Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 321: Phía sau ôm lấy, đối với Ân Tuyết Dương tham muốn giữ lấy! (2)

**Chương 321: Ôm từ phía sau, ý đồ chiếm hữu Ân Tuyết Dương! (2)**
Buổi trưa, Lý Tri Ngôn đến Nhất Ngôn quán cafe Internet tìm Ngô Thanh Nhàn ăn cơm.
Vừa đến liền thấy Lý Thế Vũ và Vương Tự Thông đang ngồi đó chơi game.
Hắn cũng đi theo ngồi xuống.
"Ngôn ca."
"Ngôn ca."
Hai người đều chào hỏi Lý Tri Ngôn xong.
Vương Tự Thông nhẹ giọng hỏi: "Gần đây công ty không có phiền phức gì chứ Ngôn ca?"
"Không có, đơn giản chỉ là chuyện của Chu Thiên Hoa, hiện tại hắn còn chưa có động thủ."
Trong lòng Vương Tự Thông đối với bối cảnh của Lý Tri Ngôn cũng có chút không thể phỏng đoán.
Lúc này trong lòng hắn cũng đặc biệt hiếu kỳ.
Lý Tri Ngôn rốt cuộc có bản lĩnh lớn bao nhiêu, có năng lực lớn bao nhiêu.
Nếu như nói ngay cả địa đầu xà như Chu Thiên Hoa cũng không có cách nào bắt hắn làm gì.
Như vậy Nhất Ngôn thương hội sau lưng hắn cũng quá thần bí.
Hơn nữa, thương hội này rõ ràng là lấy tên của Lý Tri Ngôn mà đặt.
Giống như là Nhất Ngôn quán cafe Internet này vậy.
Sau lưng hắn, rốt cuộc là ai đứng đó.
Nếu như hắn đủ mạnh, chính mình có phải hay không cũng có thể gia nhập Nhất Ngôn thương hội.
Nghĩ tới đây, nội tâm Vương Tự Thông cũng không khỏi có loại cảm giác như mèo vờn chuột.
Lý Tri Ngôn rốt cuộc mạnh cỡ nào, cứ chờ lần giao phong này là biết.
...
Buổi trưa, Lý Tri Ngôn cũng là ở cùng Ngô Thanh Nhàn ăn một bữa cơm.
Hắn cho Ngô Thanh Nhàn ăn rất nhiều món ngon.
Đến buổi chiều, hắn đi tới cửa hàng trà sữa Tri Thần.
Hiện tại thời gian của hắn đúng là vô cùng bận rộn.
Bất quá, là một bậc thầy quản lý thời gian.
Trong lòng hắn rất thích cảm giác như vậy.
"Tỷ."
Hiện tại, ở chỗ này làm việc, Đinh Bách Khiết thật sự cảm thấy mỗi ngày đều vô cùng có hy vọng.
Bởi vì Lý Tri Ngôn tùy thời đều có thể đến tìm nàng.
Để cho nàng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc như thế.
"Tiểu Ngôn."
Lý Tri Ngôn không có nói quá nhiều, liền kéo Đinh Bách Khiết vào phòng nhỏ.
"Tỷ, gần đây Quách Võ không có tới quấy rối tỷ chứ."
Đinh Bách Khiết ừ một tiếng.
"Hắn không có đến, hiện tại hắn hẳn là còn đang nằm bệnh viện đi."
Lúc trước Quách Võ xảy ra chuyện, tin tức tốt như vậy Lý Tri Ngôn tự nhiên là tại chỗ cùng Đinh Bách Khiết chia sẻ.
Điều này làm cho Đinh Bách Khiết trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ...
"Vậy là tốt rồi, yên tâm đi tỷ, tỷ cứ ở chỗ này làm việc thật tốt, có chuyện gì ta sẽ bảo vệ tỷ."
"Ừm..."
Nói xong, Lý Tri Ngôn liền hôn lên nàng.
Mà Đinh Bách Khiết cũng là nhiệt tình đáp lại.
Đồng thời nàng sờ soạng đồ vật trong túi, nàng biết Lý Tri Ngôn thích cùng nàng thân mật trong căn phòng nhỏ này.
Cho nên nàng đã sớm chuẩn bị tốt.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày thứ hai, Lý Tri Ngôn vẫn duy trì cuộc sống như cũ.
Mặc dù thời gian có vẻ hơi lặp lại nhàm chán.
Nhưng là Lý Tri Ngôn vẫn cảm thấy thích thú.
Cuộc sống như vậy, kỳ thật cũng thú vị phi thường.
Trong bệnh viện, hiện tại Quách Võ đã triệt để thoát khỏi nguy hiểm.
Hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình vẫn còn lại một chút ít.
Còn miễn cưỡng có chút tác dụng, nếu như vậy, mình không thể xem là một tên thái giám.
Phát hiện này, làm cho Quách Võ trong lòng có một chút an ủi.
"Cha, cha uống nước."
Gần đây, Quách Võ phát hiện, hai đứa con trai của mình hiếu thuận không ít.
Lúc nào cũng ở bên cạnh hắn trong bệnh viện, một tấc không rời.
Cái này hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng, hai tên ranh con này lúc nào lại hiếu thuận như vậy, mà một mực đi theo bà nội.
Đồng thời, vì tiền, hắn cũng gọi lão già kia một tiếng ba ba.
Cái này làm cho lão già kia tâm hoa nộ phóng.
Lúc này cho hắn một vạn đồng tiền lễ gặp mặt.
Điều này làm cho Quách Võ trong lòng cảm thấy mừng thầm.
Vẫn là mẹ ruột của mình có bản lĩnh, dễ dàng liền đem lão già kia cho mê đến thần hồn điên đảo.
Xem ra có thể để cho lão mụ nghĩ biện pháp moi sạch tiền tiết kiệm của lão già kia.
Bất quá, lão già này thoạt nhìn rất lợi hại a.
Lão mụ gần đây thoạt nhìn khí sắc đều tốt hơn một chút.
...
Chạng vạng tối, Lý Tri Ngôn lái chiếc xe lao vụt S của mình xuất phát.
Hôm nay là nhiệm vụ của Ân Tuyết Dương.
Vừa mới lái xe tới, Lý Tri Ngôn thấy được một chiếc Audi A6 đang dừng ở dưới lầu công ty.
Chiếc A6 này chụp ảnh thoạt nhìn vô cùng bá khí.
A·00013.
Kính xe phía sau hạ xuống, ngồi ở ghế sau là một người trung niên thoạt nhìn ôn tồn lễ độ.
Bất quá, Lý Tri Ngôn có thể nhìn ra, người này không phải là người dễ chung đụng.
Trong ánh mắt của hắn mang theo một loại cảm giác tuyệt đối ưu việt.
"Người này, chính là cha ruột của Ân Cường, Ngô Vinh Thịnh, quả nhiên không phải là loại người tầm thường."
Chỉ cần liếc nhìn từ xa.
Liền biết, người này tuyệt đối khó đối phó.
Lý Tri Ngôn yên tĩnh chờ Ân Tuyết Dương từ công ty đi xuống.
Không bao lâu, Ân Tuyết Dương mặc đồ công sở liền từ cao ốc công ty đi ra.
Nhìn thấy Ân Tuyết Dương tới, Ngô Vinh Thịnh đỡ mắt kính của mình một chút.
Chỉ cảm thấy trong lòng một hồi ngứa ngáy khó nhịn.
Vợ trước của mình, quả nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân.
So với vợ hiện tại của mình không biết đẹp hơn gấp bao nhiêu lần.
Chỉ là, lúc trước vì tiền đồ của mình.
Chỉ có thể cùng Ân Tuyết Dương tách ra, sau đó cưới người vợ hiện tại.
Người vợ hiện tại không chỉ có mập mạp hơn nữa tướng mạo vô cùng phổ thông, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho trong lòng hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhưng là hắn lại không dám có ý nghĩ khác.
Dù sao cha vợ của mình thật sự là quá lợi hại, tùy tiện một ngón tay liền có thể đè chết chính mình.
Mình thật sự không thể đắc tội nổi, bất quá, lần này mình bị điều đến An Huy thành.
Quả thực là một cơ hội trời cho.
Mình có thể cùng Ân Tuyết Dương nối lại tình xưa.
Để cho nàng sinh thêm cho mình một đứa con gái.
Ngô Vinh Thịnh có tự tin, dựa vào năng lượng và cấp bậc hiện giờ của mình.
Ân Tuyết Dương tuyệt đối sẽ phi thường chủ động tới với mình.
Mình rốt cục không cần trong đêm đối mặt với con quái dị ở nhà kia nữa.
"Tuyết Dương."
Từ xa, Ngô Vinh Thịnh gọi một tiếng.
Ân Tuyết Dương nghe được âm thanh của chồng trước.
Nàng hoài nghi mình có nghe lầm hay không, quay đầu liền thấy Ngô Vinh Thịnh đang ngồi ở ghế sau của chiếc Audi A6 chờ đợi mình.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt nàng trở nên rất khó coi.
Ngô Vinh Thịnh, sao lại tới công ty của mình.
Nàng muốn trực tiếp rời đi, nhưng là nàng cũng biết tính cách của Ngô Vinh Thịnh.
Trước khi đạt được mục tiêu.
Hắn là tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đằng sau còn sẽ có vĩnh viễn phiền phức.
Đặc biệt là hiện tại chính mình cùng Lý Tri Ngôn có quan hệ với nhau.
Vấn đề này khẳng định là không thể gạt được Ngô Vinh Thịnh.
Suy nghĩ một chút, nàng vẫn là đi về phía Ngô Vinh Thịnh.
"Sao anh lại tới đây."
Nhìn dáng người nổi bật của Ân Tuyết Dương trước mắt.
Nghe mùi thơm nhàn nhạt truyền tới, trong lòng Ngô Vinh Thịnh càng là cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Nếu như phụ thân của mình là một người có năng lượng, mà không phải là một thương nhân.
Chính mình làm sao có thể từ bỏ vưu vật xinh đẹp tuyệt sắc như vậy.
Bất quá, hiện tại cũng không muộn.
Lúc trước hắn nghe qua, ly hôn nhiều năm như vậy, Ân Tuyết Dương vẫn luôn không có tìm đối tượng khác hoặc là tái hôn.
Rõ ràng, là trong lòng vẫn còn có người đàn ông là mình đây.
Mặc dù con trai nói nàng cùng một người trẻ tuổi tên là Lý Tri Ngôn làm ra chuyện kia, nhưng là trong lòng hắn là không tin.
Một nữ nhân 42 tuổi cùng một nam sinh 18 tuổi ở cùng nhau?
Chuyện này đơn thuần là lời nói vô căn cứ, không có bất kỳ logic nào, quả thực chính là vô nghĩa.
Nàng là nữ nhân, tịch mịch nhiều năm như vậy.
Nhìn thấy chính mình trở về, đây còn không phải là củi khô lửa bốc, buổi tối hôm nay chính mình liền có thể hưởng thụ thật tốt một phen.
Ngô Vinh Thịnh ở trong lòng nghĩ đến.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng hắn.
"Tôi làm sao không thể tới, chúng ta dù sao cũng có tình cảm mấy năm hôn nhân."
"Chẳng lẽ, em không nhớ tôi sao."
Ân Tuyết Dương cảm thấy có chút buồn cười.
Ngô Vinh Thịnh này thật là một tên ngụy quân tử, rõ ràng trong nhà đã có lão bà, còn nói những lời như vậy với mình.
"Ngô tiên sinh, tôi phải nhắc nhở anh một chút, anh đã kết hôn rồi."
"Anh nói lời như vậy, có nghĩ tới vợ con ở nhà không?"
Trên mặt Ngô Vinh Thịnh có chút nhịn không được.
Hắn vốn cho rằng Ân Tuyết Dương sẽ ngầm hiểu cùng hắn thông đồng.
Không nghĩ tới Ân Tuyết Dương lại nói như vậy.
"Ha ha, vợ à, đừng nóng giận."
"Anh cũng là vì tiền đồ nên thân bất do kỷ, không có cách nào mới cùng em ly hôn để cưới người khác."
"Nhưng là trong lòng anh, người anh yêu kỳ thật chỉ có mình em, cũng không có người khác."
"Chúng ta nói chuyện thật tốt, ban đêm cùng nhau ăn một bữa cơm, những năm này anh có quá nhiều chuyện muốn nói cùng em."
Ngô Vinh Thịnh rất muốn khoe khoang con đường thăng tiến của mình.
Bất quá đối với những chuyện này, Ân Tuyết Dương thật sự không có hứng thú gì.
"Không được, tôi không có hứng thú."
"Tôi còn có việc, tôi đi trước."
"Đừng có tới đây tìm tôi nữa, ảnh hưởng không tốt."
Ngô Vinh Thịnh cảm giác được, Ân Tuyết Dương là thật sự không muốn ở cùng mình.
Hơn nữa nàng nhìn về phía mình, trong ánh mắt dường như mang theo một chút chán ghét.
Cảm giác chán ghét này, làm nhói nội tâm của Ngô Vinh Thịnh.
Làm cho trong lòng hắn cảm thấy một hồi thống khổ.
Chẳng lẽ, Ân Cường nói là sự thật.
"Có phải em có người khác rồi không?"
"Tôi độc thân, chẳng lẽ tôi có người khác còn muốn báo cáo với anh sao?"
Nhìn ánh mắt của Ân Tuyết Dương.
Ngô Vinh Thịnh tiếp tục nói: "Chẳng lẽ, con trai nói là sự thật."
"Em cùng cái tên Lý Tri Ngôn kia, có quan hệ không đứng đắn."
Hắn cảm thấy tam quan của mình có chút đảo lộn, vợ trước của mình vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy?
Thật là một nữ nhân không biết xấu hổ!
Làm cho người ta cảm thấy buồn nôn!
"Quả nhiên!"
"Con đàn bà đĩ thoã này!"
"Đồ gái điếm!"
Mất khống chế, Ngô Vinh Thịnh nhục mạ nói.
"Lên xe, đi với anh ăn cơm, sau đó đi khách sạn."
"Nếu như em không đi, anh sẽ cho em biết, thế nào là hối hận."
"Cái công ty này của em, đừng hòng mở nữa!"
Nếu như là người khác nói lời như vậy.
Ân Tuyết Dương căn bản sẽ không coi ra gì, nhưng Ân Tuyết Dương biết Ngô Vinh Thịnh đúng là có năng lực như vậy.
Nội tâm của nàng tiềm thức bị bao phủ bởi hoảng sợ.
Bất quá nàng biết, cho dù công ty này mình không làm nữa.
Nàng cũng không có khả năng khuất phục.
Hiện tại đối với nàng mà nói, tiền tài đã là vật ngoài thân.
Trong lòng nàng chỉ muốn có thể cùng Lý Tri Ngôn ở cùng nhau.
Đối với nàng mà nói, Lý Tri Ngôn mới là quan trọng nhất.
Khi nàng đối mặt với áp lực cực lớn.
Lý Tri Ngôn xuất hiện ở bên người Ân Tuyết Dương.
"Ân a di."
Lý Tri Ngôn từ phía sau thân mật ôm lấy cổ của Ân Tuyết Dương.
Sau đó hôn một cái lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng.
Một màn này, quả thực là cho Ngô Vinh Thịnh một cú sốc lớn.
Hắn không nghĩ tới, Lý Tri Ngôn vậy mà lại trước mặt mình, hôn vợ trước của mình.
Những năm này hắn vẫn luôn là xuôi gió xuôi nước.
Lúc nào gặp phải chuyện như vậy!
"Ngươi chính là cái tên Lý Tri Ngôn kia!"
"Không sai, là ta."
Ngô Vinh Thịnh triệt để tin tưởng lời con trai nói.
Vợ cũ của mình thật là một con đàn bà không biết xấu hổ, tìm một người trẻ tuổi nhỏ như vậy!
Giờ phút này, hắn nhìn Lý Tri Ngôn, ánh mắt giống như là muốn giết Lý Tri Ngôn vậy.
Bất quá Lý Tri Ngôn không có phản ứng hắn.
Mà là nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc Ân Tuyết Dương, ôm Ân Tuyết Dương càng thêm dùng sức một chút.
Bị Lý Tri Ngôn ôm chặt như thế.
Còn hôn một cái lên mặt, cho dù là Ân Tuyết Dương cũng cảm thấy mặt mình có chút đỏ lên.
Đứa nhỏ này, lòng ham chiếm hữu vẫn đúng là rất mạnh...
"Ân a di mới nói không muốn cùng anh ăn cơm."
"Ta cảm thấy anh vẫn là nên đi nhanh một chút đi, lớn tuổi rồi, còn muốn cưỡng ép Ân a di của ta cùng anh ăn cơm sao."
"Đừng để bệnh tim tái phát."
Lý Tri Ngôn căn bản không cho hắn bất kỳ mặt mũi nào.
Dù sao Ngô Vinh Thịnh cùng mình tất nhiên là nước lửa không dung, cừu nhân của mình đủ nhiều, làm sao lại quan tâm thêm một Ngô Vinh Thịnh.
Cho nên hắn căn bản là không có bất kỳ cố kỵ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận