Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 52: Sát vách a di bị bạo lực gia đình sao!

**Chương 52: Hàng xóm sát vách bị bạo lực gia đình sao!**
"Phương dì, chúng ta xem bên kia có cái hốt rác kìa."
"Ngài vừa vặn cũng cần một cái."
Lý Tri Ngôn rất rõ ràng mức độ truyền thống của Phương Tri Nhã, nếu tiếp tục xem, đoán chừng mặt nàng sẽ đỏ không chịu nổi mất.
Bây giờ vẫn là ưu tiên làm chính sự thì tốt hơn.
"Được, Tiểu Ngôn, ngươi xem giúp dì chất lượng thế nào nhé."
Kế tiếp, hai người ở trong tiệm tạp hóa hai đồng lựa tới lựa lui, cuối cùng tốn 75 đồng mang về một đống lớn đồ đạc.
Về nhà một chuyến xong, hai người lại quay lại, đi một chuyến đến siêu thị.
Mua một chút đồ dùng hàng ngày.
Trong lúc đi lang thang trong siêu thị, Lý Tri Ngôn hỏi: "Phương dì, vì sao cho tới bây giờ chưa từng thấy ngài mang giày cao gót vậy?"
Phụ nữ cơ bản đều mang giày cao gót, bất quá cũng có một số người cả đời đều không chạm qua.
Trước mắt Phương Tri Nhã, rõ ràng chính là như vậy, dựa theo xu thế kiếp trước, chỉ sợ lúc nàng tự sát vào 12 năm sau, cũng không hề đi qua giày cao gót.
"Dì không thích mang giày cao gót."
Lý Tri Ngôn xem như triệt để nhận thức được sự truyền thống của Phương Tri Nhã, một người phụ nữ cho tới bây giờ không để lộ cánh tay, lộ chân, không thích mang giày cao gót cũng rất bình thường.
Thời gian kế tiếp, hai người chạy đi chạy lại mấy chuyến.
Đợi đến khi mua sắm hoàn tất, đã là hơn năm giờ chiều.
Nhìn Lý Tri Ngôn giúp mình treo rèm cửa để bảo vệ sự riêng tư, Phương Tri Nhã trong lòng cũng là càng ngày càng cảm động, đứa nhỏ này, đối với mình thật sự quá tốt.
"Tiểu Ngôn, đợi lát nữa ngươi đi hóng gió một chút đi, dì xuống bếp làm đồ ăn cho ngươi."
Trên lò than, ấm nước đang phát ra âm thanh ùng ục, làm cho Lý Tri Ngôn càng ngày càng có thể hòa nhập vào thời đại này.
Chỉ một vài năm nữa thôi, trên cơ bản sẽ không còn thấy bếp than tổ ong, mà thay vào đó là bình ga, hay là khí thiên nhiên.
Sau khi treo xong hai bên rèm cửa, Lý Tri Ngôn xem xét cẩn thận mấy lần, phát hiện không có góc độ nào có thể nhìn trộm.
Trong lòng hắn cũng yên tâm phần nào.
"Phương dì, đã làm xong cho ngài rồi, như vậy sự riêng tư liền có thể được đảm bảo."
"Tối đến ngài kéo rèm cửa sổ lên là được."
Trong phòng cho thuê rất nóng, đặc biệt là sau khi đốt than tổ ong.
Bất quá, vốn dĩ vô cùng tiết kiệm như Phương Tri Nhã cũng không hề phàn nàn về hoàn cảnh tồi tệ trước mắt.
Mà chỉ yên lặng làm cơm.
Một lúc sau, hai người chen chúc ở trước bàn ăn có chút chật chội.
"Tiểu Ngôn, nếm thử tay nghề của dì xem."
"Bên trong có thêm tương ớt dì tự làm đó."
Nhìn bát mì sợi giản dị có thêm tương ớt, còn có hai món đồ nhắm, Lý Tri Ngôn cầm đũa lên, nếm thử một chút.
Quả nhiên, mấy người dì này nấu cơm đều vô cùng ngon.
Ở kiếp trước, những cô gái trẻ tuổi mà hắn quen, không có một ai biết nấu cơm, cả ngày chỉ nghĩ cách moi tiền từ trong túi mình, vắt kiệt giá trị thặng dư của hắn.
"Phương dì, ngài làm mì sợi ngon thật, đặc biệt là tương ớt này, thật là tuyệt cú mèo."
"Ngon không?"
"Ân, ngon ạ, Phương dì, ngài nấu cơm đúng là ngon, đồ ăn xào vừa chín tới, độ mặn nhạt cũng đều vừa phải."
"Vậy sau này lúc rảnh rỗi, ngươi có thể đến chỗ dì, dì nấu cơm cho ngươi ăn."
Phương Tri Nhã cảm thấy nợ đứa trẻ trước mắt này càng ngày càng nhiều.
Cũng không biết làm sao hắn lại thích ăn đồ mình nấu như vậy.
Thôi thì sau này mình sẽ nấu cơm cho hắn ăn nhiều hơn vậy.
"Con biết rồi, Phương dì, ngày mai có phải ngài muốn đi tìm việc làm không?"
"Ân... Học phí của Diệu Long bây giờ vẫn chưa có."
Phương Tri Nhã có chút đau đầu.
Công việc trước kia của mình là do khi trượng phu còn chưa ngồi tù, có một chút quan hệ quen biết ở trong đó.
Sau này muốn tìm một công việc văn phòng có mức lương năm ngàn, sẽ không dễ dàng như vậy.
"Bất quá đợi đến lúc lĩnh lương, đoán chừng sẽ không kịp mất."
"Tiểu Ngôn, ngươi thấy dì đi bán mì trộn có được không?"
Ăn mì do Phương dì nấu, Lý Tri Ngôn cảm thấy ngược lại cũng là một ý hay.
"Phương dì, con thấy có thể, ngài nấu cơm ngon như vậy, khẳng định có thể kiếm được không ít tiền."
Lý Tri Ngôn biết, quầy hàng ăn vặt rất kiếm ra tiền, có những quầy hàng nhỏ không đáng chú ý, một tháng thậm chí có thể kiếm được năm, sáu vạn, thậm chí lợi tức còn cao hơn.
Bất quá nghề này thực sự là công việc vất vả, không có nghị lực lớn thì căn bản không kiên trì nổi.
"Vậy dì có thể thử xem..."
Hai người vừa trò chuyện, khói mù trong lòng Phương Tri Nhã cũng vơi đi không ít.
Sau bữa cơm chiều, mồ hôi ướt đẫm cả người hai người.
"Phương dì, hay là ngài nấu nước tắm rửa trước đi."
"Con giúp ngài đứng ở cửa canh chừng, đợi một lát con cũng phải về rồi."
Phương Tri Nhã gương mặt xinh đẹp có chút ửng hồng, bất quá cũng là đáp ứng.
...
Đứng ở cửa, nghe động tĩnh nhè nhẹ trong phòng, Lý Tri Ngôn cảm thấy phòng này cách âm đúng là có chút kém.
Nếu như không phải mình giả làm con trai Phương dì.
Như vậy đoán chừng thật sự có không ít phiền toái.
"Lớp trưởng thật không phải là người tốt lành gì."
"Trong nhà sa sút, vậy mà lại đối xử với mẹ như vậy, thậm chí không muốn cùng mẹ thuê phòng ở."
"Thật là một đứa súc sinh, khó trách kiếp trước Phương dì cuối cùng lại tự sát."
Mười mấy phút sau, cửa mở ra.
"Tiểu Ngôn, vào đi, mụ mụ tắm xong rồi."
Lúc này Phương Tri Nhã vẫn là cùng Lý Tri Ngôn giả làm mẹ con, phòng ngừa có kẻ có tâm giở trò.
Lúc này, Phương dì lại trở về với bộ dáng vòng một 36D.
Sau đó, Lý Tri Ngôn cũng nhỏ giọng nói: "Phương dì, con phải về nhà rồi, ngài có chuyện gì, cứ việc gọi điện cho con."
"Có chuyện mà nói, ngài tùy thời gọi điện cho con."
"Được..."
Thừa dịp người khác không chú ý, Lý Tri Ngôn đi xuống lầu, nhìn bóng lưng Lý Tri Ngôn, Phương Tri Nhã trong lòng vô cùng không nỡ.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Phương Tri Nhã khóa trái cửa phòng, kéo rèm cửa, suy nghĩ về những việc sau này.
...
Buổi tối, nằm ở trong nhà, nhìn tài khoản ngân hàng báo có 1 vạn tệ.
Lý Tri Ngôn suy nghĩ nhiệm vụ kế tiếp.
"Tiền tiết kiệm đã có 14 vạn, cách mục tiêu triệu phú đã tiến thêm một bước..."
"Chồng trước của Cố dì muốn quay về là vì muốn nhìn Dư Tư Tư."
"Không thể để cho bọn họ có cơ hội nối lại tình xưa."
"Vô luận thế nào đều không được, Cố dì là của ta..."
Lý Tri Ngôn cảm thấy, chính mình cũng nên thúc giục Cố dì một chút.
Nhìn đồng hồ, Lý Tri Ngôn gọi điện thoại cho Phương Tri Nhã, muốn hỏi thăm xem Phương Tri Nhã thế nào.
Bây giờ, vừa mới đến một hoàn cảnh mới, Phương Tri Nhã có chút trằn trọc.
Ban ngày, cùng Lý Tri Ngôn ở cửa hàng hai đồng nhìn thấy cái kia phòng trọ trong câu chuyện "tình yêu cuồng nhiệt trong căn phòng đi thuê", tiêu đề kia không ngừng quanh quẩn trong lòng nàng.
Bởi vì trời quá nóng, cho nên lúc này Phương Tri Nhã đã cởi mấy cái nút áo, nằm nghiêng hóng gió, khe rãnh sâu hun hút.
Mà cặp đùi đẹp trắng như tuyết lộ ra ngoài, ở trong căn phòng đi thuê đã tắt đèn vẫn là vô cùng nổi bật.
Một cuộc điện thoại gọi đến, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ là con trai?
Nhưng khi nhìn thấy là Lý Tri Ngôn gọi tới, nàng mới phản ứng lại, có lẽ, mình không nên đặt kỳ vọng vào con trai.
"Tiểu Ngôn, tìm dì có chuyện gì không?"
Lo lắng không nghe rõ Lý Tri Ngôn nói chuyện, Phương Tri Nhã cũng tạm thời tắt quạt.
"Không có, con chỉ muốn hỏi thăm ngài một chút."
"Ngài ở phòng mới thế nào?"
"Rất tốt..."
Mặc dù có chút mất ngủ, thế nhưng Phương Tri Nhã cũng không muốn nói với một đứa trẻ như vậy, tránh để Lý Tri Ngôn lo lắng.
"Phương dì, ngài nấu cơm thật là ngon, con bây giờ vẫn nhớ mãi không quên..."
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Phương Tri Nhã càng ngày càng cảm thấy mình và Lý Tri Ngôn vướng mắc quá sâu.
Đặc biệt là hôm nay quan hệ của hai người đã tiến triển quá nhiều.
Sau này cuộc sống của mình sợ là đều không thể thiếu đứa trẻ này.
"Tiểu Ngôn, ngươi đối xử tốt với dì, cả đời này dì đều sẽ nhớ..."
Trò chuyện một chút, Phương Tri Nhã có chút xúc động nói.
Nàng thật sự hối tiếc, trước kia khi điều kiện gia đình còn tốt đã không biết Lý Tri Ngôn, lúc đó, mình thật sự có năng lực cưng chiều đứa nhỏ này.
Chỉ là có một chút lúng túng, chính mình cùng đứa trẻ nhỏ hơn mình 23 tuổi này.
Luôn sẽ phát sinh một chút chuyện giữa nam nữ.
Tỷ như lúc xem mấy câu chuyện kia.
Tỷ như khi hắn giúp mình xoa bóp chân, mặc dù biết Lý Tri Ngôn chỉ là một đứa trẻ thuần khiết.
Thế nhưng dù sao hắn cũng đã đến độ tuổi có thể khiến mình mang thai, hơn nữa một đêm có thể làm cho mình mang thai năm sáu lần.
Lúc này, sát vách bỗng nhiên có tiếng ván gỗ ọp ẹp kém chất lượng truyền đến.
Phương Tri Nhã không ngờ rằng, phòng này cách âm lại kém đến vậy.
Trong nháy mắt, mặt đẹp của nàng nóng bừng lên.
Mà Lý Tri Ngôn cũng là trong điện thoại nghe được âm thanh này.
Hắn cũng nghĩ tới tiêu đề trang bìa của mấy mẩu truyện kia.
"Phương dì, có phải hàng xóm sát vách bị đánh không?"
"Là bạo lực gia đình sao, dì ấy kêu thật thê thảm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận