Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 122: Tiểu Ngôn, đừng như thế này lúc gọi ta sư nương (4)

**Chương 122: Tiểu Ngôn, đừng gọi ta là sư nương lúc này (4)**
Hiện tại, việc cần làm chính là hoàn thành nhiệm vụ, góp đủ 3 triệu.
Lúc này, hệ thống lại lần nữa ban bố nhiệm vụ.
"Hôm nay tỏ tình thất bại, Trương Hồng Lỗi bị đả kích lớn."
"Cho nên, buổi tối hôm nay tìm nữ đồng học đi KTV hát và uống rượu."
"Đem toàn bộ số tiền còn lại tiêu xài hết sạch."
"Sau khi hỏi xin tiền Ngô Thanh Nhàn nhưng bị cự tuyệt."
"Ngày thứ hai, đến công ty của Ngô Thanh Nhàn làm ầm ĩ."
"Cưỡng ép lấy đi 5000 đồng."
"Đêm mai, Ngô Thanh Nhàn sẽ cùng mấy đồng nghiệp đi quán bar mượn rượu giải sầu."
"Đồng nghiệp nam trung niên bụng phệ có ý định chuốc say rồi đưa nàng đi thuê phòng."
"Hãy đến quán bar ngăn cản."
"Phần thưởng nhiệm vụ, 10 vạn nguyên."
Lại là một nhiệm vụ với phần thưởng 10 vạn nguyên, Lý Tri Ngôn phát giác hiệu ứng hồ điệp mà sự trùng sinh của mình mang tới quá nhiều.
Tỉ như trước kia, dì Cố ở công viên gặp phải đám tóc vàng, nếu bản thân không quay trở lại, loại chuyện này sẽ không xảy ra. Đám a di gặp phải nguy hiểm đều có quan hệ rất lớn tới việc trùng sinh của bản thân.
"Khuê mật của lão mụ thật sự là số khổ a."
Nghĩ tới thân ảnh tuyệt diệu cùng dáng vẻ mặc sườn xám của Ngô Thanh Nhàn.
Lý Tri Ngôn cảm thấy khi mình còn bé đã được uống sữa của dì Ngô, cũng đến lúc phải báo đáp.
Dì Ngô đối xử với mình tốt như vậy!
Cho nên, mình nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng!
......
Tiệm lẩu, sau khi Tô Mộng Nguyệt từ trong phòng thay quần áo đi ra.
Trên gương mặt xinh đẹp, rặng mây đỏ vẫn chưa tan hết.
Nàng nghĩ đến việc bản thân nói thích hắn ngay trước mặt Lý Tri Ngôn, trong nội tâm vẫn ngượng ngùng không thôi. Mình vậy mà tỏ tình với Lý Tri Ngôn.
Nếu như lúc đó Lý Tri Ngôn đi theo vào phòng thay đồ, hơn nữa nói cũng thích mình.
Như vậy, hiện tại bản thân và hắn hẳn là đã ở bên nhau.
Chỉ cần hai người ở bên nhau, mình thật sự có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
"Hắn tại sao không đi vào, có phải không thích ta không......"
Nghĩ vậy, Tô Mộng Nguyệt cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Cũng đúng, Lý Tri Ngôn bây giờ là nam thần chính hiệu, hơn nữa có cửa hàng trà sữa của mình, nghe người ở cùng ký túc xá nói hắn còn mở một tiệm net.
Hàng năm thu nhập đều phải từ năm sáu trăm ngàn trở lên, hắn mới 18 tuổi, tự mình lại là một cô gái ở tại vùng núi nông thôn xa xôi, làm sao xứng với hắn đây.
"Ta phải cố gắng......"
"Hắn không thích ta, ta liền theo đuổi hắn, đến khi hắn thích ta mới thôi."
Có một số việc, nếu không bắt đầu thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ bắt đầu.
Từ khoảnh khắc nói ra lời thích Lý Tri Ngôn, Tô Mộng Nguyệt biết rõ, mình không thể dừng lại.
......
Sau khúc nhạc đệm về chuyện của Tô Mộng Nguyệt.
Lý Tri Ngôn trở về nhà cùng Phương Tri Nhã.
"Dì Phương."
Gõ cửa xong, Phương Tri Nhã mặc váy ngắn hở ngực, đi tất đen, giày cao gót mở cửa.
"Bảo bối, đổi giày đi."
Phương Tri Nhã nửa quỳ xuống, giúp Lý Tri Ngôn cởi giày và thay giày. Đối với việc chăm sóc Lý Tri Ngôn, cho dù là lão mụ Chu Dung Dung cũng không thể làm được chu đáo như Phương Tri Nhã.
Sự cẩn thận của dì Phương là không ai có thể thay thế.
Sau khi thay dép xong, Lý Tri Ngôn chú ý thấy, chiếc váy ngắn mà dì Phương đang mặc trước đây chưa từng thấy, rõ ràng là hôm nay mua ở trong tiệm của dì Khương.
"Dì Phương, váy mới của dì không tệ."
"Đẹp không, bảo bối."
"Dễ nhìn, dì Phương, dì chờ một chút, ta đi tắm rửa trước, rồi cùng dì ăn cơm."
Trời nóng như vậy, ra ngoài một chuyến, cơ bản mồ hôi nhễ nhại là không tránh khỏi.
Cho nên, tắm rửa sạch sẽ là cần thiết.
Trong lúc tắm, Lý Tri Ngôn lại cảm thấy tinh lực vô hạn.
Không thể không nói, 18 tuổi.
Đúng là tuổi không biết mệt mỏi.
Sau khi từ phòng tắm đi ra.
Phương Tri Nhã chủ động tiến lại, ôm lấy eo Lý Tri Ngôn, sau đó kiễng mũi chân, hôn lên môi Lý Tri Ngôn. Mấy ngày không được hôn đôi môi anh đào nhỏ nhắn của dì Phương.
Trong lòng Lý Tri Ngôn cũng rất nhớ, miệng của dì Phương thật là nhỏ nhắn, đáng yêu nhất.
Ngoài nàng, không tìm được ai có đôi môi nhỏ như vậy nữa.
Hai người ôm hôn nhau, Lý Tri Ngôn một tay bế Phương Tri Nhã lên.
Sau đó đi vào phòng ngủ, một tay nhẹ nhàng ném Phương Tri Nhã lên giường.
Lý Tri Ngôn cũng nằm xuống theo, ôm lấy Phương Tri Nhã, để cho nàng nằm ở trong n·g·ự·c của mình.
"Tiểu Ngôn, thật xin lỗi, dì trước đó còn nghĩ có thể mang thai."
Trước kia để mang thai, Phương Tri Nhã thường xuyên sau khi chuẩn bị mang thai xong thì dựng chân lên, mục đích là để tăng thêm tỉ lệ mang thai.
Bất quá, hiện tại "đèn đỏ" lại tới.
Nói đến đề tài này, Lý Tri Ngôn cũng cảm nhận được, Phương Tri Nhã trong lòng chung quy có chút sợ hãi. Điều này rất bình thường, dù sao một phụ nữ 42 tuổi muốn mang thai và sinh con, không còn là chuyện dễ dàng nữa.
"Dì Phương, dì yên tâm đi, ta hiện tại tuổi trẻ, vốn liếng đầy đủ."
"Chúng ta còn có thể ở chung một chỗ lâu dài."
"Một tháng không được thì một năm, một năm cố gắng mấy trăm lần, còn sợ không có bảo bảo sao."
Nói xong, Lý Tri Ngôn nâng cằm Phương Tri Nhã, sau đó lại lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Bảo bối......"
"Dì biết, về sau ngươi cố gắng nhiều một chút, dì cũng sẽ liều mạng cố gắng."
Nghĩ tới việc nỗ lực vì sinh con, Phương Tri Nhã cảm thấy có chút thiêng liêng.
Đây là sự truyền thừa sinh mệnh, mình nhất định phải sinh cho Lý Tri Ngôn một đứa con. Nếu không, bất kể là đối với bản thân hay Lý Tri Ngôn, đều là nuối tiếc cả đời.
"Dì Phương......"
Lý Tri Ngôn mơ hồ nói.
Sau đó, Phương Tri Nhã cũng phối hợp với Lý Tri Ngôn.
......
Rất lâu sau, Phương Tri Nhã tựa vào n·g·ự·c Lý Tri Ngôn, trong lòng mong mỏi bảy ngày này có thể trôi qua nhanh chóng.
Như vậy, việc mang thai mới có hy vọng.
"Bảo bối, buổi tối hôm nay còn về nhà không?"
"Ân, buổi tối hôm nay phải trở về."
Tự mình phải về nhà bồi lão mụ, hơn nữa, buổi tối phải đi giúp dì Hàn xoa bóp ấn huyệt.
Dù sao, vết thương của phụ đạo viên rất nghiêm trọng, mình cần tiến hành một đợt điều trị xoa bóp theo phương pháp Trung y. Lần xoa bóp này, ít nhất cũng phải thực hiện bảy, tám lần mới được.
Bây giờ, còn kém xa, mà mỗi lần đấm bóp, mình lại có thể nghe được thanh âm của phụ đạo viên cực kỳ giống Dương Mịch.
"Tốt, bảo bối, ngày mai dì định đi làm."
"Hiện tại, đi làm còn có thể nhận thêm một chút tiền làm thêm giờ, hiện tại chúng ta ở lại nơi này, cũng không có cách nào tiếp tục cố gắng."
Đối với việc Phương Tri Nhã muốn đi làm, Lý Tri Ngôn không ngăn cản, dù sao mấy ngày này không cần chuẩn bị mang thai, mình cũng không có cách nào ở bên cạnh dì Phương.
Để cho nàng đi làm, kỳ thực, cũng là một lựa chọn không tệ.
......
Lái chiếc Audi A4, lang thang trên đường, trong lòng Trương Hồng Lỗi càng ngày càng khó chịu.
Hắn hung hăng đạp chân ga, đối với lượng dầu tiêu hao của xe, hắn không hề quan tâm. Quen tiêu xài phung phí, giờ phút này, hắn hoàn toàn không để mấy trăm đồng tiền xăng vào mắt.
Nghĩ tới gương mặt ửng đỏ của Tô Mộng Nguyệt hôm nay, tim đập có chút nhanh, đặc biệt là cặp tóc đuôi ngựa kia, thật sự là quá thu hút hắn.
Thế nhưng, nàng lại thích Lý Tri Ngôn.
Bản thân và Lý Tri Ngôn là cừu nhân, hắn đạp mình một cước vào ngày đó, đến giờ vẫn còn đau, mình còn nhớ rõ ràng.
Bây giờ lại bị hắn cướp mất người phụ nữ, Tô Mộng Nguyệt xinh đẹp như vậy, Lý Tri Ngôn làm sao có thể nhịn được, nói không chừng, buổi tối hôm nay sẽ mang theo Tô Mộng Nguyệt đi thuê phòng.
Nghĩ đến nữ thần của mình có thể bị Lý Tri Ngôn, trong lòng của hắn càng thêm buồn bực.
Sau khi dừng xe ven đường, hắn mở QQ, gửi tin nhắn cho một nữ đồng học có nhan sắc bình thường.
Nữ đồng học này khi thấy hắn có tiền, hơn nữa còn lái chiếc Audi A4, thường xuyên ám chỉ với hắn là mình có thể "ăn kem".
Tuy nhiên, trước đây, Trương Hồng Lỗi đồng thời chướng mắt nữ đồng học này, cho nên, đối với việc lấy lòng của nữ đồng học này, làm như không thấy.
"Ra ngoài chơi a."
"Ta lái Audi đi đón ngươi."
"Đi đâu chơi a, Phú ca."
"KTV, buổi tối hôm nay, chúng ta uống hai chén."
Đối phương rất nhanh liền ra, Trương Hồng Lỗi tính toán một chút, buổi tối hôm nay, tiêu xài xa xỉ một phen là đủ, hôm nay mình cũng muốn buông lỏng một chút.
"Đúng rồi, ngươi buộc tóc đuôi ngựa đôi ra ngoài nhé."
"Tốt."
Tô Mộng Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa đôi, bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng, đúng là đối với Trương Hồng Lỗi lực sát thương quá lớn.
Cho nên, Trương Hồng Lỗi định kéo tóc đuôi ngựa, sau đó, ảo tưởng nữ đồng học là Tô Mộng Nguyệt. Như vậy, cảm giác thật giống như cũng không tệ.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận