Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 64: Vấn đề nghiêm túc, thời kỳ trưởng thành tự mình giáo dục!

**Chương 64: Vấn đề nghiêm túc, thời kỳ trưởng thành tự mình giáo dục!**
Phương Tri Nhã trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nam nữ thụ thụ bất thân a...
"Như vậy không tốt lắm, tiểu Ngôn..."
"A di cùng ngươi bắt tay không thích hợp, sau này ngươi muốn tìm bạn gái của mình mà bắt tay."
Lại nói, Phương Tri Nhã có chút lo lắng.
Lý Tri Ngôn sẽ không vì không có người bắt tay, mà dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ với giới tính.
Đi làm một số chuyện kỳ quái!
Nếu như đi lên con đường phạm pháp, tội lỗi của mình có phải hay không sẽ rất lớn.
"Ta đã biết, Phương a di..."
"Ta không nên đưa ra yêu cầu như vậy, ta chỉ là đối với cơ thể của nữ nhân rất hiếu kì, cho nên mới muốn nắm tay của ngài."
Lý Tri Ngôn hiểu chuyện, càng khiến cho Phương Tri Nhã không đành lòng.
Ngồi ở chỗ đó uống canh đậu xanh, vị ngọt mát lạnh lúc này dường như chẳng còn ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, Phương Tri Nhã lấy hết dũng khí nói: "Tiểu Ngôn, a di cho ngươi sờ tay một chút."
"Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, a di chỉ là vì ngươi chưa từng nắm tay con gái, cho nên mới để ngươi sờ."
"Biết được tay của nữ nhân là cảm giác gì rồi, thì đừng suy nghĩ lung tung, cũng tuyệt đối đừng nghĩ tới việc làm ra chuyện phạm pháp, biết không?"
Vốn dĩ Lý Tri Ngôn đã từ bỏ.
Dù sao đối với loại nữ nhân truyền thống nội tâm như thế này, muốn sờ tay nàng, thực sự quá khó khăn.
Không ngờ, Phương a di lại cho hắn một kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Phương a di."
"Vậy ta muốn nắm tay của ngài."
Lý Tri Ngôn kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Phương Tri Nhã.
Trong nháy mắt, Phương Tri Nhã cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, trời ạ, Lý Tri Ngôn muốn nắm tay mình sao, với thân phận của một người đàn ông.
Nàng quên mất hôm nay mình đã đỏ mặt bao nhiêu lần.
Toàn thân căng thẳng, Phương Tri Nhã phòng ngừa chính mình bởi vì mẫn cảm mà mềm nhũn như bún.
Lý Tri Ngôn nhìn ngọc thủ của Phương a di, nhẹ nhàng nắm lấy.
Xúc cảm mềm mại, trơn nhẵn truyền đến, làm hắn hơi khom lưng.
Phương a di chắc hẳn cũng mệt mỏi, vừa hay giúp Phương a di ấn huyệt, xoa bóp một chút.
Lý Tri Ngôn khởi động kỹ năng xoa bóp, đồng thời cảm nhận ngọc thủ mềm mại của Phương a di.
Có chút lưu luyến.
Bất quá, bản thân có khí chất phạm pháp hay sao?
Phương a di để cho mình sờ tay, lại là sợ mình đi phạm pháp.
"Phương a di, đây chính là tay của nữ nhân sao, thật mềm, thật là thoải mái, thật muốn mỗi ngày đều có thể sờ."
"A di... A di chỉ là..."
"Chỉ là muốn cho ngươi cảm thụ một chút cảm giác sờ tay của nữ nhân, tiến hành giáo dục thời kỳ trưởng thành cho ngươi."
"Trong lòng ngươi không nên nghĩ nhiều như vậy, biết không..."
Nhắm mắt lại, Phương Tri Nhã gắng gượng đứng vững.
Nàng lúc này mới phát giác...
Tay của mình rất thoải mái, cảm giác hơi đau nhức do làm việc quá độ cũng đã tiêu tan rất nhiều.
Lần trước hắn giúp mình xoa bóp mắt cá chân cũng thư thái như vậy.
"Tiểu Ngôn, Trυng y xoa bóp của ngươi thật là lợi hại."
"Phương a di, ngài bất kỳ chỗ nào không thoải mái, cũng có thể tìm ta đấm bóp."
"Ta tuyệt đối có thể hóa giải vết thương cho ngài."
Phương Tri Nhã cảm thấy có chút đau thắt lưng, mấy ngày nay bày quầy bán hàng, đứng quá lâu.
Bất quá, bây giờ trong lòng mình, đã không có cách nào coi Lý Tri Ngôn như nam sinh.
Cho nên, xoa bóp phần hông, coi như xong đi...
"Tiểu Ngôn, sờ xong chưa?"
"Cũng không sai biệt lắm."
Lý Tri Ngôn tự nhiên không muốn buông tay vào lúc này.
"Phương a di, cả đời ta chưa từng sờ tay của nữ nhân, một chút thời gian như vậy, ta còn chưa cảm thụ đủ."
"Ngài để ta sờ thêm chút nữa có được không."
Lý Tri Ngôn tiếp tục xoa bóp ngọc thủ của Phương Tri Nhã, không nỡ buông ra.
"Được..."
"Tiểu Ngôn, vậy thì sờ thêm một lát nữa... Nhưng không được quá mức, đợi lát nữa có khách đến."
Nhịp tim của Phương Tri Nhã càng lúc càng nhanh, mình đang làm gì vậy.
Vì giáo dục một nam sinh về kiến thức giới tính, lại để hắn sờ tay mình.
Đôi tay này của mình, mỗi góc độ đều bị hắn sờ soạng tỉ mỉ.
Thật là mắc cỡ...
Bất quá, chỉ cần hắn có thể không nảy sinh ý định phạm pháp là tốt rồi.
Sờ tay mình một chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vẫn tốt hơn là tò mò mà lén lút đi sờ người khác.
"Phương a di, ngài có thể sờ mặt ta không?"
"Ta cho tới bây giờ chưa từng trải nghiệm qua cảm giác được nữ nhân sờ mặt."
"Cho nên, ta hy vọng ngài có thể sờ mặt ta."
Phương Tri Nhã còn chưa kịp suy nghĩ, thì ngọc thủ đã bị Lý Tri Ngôn kéo đặt lên mặt.
Lý Tri Ngôn cảm thấy, tay của Phương a di so với khuôn mặt mình thì nhiệt độ cao hơn.
Sờ lên mặt mình... có cảm giác ấm áp, trơn nhẵn.
Khiến cho mình có cảm giác muốn ngủ say trong n·g·ự·c Phương a di.
Nói như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc...
"Phương a di, tay của ngài thật sự rất thoải mái."
Phương Tri Nhã có chút tội lỗi phát hiện, kỳ thực chính mình hình như có chút thích cảm giác này!
Chẳng lẽ sâu trong nội tâm, mình là một nữ nhân vô sỉ như vậy sao.
Sao mình lại có thể có những ý nghĩ kỳ quái thế này.
Thật là không biết xấu hổ, buổi tối mình phải tự kiểm điểm bản thân thật tốt.
Cho đến khi có khách từ xa đi tới.
Phương Tri Nhã mới hốt hoảng buông tay Lý Tri Ngôn.
"Tốt rồi, tiểu Ngôn, sờ đủ rồi, đừng nghĩ nhiều nữa..."
"Còn nữa, chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào, biết không?"
Cảm thụ được sự truyền thống và thẹn thùng của Phương Tri Nhã, Lý Tri Ngôn gật đầu.
Hắn khom người ngồi, chờ đợi khôi phục lại trạng thái bình thường.
Bất quá rõ ràng, lúc này muốn khôi phục lại bình thường thì không kịp.
Lần này tới mấy vị khách nhân, rõ ràng không phải hạng người lương thiện.
"Lưu Thái Thái, không nghĩ tới a, ngươi ở đây bày quầy bán hàng, làm ăn phát đạt đấy."
"Lão công ngươi thiếu chúng ta 1 triệu, cũng nên trả rồi!"
Đối với việc những người này có thể tìm tới Phương Tri Nhã, Lý Tri Ngôn không nghĩ nhiều.
Phương a di không có rời khỏi tỉnh, vẫn ở Hoàn Thành, mà đám người của công ty thúc giục thu nợ này chính là đầu rắn ở đây.
Đối với tình hình ở đây có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Muốn tìm Phương a di là chuyện rất bình thường.
"Lưu Thái Thái, ngươi cũng không hi vọng lão công ngươi ở trong tù mỗi ngày đều bị người ta đánh chứ."
"1 triệu, bây giờ trả ngay!"
Nghe nói như thế, Lý Tri Ngôn trong nháy mắt nổi giận.
Hắn đời này ghét nhất chính là loại lời thoại như vậy, coi mình là nam chính trong phim Hàn sao.
Chỉ có những kẻ tàn tật trong lòng mới muốn cho mình đội nón xanh (bị cắm sừng).
Nắm chặt nắm đấm, hắn cảm thấy khống chế không nổi chỉ số bạo lực của mình, hôm nay vừa hay có thêm hoạt động chân tay!
Ba người, ở dưới kỹ năng của hệ thống, cho dù bọn họ có dao cũng không phải đối thủ của mình.
Dù sao, năng lực của mình là lấy một địch năm, phản ứng so với đám côn đồ này hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Uy phong lẫm lẫm đứng lên, mấy tên lưu manh nhìn thấy Lý Tri Ngôn uy mãnh như vậy.
Đều sợ hết hồn, người này, sao lại mạnh mẽ như vậy!
Cảm giác tự ti, không kìm hãm được dâng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận