Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 198: Nhiêu Thi Vận đột phá, phòng làm việc Ân Tuyết Dương sợ tè ra quần (2)

**Chương 198: Nhiêu Thi Vận đột phá, Ân Tuyết Dương sợ tè ra quần trong phòng làm việc (2)**
Sau đó, Chu Dung Dung mặc hắc ti đã đợi Lý Tri Ngôn ở trước bàn ăn.
"Nhi tử, ăn cơm thôi."
"Mẹ, hôm nay làm việc ở công ty có thuận lợi không ạ?"
Sau khi rửa tay xong, Lý Tri Ngôn ngồi xuống bên cạnh Chu Dung Dung, sống lại một lần, khoảng thời gian ấm áp giữa mẹ và con là thời điểm Lý Tri Ngôn thích nhất.
"Thuận lợi, những người kia đối với mẹ a, có thể cung kính, còn gọi mẹ là Chu tổng."
"Nhi tử, con thật sự là niềm kiêu ngạo của mẹ, mẹ cả đời này đều không nghĩ tới, còn có một ngày được người ta gọi là Chu tổng."
Nghĩ lại chuyện làm việc hôm nay, Chu Dung Dung liền cảm thấy thần kỳ.
Công ty lớn như vậy, tất cả mọi người nhìn thấy mình đều rất cung kính.
"Nhi tử, ăn cái này nhiều một chút, bồi bổ thân thể."
"Đúng rồi, bộ phận PR có không ít cô gái đều ngấm ngầm ra mặt với mẹ, muốn cho con làm bạn gái."
"Con có cô gái nào mình thích không?"
Lý Tri Ngôn vừa ăn cơm mẹ nấu vừa lắc đầu.
"Chuyện này thì thôi đi ạ."
"Mẹ, chuyện chung thân đại sự của con không cần ngài quan tâm."
Quả nhiên các bà mẹ đều sẽ quan tâm chuyện cả đời của con trai, điểm này không có gì lạ.
Bất quá, phía mình đúng là không cần quan tâm.
Hồng nhan tri kỷ của mình đã đủ nhiều.
Cũng chính là mình có năng lực vô hạn mới có thể chịu nổi, đổi thành người khác đã sớm phải vào phòng ICU.
"Ừm... Mẹ biết."
Chu Dung Dung nghĩ nghĩ, chuyện chung thân đại sự của nhi tử đúng là không cần mình quan tâm, chỉ riêng mình biết, Tô Mộng Thần, Ngô Thanh Nhàn còn có sư mẫu trước kia của hắn, Khương Nhàn.
Những người này đều khiến cho mình đủ nhức đầu, nhi tử khẳng định có rất nhiều bạn gái.
Hơn nữa phần lớn đều là thục nữ, bất quá may mà Tô Mộng Thần là một cô gái trẻ, ít nhất, còn có một người trẻ tuổi.
"Mẹ, về sau ở công ty, ngài vui vẻ thì đi làm, không vui thì đi ra ngoài chơi, không có chuyện gì đâu ạ."
Chu Dung Dung lại nghiêm túc nói: "Không được, mẹ phải giúp con trông coi công ty cho tốt, phòng ngừa có người gây bất lợi cho công ty."
"Bảo vệ cẩn thận tài sản của con."
"Vâng, cảm ơn mẹ."
Lý Tri Ngôn cùng Chu Dung Dung trò chuyện, sau bữa cơm chiều lại rúc vào bên cạnh mẹ xem TV thật lâu, mới về phòng nghỉ ngơi.
...
Ngày thứ hai, sau khi Lý Tri Ngôn thức dậy, thấy mẹ đã làm xong bữa sáng và thay xong trang phục công sở.
Rõ ràng là mẹ rất coi trọng phần công tác mới này.
"Mẹ, lát nữa con đưa ngài đến công ty nhé."
"Con còn phải đi học, không cần đi, mẹ chờ một chút bắt xe đi."
"Không cần, mẹ, con đưa ngài đi."
"Về sau ngài cũng không cần bắt xe, xe của công ty tử nhiều như vậy, ngài có thể trực tiếp bảo tài xế mỗi ngày xác định vị trí đến ngoài tiểu khu đón ngài."
Chu Dung Dung cảm thấy có chút không thích ứng, đi làm có xe đưa đón?
Mình chỉ là một người đàn bà bình thường.
Trước kia cầm mấy ngàn tệ tiền lương, mỗi ngày đều phải đi làm.
Nhưng bây giờ lại có đãi ngộ như vậy, mà hết thảy chuyện này.
Đều là bởi vì nhi tử Lý Tri Ngôn của mình, nghĩ lại Chu Dung Dung trong lòng cũng không khỏi cảm thấy vô cùng tự hào.
Có được một đứa con trai tốt như vậy, thật sự là may mắn cả đời của mình.
"Đều là dùng xe của công ty, có phiền phức quá không."
"Mẹ, ngài phải điều chỉnh tâm tính của mình, ngài nhớ kỹ, ngài có thể là Chu Thái Hậu của công ty, cái Nhất Ngôn mạng lưới này đều là của ngài."
"Con là con trai độc nhất của ngài, dùng xe của công ty thì có đáng là gì, ngài không cần thiết phải có những suy nghĩ này."
Lời nói của Lý Tri Ngôn, khiến cho Chu Dung Dung cảm thấy rất có đạo lý.
"Ừm, ta đã biết, mẹ có lẽ là lớn tuổi rồi, có một số suy nghĩ quá mức bảo thủ."
"Sau này mẹ sẽ không xoắn xuýt vấn đề như vậy nữa."
Ngồi xuống ăn cơm cùng nhi tử, Chu Dung Dung tâm tình cũng tương đối không tệ.
"Ừm, như vậy là tốt rồi mẹ."
"Bất quá ngài không có cao tuổi, ngài là người phụ nữ xinh đẹp nhất, dáng người tốt nhất trong tất cả những người phụ nữ con từng thấy."
Lời nói của Lý Tri Ngôn làm Chu Dung Dung cười rất vui vẻ.
Trong lòng nhi tử, mẹ đương nhiên là đẹp mắt nhất.
...
Sau bữa điểm tâm, Lý Tri Ngôn lái xe đưa Chu Dung Dung đến công ty đi làm, hiện tại mẹ làm việc tại công ty của mình, Lý Tri Ngôn trong lòng cũng không lo lắng an toàn của mẹ như vậy nữa.
Sau khi tạm biệt mẹ, Lý Tri Ngôn mới đi thẳng đến trường học.
Khi hắn đến trường học, không có gì bất ngờ là đã muộn mười mấy phút.
Bất quá Lý Tri Ngôn cũng không coi đó là chuyện to tát, dù sao có Hàn Tuyết Oánh ở đây, mình bất kể đến trễ thế nào cũng không quan trọng.
Tìm một chỗ đỗ xe xong, Lý Tri Ngôn thấy được Ân Tuyết Dương vừa mới xuống xe, mà bây giờ Ân Tuyết Dương rõ ràng đã khôi phục tương đối tốt.
Khí sắc đều hồng hào hơn rất nhiều, đương nhiên Lý Tri Ngôn biết.
Việc đó có lẽ có liên quan đến chuyện Ân Tuyết Dương bị thương.
Mặc dù mình làm tổn thương Ân Tuyết Dương, nhưng đồng thời cũng tu bổ thân thể của nàng, nói tóm lại nàng không lỗ.
Chỉ có thể nói nữ nhân này thật sự quá hiếu thắng.
Nếu như lúc trước nàng không quá hiếu thắng, hảo hảo cầu xin mình, sao lại rơi vào kết cục như vậy.
"Ân chủ nhiệm!"
Sau khi Lý Tri Ngôn dừng xe xong, hỏi thăm Ân Tuyết Dương.
"Lý Tri Ngôn."
Ân Tuyết Dương thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ thấy Lý Tri Ngôn nàng liền hận đến nghiến răng, mà nàng hận nhất, vẫn là sự thấp hèn của chính mình.
Rõ ràng Lý Tri Ngôn đã sỉ nhục mình, không chừa lại chút nhân cách và tôn nghiêm nào, nhưng mình lại không khống chế nổi việc có ấn tượng tốt với Lý Tri Ngôn.
"Ngươi đến muộn!"
Ân Tuyết Dương khiển trách, trước kia nàng răn dạy nghe rất nghiêm khắc, học sinh trong trường đều vô cùng sợ hãi nàng.
Nhưng lúc này ở trước mặt Lý Tri Ngôn răn dạy Lý Tri Ngôn, lại có vẻ nhợt nhạt bất lực như vậy.
Lý Tri Ngôn căn bản không coi Ân Tuyết Dương ra gì.
"Đúng vậy a, ta đến muộn, Ân chủ nhiệm muốn trừng trị ta thế nào đây."
Lý Tri Ngôn đi tới trước mặt Ân Tuyết Dương, kéo tay Ân Tuyết Dương.
Mặc dù nữ nhân này rất độc ác, hơn nữa thủ đoạn vô cùng dơ bẩn, bất quá ngọc thủ của nàng vẫn tương đối mềm mại, Lý Tri Ngôn có hai mươi phần trăm yêu thích đối với đôi tay này.
"Đi ra!"
Ân Tuyết Dương nghĩ đến chuyện lần trước Lý Tri Ngôn đi nấu cơm cho mình, mình chủ động đi ăn cơm báo đáp hắn.
Trong lòng còn cảm thấy rất là xấu hổ, cái tên Lý Tri Ngôn đáng c.h.ế.t này.
Mình nhất định phải trừng trị hắn!
"Ân chủ nhiệm, ngài hỏa khí lớn thật."
"Ta đi trước."
Trước khi Lý Tri Ngôn rời đi, Ân Tuyết Dương nhìn bóng lưng của Lý Tri Ngôn, trong lòng cảm thấy vô cùng nổi giận.
...
Đương nhiên, Lý Tri Ngôn cũng không hề rời đi, hiện tại Ân Tuyết Dương đã trở thành một phương thức trêu đùa của hắn.
Hắn lặng lẽ đi theo sau Ân Tuyết Dương, một đường đi tới cửa ban công trước.
Còn chưa vào cửa, Ân Tuyết Dương liền bấm điện thoại của Lý Cẩm Phượng.
"Alo, Lý tỷ."
"Ân đại mỹ nữ, xuất viện rồi à."
Lý Cẩm Phượng đang bận bịu công việc ở bộ phận bất động sản ân cần hỏi han, quan hệ của nàng và Ân Tuyết Dương, thực sự được xem là tương đối tốt.
"Vừa mới xuất viện không lâu."
"Lý tỷ, ta muốn nói với tỷ chuyện này."
"Là chuyện của Lý Tri Ngôn phải không."
Lý Cẩm Phượng biết, dựa theo tính tình của Ân Tuyết Dương, đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, thậm chí còn vì chuyện này mà phải nhập viện, trong lòng chắc chắn sẽ không cam tâm muốn tìm Lý Tri Ngôn báo thù.
"Ừm, cái tên súc sinh nhỏ đó, sỉ nhục ta không phải một hai lần, nhưng hiện tại ta không có cách nào bắt được hắn."
"Mỗi lần nghĩ tới ta đều hận nghiến răng, lần trước nếu như không phải con trai ta tham gia sự kiện kia, sau đó lộ ra nhược điểm."
"Hiện tại Lý Tri Ngôn khẳng định đã tổn thất nặng nề."
Nói đến chuyện này, Ân Tuyết Dương còn cảm thấy rất nổi nóng, con trai của mình thật là đồ không có chí tiến thủ.
Một gã phú nhị đại chân chính, trong xã hội này vai trò hẳn là coi người khác như công cụ, nhưng hắn lại thích đi làm những chuyện cấp thấp như vậy.
Những kẻ liều mạng kia nói không chừng ngày nào đó sẽ biến mất khỏi xã hội này, đi theo bọn hắn cùng nhau chơi đùa, có thể không có chuyện gì sao.
"Hãy quản lý con của ngươi cho tốt đi."
"Lần này Lý Tri Ngôn có thể buông tha con của ngươi, đã là vạn hạnh."
Sau khi Ân Tuyết Dương mở cửa đi vào, Lý Tri Ngôn cũng đi theo vào.
Ân Tuyết Dương đang gọi điện thoại, tập trung lực chú ý nên hoàn toàn không phát hiện, sau khi nàng đóng cửa, Lý Tri Ngôn vẫn đứng ở sau lưng nàng.
"Bất quá ngươi yên tâm."
"Hắn đánh con trai ta một trận."
"Cho nên đến lúc đó ta khẳng định sẽ trừng trị hắn, chờ ta làm xong trận này."
Nghĩ tới con trai của mình bị Lý Tri Ngôn đánh thành cái dạng kia, Lý Cẩm Phượng trong lòng cũng hận ý ngập trời đối với Lý Tri Ngôn.
Cái tên Lý Tri Ngôn này, quả nhiên là rất nhiều người đều chán ghét hắn.
"Ừm..."
"Ta đã biết."
"Đến lúc đó ta nhất định phải làm cho hắn quỳ gối trước mặt ta."
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Ân Tuyết Dương cúp điện thoại.
"Lý Tri Ngôn, không ngờ ngươi lại dám đánh con trai của Lý Cẩm Phượng, ta không có chút nào dám đắc tội Lý Cẩm Phượng..."
"Ta xem lần này ngươi làm sao bây giờ."
Nói xong, Ân Tuyết Dương phát hiện, trong lòng mình lại có chút lo lắng Lý Tri Ngôn xảy ra chuyện.
Điều này khiến nàng hơi sững sờ, mình từ khi nào lại hạ tiện như vậy.
Mình đang lo lắng cho Lý Tri Ngôn?
Một giây sau, thanh âm của Lý Tri Ngôn vang lên, dọa Ân Tuyết Dương giật nảy mình, bệnh cũ tái phát.
Ngửi mùi trong không khí, Lý Tri Ngôn nói: "Ân a di, ta không biết, hóa ra ngài hận ta như vậy, lại muốn ta quỳ xuống trước mặt ngài như vậy à."
"Cái này thật khiến cho trái tim ta có chút lạnh lẽo."
"Trong tim ta, có thể vẫn luôn vô cùng nhớ nhung ngài, sau khi ngài xuất viện ta còn đặc biệt đi nấu cơm cho ngài."
Trong giọng nói của Lý Tri Ngôn dường như có chút khổ sở.
"Lý Tri Ngôn, ngươi muốn làm gì!"
Thời tiết lạnh như vậy, lúc này Ân Tuyết Dương đã có chút không thể khống chế tâm tình của mình.
So với mùa hè, cái này phiền phức hơn nhiều!
Lý Tri Ngôn đột nhiên xuất hiện, thật sự khiến Ân Tuyết Dương sợ tè ra quần.
Nàng là một người phụ nữ, vốn dĩ đã nhát gan.
"Ta quan tâm ngài a, Ân a di, ta không ngờ ngài lại bàn bạc với Lý Cẩm Phượng để tìm cách trừng trị ta."
"Haiz, ta thật sự có chút lạnh cả tim."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Ân Tuyết Dương, Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt nàng.
"Cho nên, Ân a di, để bù đắp cho tổn thương ngài gây ra cho ta."
"Hai chúng ta hôn nhau, không quá đáng chứ."
Ân Tuyết Dương nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn.
"Lý Tri Ngôn, ngươi không nên quá đáng..."
Ân Tuyết Dương còn chưa nói hết lời, Lý Tri Ngôn trực tiếp chặn miệng nàng.
"Ân a di, ta có quá đáng, cũng không bằng ngài quá đáng với ta, cả ngày chỉ nghĩ trả thù ta..."
"Ô ô..."
"Lý Tri Ngôn, ngươi đồ súc sinh!"
Ân Tuyết Dương thanh âm có chút đứt quãng, bất quá lúc này Ân Tuyết Dương lại vô cùng sốt ruột đáp lại Lý Tri Ngôn.
Nàng cảm thấy được sự thù hận và cảm tính của mình, đang không ngừng đan xen.
"Ân a di, ngài đẹp quá a..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận