Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 250: Ngày tết ông Táo đêm, cùng phụ đạo viên đột phá hết thảy! (2)

Chương 250: Đêm 23 tháng Chạp, cùng phụ đạo viên đột phá tất cả! (2)
"Vũ Hàm, đây là Lý Tri Ngôn, là..."
"Là bạn trai của mẹ."
Lưu Mỹ Trân dù sao cũng là y tá trưởng, trải qua rất nhiều chuyện.
Lúc này bị Bao Vũ Hàm đụng phải, nàng cũng không hề bối rối, đã đều thấy được như vậy thì thừa nhận đi, dù sao về sau con gái cũng phải biết, dù sao mình và Lý Tri Ngôn là có kế hoạch sinh con.
"Mẹ!"
"Mẹ bị tên tiểu bạch kiểm này lừa rồi!"
"Anh mau cút cho tôi, cút ra khỏi nhà tôi!"
Lý Tri Ngôn lúc này cũng có chút cạn lời, mình bị xem như tiểu bạch kiểm?
Bất quá, hình như ý nghĩ như vậy cũng tương đối hợp lý.
Dù sao Lưu Mỹ Trân là y tá trưởng, điều kiện kinh tế vô cùng dư dả.
"Tiểu Ngôn, cậu đi trước đi."
"Dì và con bé nói chuyện một chút."
Lý Tri Ngôn cũng không tiếp tục ở lại, đã nửa giờ rồi, mình phải nhanh chóng rời đi.
Khi đi ngang qua bên người Bao Vũ Hàm, Bao Vũ Hàm nhìn gương mặt đẹp trai kia của Lý Tri Ngôn, nhịp tim không khỏi có chút gia tốc, nàng cũng xác định một điểm, Lý Tri Ngôn này xác thực là một tên tiểu bạch kiểm.
Lão mụ nhất định là bị hắn lừa gạt.
"Mẹ!"
"Con vẫn cho là mẹ tìm bạn trai mới là một người đàn ông thành thục, ổn trọng."
"Không ngờ lại là một tên tiểu bạch kiểm!"
"Mẹ!"
"Sao mẹ có thể tìm loại tiểu bạch kiểm này chứ!"
"Mẹ có biết hay không hiện tại rất nhiều người chỉ muốn ăn bám."
Nhìn Bao Vũ Hàm bộ dáng sốt ruột kia, Lưu Mỹ Trân cũng chỉ đành trấn an cảm xúc của con gái.
Nàng biết, chuyện này mình vẫn là phải được con gái đồng ý.
...
Lái xe trên đường đến nhà Khương Nhàn.
Lý Tri Ngôn vẫn là cảm thấy chưa đủ, một người bình thường hiện tại khẳng định đã mệt lả đến ngất đi.
Nhưng mình có danh hiệu gia trì, hệ thống cũng từng cường hóa thân thể của mình.
Mệt mỏi, là cái gì?
Lý Tri Ngôn căn bản không biết!
Đến nhà Khương Nhàn, đã là 4 giờ 30 phút, khoảng cách trời tối đã rất gần, bất quá Lý Tri Ngôn cũng không quá gấp.
Hàn Tuyết Oánh làm cơm tối đại khái là vào lúc bảy giờ.
Chỉ cần trước bảy giờ, mình tới nhà Hàn Tuyết Oánh là được rồi.
Khi Lý Tri Ngôn vào cửa, nhìn bụng Khương Nhàn nhô lên, hắn rất vui vẻ nói: "Khương a di, con gái của chúng ta hiện tại đã lớn lên."
"Còn sớm lắm..."
Mặt Khương Nhàn có chút ửng hồng.
"Đợi thêm mấy tháng nữa, bụng dì mới thật sự lớn, đến lúc đó con bé sẽ đá anh."
"Khương a di, dì có nhớ ta không."
Cảm thụ được ánh mắt nóng bỏng của Lý Tri Ngôn, Khương Nhàn sao có thể không biết ý tứ của Lý Tri Ngôn.
"Nhớ, tiểu Ngôn, hôm nay anh cố ý đến thăm dì sao."
Khương Nhàn kéo tay Lý Tri Ngôn đi tới phòng ngủ chính.
"Ừm, bất quá Khương a di, buổi tối ta không thể cùng dì ăn cơm."
"Không sao, dì hiểu mà, chỉ cần anh có thể đến, dì sẽ không cảm thấy hụt hẫng."
"Được, đợi đến năm ba mươi tuổi, ta lại đến thăm dì."
Giao thừa ngày ấy, Lý Tri Ngôn có thể ra ngoài đón năm mới, cho nên thời gian tương đối dư dả.
Nghĩ chiếu cố đến tất cả các a di là hoàn toàn có thể làm được.
"Ừm..."
"Tiểu Ngôn, nhẹ nhàng một chút, anh biết đấy, nhất định phải cẩn thận đứa bé."
"Ta biết rồi..."
Hồi lâu sau, Lý Tri Ngôn nắm tay Khương Nhàn ra cửa, đi dạo ở bên ngoài.
Mặc dù có tuyết rơi, nhưng có Lý Tri Ngôn nắm tay, cho nên Khương Nhàn trong lòng không hề sợ hãi trượt ngã.
"Tiểu Ngôn, cảm ơn anh đã cho dì đứa bé này."
"Về sau có con gái của chúng ta mỗi ngày ở cùng, dì chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
Nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, Khương Nhàn trong lòng tràn đầy mong đợi đối với tương lai.
Trò chuyện, hai người tới công viên bên ngoài tiểu khu.
"Đúng rồi, Khương a di, chờ đứa bé sinh ra, chúng ta cố gắng, lại muốn thêm hai đứa nữa."
Lý Tri Ngôn trêu đùa nói.
"Vẫn là không muốn, một đứa bé là đủ rồi, dì đã lớn tuổi như vậy, còn muốn dì sinh hai đứa nữa, anh muốn mạng của dì sao."
"Ta chỉ đùa với dì một chút, dì muốn sinh hai đứa, ta còn không nỡ."
Lý Tri Ngôn có khả năng khống chế sinh con gái, đồng thời cũng có thể khống chế không sinh.
Cho nên tránh thai đối với hắn mà nói là dễ dàng, chỉ là việc này cũng chỉ có hắn tự mình biết, liên quan tới những chuyện của hệ thống vĩnh viễn là bí mật không thể nói với bất kỳ ai.
"Tiểu Ngôn, anh mau về nhà đi, bây giờ trời cũng sắp tối rồi."
"Về nhà chăm sóc mẹ cho tốt."
"Dì biết bình thường anh cũng tương đối bận rộn."
"Khương a di, ta đưa dì về nhà, rồi ta sẽ đi, nếu không ta không yên lòng."
"Ừm, được..."
Đưa Khương Nhàn về nhà, Lý Tri Ngôn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mới rời khỏi tiểu khu.
Không bao lâu, hắn đến trạm dừng chân cuối cùng, nhà của Phương Tri Nhã.
Hôm nay trước khi hắn tới, đã sớm chào hỏi Phương Tri Nhã, cho nên Phương Tri Nhã đã sớm chờ hắn.
Lý Tri Ngôn vào cửa, đã ngửi thấy mùi thơm của mì sợi.
Ngày hôm qua, Phương Tri Nhã cho bảo mẫu về nhà ăn tết, Lý Tri Ngôn vẫn luôn chú ý tới hệ thống nhắc nhở nguy hiểm, không có vấn đề gì, hắn cũng không quá để ý.
"Phương a di, hôm nay ăn tết còn ăn mì sao."
"Đúng vậy, dì hiện tại chỉ muốn ăn chút mì sợi, thêm chút tương ớt, người ta nói 'chua sinh con trai, cay sinh con gái', có lẽ bởi vì trong bụng là một bé gái."
Trong phòng bếp, Phương Tri Nhã mặc tất đen, nấu mì sợi xong.
Quay người muốn đi ra, Lý Tri Ngôn nhìn ra được, Phương Tri Nhã mặc tất đen là vì chiều theo sở thích của mình, bất quá không mang giày cao gót là vì an toàn của con gái.
Từ khi mang thai, ngoại trừ lúc mới đầu, Phương Tri Nhã không còn mang giày cao gót nữa.
Đương nhiên, ở trên ghế sô pha mặc thì không tính, dù sao không cần đi đường.
"Phương a di, dì cứ chờ trong phòng bếp một lát đi."
Phương Tri Nhã mặc váy bắt lấy mép quầy hàng, dự định nghỉ ngơi trong phòng bếp một lúc.
...
Mì sợi được mang đến bàn ăn, đã không còn nóng bỏng như thế.
"Tiểu Ngôn, cùng dì ăn một chút đi."
"Được, bất quá dì à, ta không thể ăn quá nhiều, nếu không mẹ ta thấy ta buổi tối không có hứng ăn cơm."
"Không sao đâu tiểu Ngôn."
"Anh chỉ cần ăn một bát là được rồi, trước kia anh ăn mì sợi trộn tương ớt của dì, lượng cơm ăn không chỉ có chút ít như vậy."
Đựng cho Lý Tri Ngôn hơn nửa bát mì, Phương Tri Nhã đem tương ớt đẩy đến trước mặt Lý Tri Ngôn.
Lý Tri Ngôn cho mình một muôi tương ớt, lại cho Phương Tri Nhã một muôi tương ớt, tương ớt này là thứ hắn thích ăn nhất.
Lúc trước mì sợi của Phương Tri Nhã buôn bán rất phát đạt, chính là nhờ tương ớt này.
An tĩnh ăn mì sợi có chút cay, Phương Tri Nhã trong lòng không hề cảm thấy ăn tết ăn loại đồ này lạnh lẽo, ngược lại vô cùng ấm áp, kỳ nghỉ hè có Lý Tri Ngôn ở cùng, đối với nàng mà nói có thể nói là khoảng thời gian ấm áp nhất.
Đến sáu giờ rưỡi, Lý Tri Ngôn mới cùng Phương Tri Nhã tạm biệt.
Hôm nay cuối cùng cũng an ủi xong các a di, sau đó mình phải đi làm nhiệm vụ.
Về tới công viên Tả Ngạn, dừng xe ở ga ra ngầm, Lý Tri Ngôn đi tới nhà Hàn Tuyết Oánh.
"Hàn a di."
Hàn Tuyết Oánh mở cửa, đón Lý Tri Ngôn vào, trong lòng nàng vẫn đang nghĩ đến chuyện của Ân Phong Tường.
"Tiểu Ngôn, dì hiện tại phải làm gì..."
Nghĩ đến việc muốn con trai trở về, trong lòng nàng liền cảm thấy căng thẳng không rõ.
"Bây giờ, dì gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn về ăn cơm chiều đi, chờ hắn về, ta sẽ nằm trong phòng ngủ của dì, dì quan sát một chút, ta sẽ bảo vệ dì trong bóng tối, bất quá, trong lòng ta cảm thấy hắn vẫn là tên súc sinh kia, lần này có lẽ là được lợi lộc gì đó mới trở về."
"Nhưng, ta cảm thấy dì nên cho hắn một cơ hội thử xem."
Hàn Tuyết Oánh khẽ gật đầu, nàng vẫn hy vọng con trai mình có thể hối cải làm người mới, làm người tốt.
Đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, Hàn Tuyết Oánh bấm số điện thoại của Ân Phong Tường.
"Alo."
"Con trai, con về ăn cơm chiều đi."
"Con về thì gõ cửa, mẹ sẽ mở cửa cho con."
Nói chuyện vài câu, Hàn Tuyết Oánh cúp điện thoại, tâm tình của nàng rõ ràng có chút sa sút, chuyện lần trước ở đỉnh núi, thật sự khiến nàng đau lòng đến cực hạn, cho dù là con trai ruột của mình, nàng cũng không thể tha thứ cho chuyện như vậy.
"Hàn a di, đừng nghĩ nhiều, chúng ta quan sát một chút, có lẽ hắn hối cải làm người mới."
"Ừm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận