Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 304: Cùng Ân Tuyết Dương nửa đường vụng trộm không cần (2)

**Chương 304: Cùng Ân Tuyết Dương Nửa Đường Vụng Trộm (2)**
"Lưu Tử Phong, loại hành vi này khẳng định phải trả giá thật lớn."
"Nhưng khi sự tình, người ta có thể thông cảm cho ngươi, nếu như vậy thì không sao."
"Không sai, Tư Tư, ta sai rồi, cầu xin ngươi tha thứ cho ta đi."
Lưu Tử Phong tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Muốn cầu Dư Tư Tư tha thứ cho chính mình.
"Tha thứ hay không tha thứ ngươi, phải nghe ba ba của ta."
"Ba ba ta nói tha thứ cho ngươi, vậy thì có thể tha thứ ngươi."
Dư Tư Tư căn bản không để lời nói của Lưu Tử Phong vào tai, nàng chỉ nghe Lý Tri Ngôn.
"Lý Tri Ngôn, tha thứ cho ta đi, ta biết sai rồi."
Lý Tri Ngôn không nhịn được cười, hắn biết, kế hoạch của mình đã thành công.
"Ta đem ngươi đưa đến chỗ Lý Mỹ Phượng ở mấy năm, sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa, ngươi cảm thấy thế nào."
Lưu Tử Phong lập tức gật đầu lia lịa.
"Ta đã biết, Ngôn ca, ta tất cả nghe theo ngươi!"
Lý Tri Ngôn cảm thấy rất hài lòng.
"Được, khuê nữ, chúng ta đi thôi."
"Lưu Tử Phong, chờ một lúc ta gửi địa chỉ, ngươi tự mình lái xe qua đó."
"Ta đã biết, Ngôn ca."
Nhìn Lý Tri Ngôn và Dư Tư Tư rời đi, giờ phút này, Lưu Tử Phong có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Chính mình cuối cùng đã an toàn.
Nếu Dư Tư Tư muốn bắt chính mình, vậy thì chính mình thật sự phải đi ngồi tù.
Lý Mỹ Phượng đối với mình cũng không tệ, mình đến đó ở mấy năm thì có làm sao.
Chuyện này cũng không đáng kể, nghĩ đến đây.
Lưu Tử Phong thậm chí có chút cảm kích Lý Tri Ngôn.
Rất nhanh, Lý Tri Ngôn gửi địa chỉ biệt thự ngoại ô của Lý Mỹ Phượng tới.
Điều này khiến Lưu Tử Phong cảm thấy, đây là một chuyện tốt.
Trong nhà mình mặc dù có tiền, nhưng mình chưa từng được ở biệt thự.
Nhưng hiện tại, mình có thể ở biệt thự.
Đến bên đó, không chừng còn được sống cuộc sống cẩm y ngọc thực!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Tử Phong không hiểu sao lại có chút mong đợi.
Lý Mỹ Phượng là bạn thân của mẹ, cũng coi như là người đã chứng kiến mình lớn lên, khẳng định sẽ đối xử tốt với mình.
Đến lúc đó mình còn có thể tranh thủ hưởng thụ cuộc sống, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện.
...
Đến bên ngoài quán rượu.
Dư Tư Tư mới cảm thấy sợ hãi.
Nàng ôm lấy Lý Tri Ngôn bắt đầu khóc lên.
"Làm ta sợ muốn chết, ba ba..."
Lý Tri Ngôn cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, khuê nữ dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ hài.
Hắn cũng nhẹ nhàng sờ tóc Dư Tư Tư an ủi nàng.
"Không sao, khuê nữ, ba ba đưa con về trường học."
"Vâng, ba ba..."
Chở Dư Tư Tư đến trường học xong.
Lý Tri Ngôn nhìn qua số tiền tiết kiệm của mình.
Lúc này đã lên đến 118.500.000.
Có thể nói là gia tăng tốc độ cực nhanh, để tiến tới mục tiêu 200 triệu.
"Buổi tối hôm nay đến nhà Ân chủ nhiệm."
Hai ngày nay không được gặp Ân Tuyết Dương.
Trong lòng Lý Tri Ngôn vẫn rất nhớ nhung, cuống quýt.
Giờ phút này, trong lòng Lý Tri Ngôn có một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu như mình nửa đường lén lút không dùng biện pháp.
Ân Tuyết Dương hẳn là không có cách nào phát hiện ra.
Nghĩ tới đây, nội tâm Lý Tri Ngôn cũng có chút ngứa ngáy.
Nhưng trước đó, hắn còn phải làm xong việc chính.
Hắn gọi điện thoại cho Lý Mỹ Phượng.
"Alo, Lý a di."
"Tiểu Ngôn, tìm a di có chuyện gì."
Lúc này, Lý Mỹ Phượng vừa vặn cho Lưu Tử Kiện uống xong bát cửu chuyển thần tiên canh.
Nhận được điện thoại của Lý Tri Ngôn, trong lòng bà ta cũng có chút hiếu kỳ.
"Lý a di, con có gửi cho người một người, Lưu Tử Phong, ngài cứ từ từ mà dạy dỗ hắn."
Nghe vậy, Lý Mỹ Phượng lập tức hai mắt tỏa sáng!
Lưu Tử Phong, giấc mộng của mình đã thành sự thật!
Lúc này Lý Mỹ Phượng cảm thấy, chuyện này giống như bánh từ trên trời rơi xuống.
Mình đã suy nghĩ rất lâu về việc này, mà vẫn không thực hiện được.
Thậm chí, khả năng thực hiện được nó cũng không có.
Nhưng bây giờ, giấc mộng đã hoàn toàn trở thành hiện thực.
Tất cả những điều này là nhờ có Lý Tri Ngôn.
Quen biết Lý Tri Ngôn thật sự là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời mình.
"Ta đã biết, tiểu Ngôn, sau này a di nhất định sẽ cảm tạ con."
"Con biết rồi, Lý a di, sau này có thể con sẽ thường xuyên tìm người đến chỗ ngài để dạy dỗ."
"Vậy thì tốt quá, hạnh phúc của a di, toàn bộ nhờ cả vào con."
Cùng Lý Mỹ Phượng trò chuyện một lát.
Lý Tri Ngôn lái xe đến khu nhà của Ân Tuyết Dương.
Đem xe dừng lại, Lý Tri Ngôn như thường ngày đi tới cửa nhà Ân Tuyết Dương, ấn chuông cửa.
"Ân a di."
Ân Tuyết Dương mặc đồ ngủ, thấy Lý Tri Ngôn tới.
Trên gương mặt xinh đẹp, ý cười ngọt ngào hoàn toàn không thể che giấu được.
Cảm giác này thật sự khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy nhiên, sau khi mở cửa.
Biểu cảm của Ân Tuyết Dương lập tức trở nên lạnh lùng, từ đầu đến cuối trong lòng nàng vẫn muốn tỏ ra nghiêm nghị trước mặt Lý Tri Ngôn.
Không muốn cho Lý Tri Ngôn cảm giác chinh phục được mình, như thế sẽ khiến nàng cảm thấy rất mất mặt.
"Tiểu súc sinh, sao ngươi lại tới đây."
Ân Tuyết Dương nói, có vẻ như rất ghét bỏ.
Đối với người phụ nữ mạnh miệng này.
Lý Tri Ngôn đã sớm triệt để quen thuộc, toàn thân cao thấp, chỗ nào của nàng cũng là nhuyễn ngọc ôn hương.
Chỉ có cái miệng là cứng rắn.
Lý Tri Ngôn nghĩ đến kế hoạch của mình.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Ân Tuyết Dương, nhịp tim của hắn cũng có chút tăng nhanh.
Nữ nhân này, thật sự là quá đẹp.
Ân chủ nhiệm có lẽ có điểm hư hỏng, nhưng nhan sắc và dáng người của nàng, lúc nào cũng có sức hấp dẫn lạ thường.
Đặc biệt là sau khi Lý Tri Ngôn đã triệt để chinh phục được nàng.
Hiện tại Ân Tuyết Dương trông càng thêm trẻ trung, xinh đẹp.
Điều này khiến Lý Tri Ngôn nảy sinh cảm giác, muốn cùng nàng trải qua những giây phút tiêu hồn thực cốt.
"Ân a di, ta đã nói rất nhiều lần."
"Nếu như ngài nhất định phải gọi ta là súc sinh."
"Vậy thì nên gọi ta là đại súc sinh."
"Dù làm súc sinh, ta cũng muốn làm một đại súc sinh."
Ân Tuyết Dương liếc mắt, dẫn Lý Tri Ngôn đi tới phòng khách.
"Tiểu súc sinh, muộn thế này đến chỗ của ta làm gì."
"Ân a di, ta chính là nhớ ngài a."
Nhẹ nhàng ôm Ân Tuyết Dương từ phía sau, Ân Tuyết Dương cũng cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Lý Tri Ngôn.
Điều này khiến cho nhiệt độ cơ thể của Ân Tuyết Dương cũng nhanh chóng tăng lên.
Cảm giác này, thật sự rất đặc biệt.
"Ngươi nhớ ta, ta mới không tin."
"Ta nói đều là thật, Ân a di, ta cảm thấy ngài nên tin tưởng ta."
Nói xong, Lý Tri Ngôn hôn lên gương mặt trắng nõn của Ân Tuyết Dương.
"Ân a di, ta nói đều là lời nói thật."
"Hai ngày nay trong trường học muốn nhìn thấy ngài quá khó khăn."
"Chủ nhật cũng không gặp ngài, một ngày không thấy, như cách ba thu."
(Một ngày không gặp, như cách ba thu: Ý nói nhớ nhung da diết, một ngày không gặp mà cảm giác như đã ba năm rồi.)
"Thời gian trôi qua lâu, ta đều nhớ ngài đến không chịu nổi."
Ân Tuyết Dương hừ một tiếng.
"Ai biết là cái nào của ngươi muốn ta."
"Đừng có dối trá như vậy."
"Sẽ chỉ khiến người ta chán ghét, trong trường học ngươi có Hàn Tuyết Oánh, Vương Thương Nghiên."
"Cả ngày vui vẻ không biết chán, ngươi còn nhớ ta sao?"
Ân Tuyết Dương nói giọng chua chát.
Lý Tri Ngôn nghe xong, không ngờ dấm tính của nữ nhân này lại lớn đến thế.
Nếu như nàng không có tính ghen tuông lớn như vậy.
Vậy thì hiện tại đã ở bên cạnh mình rồi.
"Ân a di."
"Các nàng nào có quan trọng bằng ngài."
"Ngài mới là người ta thật sự thích."
Lý Tri Ngôn vừa ôm Ân Tuyết Dương vừa nói.
Mặc dù Ân Tuyết Dương biết Lý Tri Ngôn đang nói dối, nhưng trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào.
"Ân a di, mấy ngày không gặp ngài, ta thực sự nhớ đến phát điên, trong mơ, ta đều muốn ôm ngài."
Nói xong, Lý Tri Ngôn từ phía sau áp đảo Ân Tuyết Dương lên trên ghế sofa.
Rồi nằm lên lưng của nàng.
"Thả ta ra, tiểu súc sinh."
Ân Tuyết Dương oán trách nói.
Sau đó, nàng lật người lại, nhưng vẫn bị Lý Tri Ngôn ôm chặt.
"Ân a di, ngài thơm quá, mùi trên người thật dễ chịu."
"Ta không nỡ buông ngài ra."
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Ân Tuyết Dương, Lý Tri Ngôn liền cúi xuống hôn.
"Thả ta ra, không cho phép hôn, hỗn đản, ô..."
Mặc dù nói như vậy.
Nhưng Ân Tuyết Dương lại thành thật đáp lại Lý Tri Ngôn, một đôi chân đẹp của nàng cũng quấn lấy Lý Tri Ngôn.
Nàng rất thích cùng Lý Tri Ngôn hôn môi.
Đối với tất cả những hành vi thân mật của Lý Tri Ngôn với mình.
Trong lòng của nàng đã hoàn toàn quen thuộc, đồng thời ngầm thừa nhận và tiếp nhận.
Lý Tri Ngôn muốn làm cái gì, thì làm cái đó, nàng đều sẽ không phản đối.
Một lát sau, hai người tách ra.
Lý Tri Ngôn nâng mặt Ân Tuyết Dương, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.
"Ân a di, ngài thật xinh đẹp."
"Không có phụ đạo viên của ngươi xinh đẹp."
"Vẫn là ngài xinh đẹp hơn, làn da càng đẹp hơn."
"Ân a di, sau này ngài có thể thường xuyên đến trường học không, những lúc ở trường tìm không thấy ngài."
"Ta sẽ cảm thấy mất mát, ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngài ở trường."
Những lời nói ôn nhu của Lý Tri Ngôn.
Khiến cho trong lòng Ân Tuyết Dương, cảm giác ngọt ngào không ngừng lan tỏa.
Lời nói của Lý Tri Ngôn, luôn thể hiện tình yêu nóng bỏng chân thành của hắn đối với mình.
Ân Tuyết Dương không tin Lý Tri Ngôn chung thủy.
Nhưng đối với sự chân thành của Lý Tri Ngôn, Ân Tuyết Dương thật sự chưa từng hoài nghi.
Nàng biết, thiếu niên này vì mình, thật sự có thể đánh cược cả tính mạng.
Hiện tại, hắn là người trên thế giới này, đối xử tốt nhất với mình, thích mình nhất.
"Phải không, ngươi thích a di như thế sao?"
"Đương nhiên, thiên chân vạn xác."
(Thiên chân vạn xác: chắc chắn, không thể sai.)
"Vậy, tuần lễ này ta đến nhà các ngươi làm gia sư, thăm hỏi gia đình nhé."
"Thăm hỏi gia đình?"
Lý Tri Ngôn có chút mộng mị.
Hắn không nghĩ tới, Ân Tuyết Dương lại đột nhiên nói ra như vậy.
"Đúng vậy, ta là chủ nhiệm lớp của ngươi, làm gia sư, đến thăm hỏi gia đình học sinh, không phải là rất bình thường sao, không hoan nghênh sao?"
Ân Tuyết Dương vừa sờ mặt Lý Tri Ngôn, vừa nói.
"Hoan nghênh, vậy lát nữa ta về nói với mẹ ta."
"Đến lúc đó, đến phòng ta, chúng ta sẽ làm gia sư, 'thăm hỏi gia đình' thật tốt."
Lời này khiến cho nhịp tim Ân Tuyết Dương bắt đầu tăng tốc.
Rõ ràng là nói chuyện rất bình thường, sao tim mình lại đập càng ngày càng nhanh thế này.
"Ân a di..."
Hô hấp của Lý Tri Ngôn có chút gấp gáp, hôn lên gương mặt xinh đẹp của Ân Tuyết Dương.
Lúc này, làm sao Ân Tuyết Dương có thể không hiểu ý của Lý Tri Ngôn.
"Ân a di, chúng ta sinh con đi."
"Ta muốn mang thai giúp ngài..."
Lý Tri Ngôn lại thăm dò, trong lòng hắn thực sự rất muốn Ân Tuyết Dương mang thai.
"Không được..."
Không nằm ngoài dự đoán, Ân Tuyết Dương lại cự tuyệt.
"Nhất định phải chú ý an toàn, làm tốt biện pháp..."
"Vâng, con biết rồi Ân a di..."
Lý Tri Ngôn quyết định len lén thực hiện kế hoạch của mình. (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận