hormone của mình đều đang điên cuồng tiết ra.
Rốt cuộc không khống chế nổi Lý Tri Ngôn, trực tiếp hôn lên Đinh Bách Khiết.
Giờ phút này, hô hấp của Đinh Bách Khiết đều biến có chút dồn dập.
Đáp lại nụ hôn của Lý Tri Ngôn, nàng ôm thật chặt lấy Lý Tri Ngôn.
Lý Tri Ngôn thì một tay ôm nàng bế lên, đi tới trên giường.
"Tỷ..."
Đem Đinh Bách Khiết đặt lên giường, Lý Tri Ngôn nói ra: "Ta muốn thấy tỷ mặc tất đen."
Mặt Đinh Bách Khiết càng đỏ hơn.
"Tiểu Ngôn, tỷ trở về phòng một chuyến."
"Không có việc gì, tỷ, ta có tất đen ở đây."
Lý Tri Ngôn thò tay xuống dưới nệm giường, sau đó lấy ra một đôi tất đen.
"Chỉ có đệ mới giấu, trốn ở chỗ này..."
"Đồ vật đâu."
Sau khi Lý Tri Ngôn lấy đồ vật từ trong tủ đầu giường ra.
Đinh Bách Khiết triệt để yên tâm xuống.
"Tiểu tử hư hỏng, khi còn bé chỉ là một đứa trẻ, hiện tại đệ đúng là lớn rồi..."
"Còn muốn cùng tỷ..."
Nói xong, Đinh Bách Khiết nhắm hai mắt lại, nằm ở nơi đó đã hoàn toàn không nói ra lời.
"Tỷ, tỷ nhìn ta lớn lên, như vậy mới hiểu rõ a."
"Ta muốn ôn lại ký ức khi còn bé."
Lý Tri Ngôn từ từ cúi đầu xuống.
...
Ngày thứ hai, sau khi Lý Tri Ngôn tỉnh lại.
Cảm giác được Đinh Bách Khiết còn nằm trong ngực mình ngủ say.
"Thật sự giống như là nằm mơ vậy..."
Lý Tri Ngôn cảm thấy tương đối mộng ảo.
Hắn lại nghĩ tới khi còn bé, mình thèm ăn, lúc nào cũng đi tìm Đinh Bách Khiết để xin đồ ăn ngon.
Ngồi trên đùi nàng ăn đồ ăn vặt.
Cảnh đẹp như vậy thuộc về là khắc sâu trong nội tâm Lý Tri Ngôn, cả đời hồi ức.
Mà bây giờ, chính mình luôn xem là độc chiếm nơi đã từng thần thánh nhất trong lòng mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp tràn đầy đỏ ửng của Đinh Bách Khiết.
Đinh Bách Khiết cũng chầm chậm tỉnh lại.
Ký ức đêm qua giống như thủy triều tràn vào nội tâm Đinh Bách Khiết.
Nàng nghĩ tới sự điên cuồng ngày hôm qua.
Cảm giác được chính mình nằm trong ngực Lý Tri Ngôn, Đinh Bách Khiết vội vàng đứng dậy.
"Tiểu Ngôn, tỷ tỷ phải đi về, không phải vậy bị mẹ đệ phát hiện, phiền phức sẽ lớn."
Trong lòng Đinh Bách Khiết vẫn là vô cùng sợ hãi bị phát hiện.
Bởi vì Chu Dung Dung đối với nàng thật sự rất tốt.
Lý Tri Ngôn cũng không có ngăn cản Đinh Bách Khiết.
Nhanh chóng đứng dậy thu thập xong, nàng trở về gian phòng của mình.
...
Sau khi Lý Tri Ngôn rửa mặt thu thập xong.
Hắn đến nhà hàng, giờ khắc này Đinh Bách Khiết đã cùng Chu Dung Dung chờ Lý Tri Ngôn.
Nhìn con trai tới, trong ánh mắt Chu Dung Dung mang theo thật sâu bất đắc dĩ.
Biến hóa của Đinh Bách Khiết quá rõ ràng.
Rõ ràng là dáng vẻ loại nữ nhân kiềm chế đã lâu đột nhiên được thoải mái.
Nhưng mà, trong lòng nàng cũng đã sớm chuẩn bị.
Nàng vô cùng rõ ràng, con trai mình rốt cuộc thích gì.
Đinh Bách Khiết xinh đẹp như vậy, con trai mình làm sao có thể không động tâm.
Nhưng mà, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy.
Ăn điểm tâm, Đinh Bách Khiết cảm thấy một hồi chột dạ, có chút không dám nhìn Lý Tri Ngôn và Chu Dung Dung.
Nàng luôn cảm thấy có chút thật xin lỗi Chu Dung Dung.
...
Sau điểm tâm, Đinh Bách Khiết ngồi lên Ferrari của Lý Tri Ngôn, cùng Lý Tri Ngôn xuất phát.
Khi ở trên đường, Đinh Bách Khiết có chút bất an nói ra: "Tiểu Ngôn, về sau chúng ta không muốn làm chuyện như vậy có được không."
Nàng nghĩ tới hôm qua Lý Tri Ngôn thật sự ăn rất nhiều đồ.
"Không tốt."
Lý Tri Ngôn lúc này cự tuyệt Đinh Bách Khiết.
"Tỷ, chúng ta đều đã như vậy, tỷ để chúng ta trở lại mối quan hệ như trước kia, còn không bằng giết ta luôn đi."
"Ta thật sự rất thích tỷ."
"Hai chúng ta cùng một chỗ đi."
Lý Tri Ngôn thừa cơ đưa ra yêu cầu như vậy.
"Có thể..."
"Thế nhưng là..."
"Hai chúng ta ở cùng nhau bị người ta phát hiện, sẽ bị người ta mắng chết chúng ta."
Trong lòng Đinh Bách Khiết tự nhiên là đã bị Lý Tri Ngôn lưu lại ấn ký thật sâu.
Nàng bây giờ kỳ thật cũng nghĩ ở cùng Lý Tri Ngôn.
Chỉ là một vài vấn đề, thủy chung là không cách nào đối mặt.
"Tỷ, hai chúng ta ở cùng nhau không để người khác biết không phải tốt sao."
"Ta muốn tỷ mãi mãi ở bên cạnh ta."
Lời nói thâm tình của Lý Tri Ngôn.
Khiến cho nhịp tim Đinh Bách Khiết đập rất nhanh, hình như, nếu như len lén ở cùng tiểu Ngôn.
Thực sự sẽ không có vấn đề gì, cũng không cần đứng trước những áp lực thế tục kia.
Trong lúc nhất thời, thanh âm của Đinh Bách Khiết đều có chút thấp xuống.
"Để tỷ suy nghĩ thật kỹ cân nhắc có được không."
"Ân, tỷ, tỷ từ từ cân nhắc, lúc không có chuyện gì làm ta sẽ đến trong tiệm uống trà sữa."
Lý Tri Ngôn cảm thấy phòng nhỏ trong tiệm cũng là địa phương tốt.
Ở vào chỗ ngoặt, mặc dù địa phương hơi chật chội một chút.
Nhưng không gian để hai người thân cận vẫn là đầy đủ.
Nhưng mà cái này sẽ khảo nghiệm sự nhẫn nại của Đinh Bách Khiết.
"Ừm..."
Lái Ferrari đến cửa hàng trà sữa Tri Thần.
Lý Tri Ngôn cùng Đinh Bách Khiết cùng đi đến cửa hàng trà sữa.
"Hôm qua mấy người kia thế nào."
Lý Tri Ngôn mới vừa xuống xe chính là không nhịn được nghĩ nhanh chóng hóng hớt.
Hắn cảm thấy chuyện này tương đối có ý tứ.
"Lý tổng."
"Ngày hôm qua mấy người kia đánh nhau dữ dội, lão già họ Trương kia bị đánh nhập viện, 120 tới kéo đi."
"Người có tiền kia hình như là cùng lão thái thái đi thuê phòng."
Lý Tri Ngôn suýt nữa không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng.
Không nghĩ tới, Quách Hưng này lớn tuổi như vậy còn có thể đi thuê phòng.
Thoạt nhìn bốn mươi năm qua hắn kìm nén đến không chịu được.
Tâm tình của Đinh Bách Khiết cũng triệt để tốt hơn.
Nhìn đồng hồ nàng thúc giục nói: "Tiểu Ngôn, nhanh đi học đi."
Quan niệm trong lòng nàng vẫn là truyền thống.
Lý Tri Ngôn là sinh viên đại học.
Sinh viên vậy thì phải làm việc sinh viên cần làm, học tập cho giỏi mới là chính đạo, mặc dù nàng cũng biết.
Lý Tri Ngôn đã không cần thu hoạch tri thức từ trên lớp học để thay đổi nhân sinh của hắn.
"Ta biết rồi tỷ, tỷ cẩn thận trông cửa hàng trà sữa, rảnh rỗi tùy thời cùng ta Wechat nói chuyện phiếm."
"Được..."
Nhìn Lý Tri Ngôn lái xe rời đi.
Đinh Bách Khiết liếc mắt nhìn gian phòng, trong lòng không khỏi nghĩ tới rất nhiều khả năng.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận