Trọng Sinh 2010, Đồng Học Mụ Mụ Nhân Thiết Sập

Chương 143: Bao Huấn Văn chủ động cầu mũ, Lý Tri Ngôn đến kịp (3)

**Chương 143: Bao Huấn Văn chủ động đòi "đội mũ", Lý Tri Ngôn đến kịp (3)**
Vương Thương Nghiên tự lừa mình dối người trong nội tâm, nhiệt tình đáp lại Lý Tri Ngôn.
Bên cạnh hồ nhân tạo cũng có những cặp tình nhân khác đang hôn nhau, cho nên Lý Tri Ngôn và Vương Thương Nghiên ngược lại không quá mức gây chú ý.
Lúc này, có hai nữ sinh đi ngang qua chỗ này.
Vương Thương Nghiên khẩn trương, định đẩy Lý Tri Ngôn ra, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng ôm của hắn, đành tiếp tục cùng Lý Tri Ngôn hôn môi.
Hơn nữa còn lấy tay che mặt Lý Tri Ngôn.
Ít nhất, như vậy sẽ không bị người khác nhận ra mình là ai.
Lúc này, hệ thống phát thông báo nhắc nhở.
"Nhắc nhở, sau 3 phút nữa, Ân Tuyết Dương sẽ đi ngang qua hồ nhân tạo."
Đây là hệ thống nhắc nhở mình tránh đi.
Bất quá Ân Tuyết Dương trong lòng của mình không giống những a di khác.
Cho nên để cho nàng nhìn thấy cũng không sao, sau đó Lý Tri Ngôn càng thêm chuyên chú một chút.
Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên.
Hơn nữa càng ngày càng gần, Vương Thương Nghiên biết mình không có cách nào khiến Lý Tri Ngôn dừng lại.
Cho nên chỉ có thể tiếp tục sờ lấy khuôn mặt Lý Tri Ngôn.
Ân Tuyết Dương nhìn những cặp tình nhân đang hôn nhau bên cạnh hồ nhân tạo, tay trái không khỏi sờ vào ba ngón tay của tay phải.
Đợi lát nữa trở lại văn phòng, phải thả lỏng một chút mới được.
Bất quá, khi đi ngang qua bên cạnh Lý Tri Ngôn, Ân Tuyết Dương mới ý thức được, người trẻ tuổi đang hôn môi này là ai.
Người này lại là Lý Tri Ngôn!
Người trẻ tuổi mà chính mình ghét nhất kia.
Kể từ khi nhi tử nảy sinh mâu thuẫn với Lý Tri Ngôn, chính mình đã bắt đầu trừng trị hắn.
Nhưng không ngờ không những không thu thập được hắn.
Ngược lại vì một lần rơi xuống nước, thiếu hắn một cái nhân tình.
Nghĩ tới lần ở trong phòng làm việc, bản thân không có chút tôn nghiêm nào, Ân Tuyết Dương trong lòng căm phẫn không thôi.
Nội tâm của nàng đã sớm hạ quyết tâm phải thu thập Lý Tri Ngôn cho tốt.
Tiểu tử này, bây giờ lại ở đây cùng người khác hôn môi, cuộc sống của hắn sao lại thoải mái như vậy!
Thế nhưng rất nhanh, Ân Tuyết Dương có chút mơ hồ, bởi vì người phụ nữ trong ngực Lý Tri Ngôn không phải ai khác, mà là Vương Thương Nghiên, người đã 40 tuổi, tuổi tác có thể làm mẹ của Lý Tri Ngôn.
Trước đây nàng nhận thầu siêu thị của trường học, khâu ký tên vẫn là mình ký.
Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ân Tuyết Dương cũng hoài nghi không biết có phải mình nhìn nhầm hay không.
"Vương lão bản?"
Một câu "Vương lão bản", khiến Vương Thương Nghiên không khỏi đẩy Lý Tri Ngôn ra.
Trước đó nàng né tránh đều không dùng lực, lần này là thực sự không có cách nào "bịt tai trộm chuông" được nữa.
Trên gương mặt xinh đẹp đều là rặng mây đỏ ửng, Vương Thương Nghiên chà xát khóe miệng mình một chút.
Nàng không ngờ, mình cùng Lý Tri Ngôn hôn môi lại bị nữ nhân này nhìn thấy.
Ân Tuyết Dương ở trong trường đại học không dễ chọc.
Điểm này Vương Thương Nghiên trong lòng vô cùng rõ ràng.
"Ân chủ nhiệm."
"Hai người các ngươi?"
Ân Tuyết Dương nghĩ tới mình bị Lý Tri Ngôn chi phối.
Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khuất nhục.
Lý Tri Ngôn đáng chết này, lại khiến mình làm ra chuyện không có chút tôn nghiêm nào.
"Hài tử thích hôn môi, với tư cách trưởng bối, ta liền cùng hắn, để hắn vui vẻ một chút, không có ý gì khác."
Thời điểm này, Vương Thương Nghiên cũng không nghĩ ra lời giải thích nào khác.
Chỉ có thể đem những lời "bịt tai trộm chuông" của Lý Tri Ngôn và nàng ra nói.
Trong lúc nhất thời, Ân Tuyết Dương cũng có chút trầm mặc, chuyện hôn môi này rõ ràng là chuyện chỉ có nam nữ bằng hữu mới làm.
Lý Tri Ngôn và Vương Thương Nghiên, bộ dáng lại rất chuyên tâm, nhập tâm.
Rõ ràng là kiểu hôn môi sâu, hơn nữa tay Lý Tri Ngôn đã sờ gần đến mức khiến tất chân ở cặp đùi đẹp của Vương Thương Nghiên sắp tụt ra.
Nói hai người không có chuyện gì đó, ai mà tin được chứ......
Lý Tri Ngôn không phản ứng Ân Tuyết Dương, nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của Vương Thương Nghiên.
Lý Tri Ngôn lại hôn lên.
Vương Thương Nghiên rất muốn kháng cự, nhưng sau khi Lý Tri Ngôn bắt đầu hôn, nàng chính là thân bất do kỷ.
Kỹ thuật hôn của đứa nhỏ này, bây giờ thực sự là càng ngày càng thuần thục rồi, dưới sự chỉ bảo của mình, hắn quả nhiên là trưởng thành nhanh vô cùng.
Ân Tuyết Dương siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nàng không ngờ hai người kia lại dám hôn môi ngay trước mặt mình lần nữa.
Nàng trực tiếp nhanh chân rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.
Tên Lý Tri Ngôn này quả nhiên không phải là một kẻ tầm thường, khắp nơi lưu tình.
Mình nhất định phải trừng trị hắn cho tốt!
Cho hắn biết sự lợi hại của mình!
......
Hai người hôn môi rất lâu, sau đó, Vương Thương Nghiên mới cùng Lý Tri Ngôn tay nắm tay trở về phía trước siêu thị.
"Vương a di, ta đi trước."
"Ân, tiểu Ngôn."
Chủ động nhón chân lên, hôn lên môi Lý Tri Ngôn một cái.
Vương Thương Nghiên mới trở lại siêu thị.
Vào trong phòng nhỏ nằm xuống, Vương Thương Nghiên không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Chính mình lại dám hôn môi với Lý Tri Ngôn ngay trước mặt Ân Tuyết Dương, không chút kiêng kỵ hình tượng của mình.
"Gần đây ta đang làm những gì vậy chứ."
Mà lúc này, Ân Tuyết Dương đã trở lại phòng làm việc của mình.
Trở lại văn phòng, việc đầu tiên là khóa trái cửa văn phòng.
"Lý Tri Ngôn tên tiểu tử thúi này, thực sự là quá đáng."
"Vậy mà lại dám làm chuyện như vậy ngay trước mặt ta, đây là khiêu khích ta."
Ân Tuyết Dương cảm thấy Lý Tri Ngôn hoàn toàn không xem mình ra gì, hơn nữa mình còn thiếu hắn chín lần, mình muốn vứt bỏ hết tự ái mà không ngừng chủ động hôn.
Nghĩ vậy, Ân Tuyết Dương liền hận Lý Tri Ngôn đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên ghê tởm này, ngay khi Ân Tuyết Dương đang định thả lỏng một chút.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy!"
Ân Tuyết Dương âm thanh có chút nóng nảy.
Rõ ràng không có chút hảo khí.
"Mẹ, là con."
Nghe được là âm thanh của con trai bảo bối, Ân Tuyết Dương mới nguôi giận.
Trên thế giới này, người Ân Tuyết Dương yêu thương nhất chính là con trai mình.
Mở cửa ra, Ân Cường ngồi xuống ghế sa lon.
"Mẹ, Lý Tri Ngôn giành Tô Mộng Thần với con, khi nào mẹ có thể thu thập hắn?"
"Việc kia đã xử lý tốt và hủy bỏ rồi."
Ân Cường khi có chuyện, lúc nào cũng sẽ tìm mẹ mình để giúp tẩy sạch.
Muốn thu thập Lý Tri Ngôn, tự nhiên cũng giống vậy.
"Chuyện này, nhanh thôi..."
Ân Tuyết Dương trong lòng vẫn còn do dự, không biết dùng phương thức gì để thu thập Lý Tri Ngôn.
Trong lòng của nàng, Lý Tri Ngôn là người có thể tùy ý nàng nắm trong lòng bàn tay.
"Mẹ, con không chờ được, con sẽ tìm bạn bè trừng trị hắn."
"Chuyện này mẹ đừng nhúng tay vào trước."
Ân Tuyết Dương suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, dù sao với quan hệ của mình, cho dù có chuyện gì cũng có thể giúp nhi tử giải quyết.
Mà tên Lý Tri Ngôn này, đúng là phải hảo hảo thu thập một chút hắn.
Bằng không mà nói, cơn giận trong lòng mình thực sự khó mà tiêu tan.
Sau khi nói chuyện này với mẹ mình một lần.
Ân Cường rời khỏi văn phòng, trong lòng lên kế hoạch để cho Lý Tri Ngôn triệt để rời xa Tô Mộng Thần.
Hắn một ngày không rời xa Tô Mộng Thần.
Mình liền đánh hắn một trận, hai ngày không rời xa Tô Mộng Thần, mình liền đánh hắn hai trận!
Sớm muộn cũng sẽ đánh hắn đến mức nhìn thấy mình liền bỏ chạy!
Ân Cường rời đi, Ân Tuyết Dương lại khóa trái cửa, kéo rèm cửa.
Nằm xuống ghế sa lon, nhắm hai mắt lại.
Chính mình phải thả lỏng nghỉ ngơi một chút.
......
Thời gian nhiệm vụ của Lưu Mỹ Trân càng ngày càng gần.
Bất quá Lý Tri Ngôn không vội, hắn giờ phút này đang có hai mươi điểm hưng phấn.
Cho nên muốn đi tìm Khương Nhàn, hảo hảo thả lỏng một tí.
Đi tới tiệm bán quần áo, lúc này trong tiệm rõ ràng không có người nào.
"Tiểu Ngôn."
"Khương a di."
"Ngài có cảm thấy có dấu hiệu mang thai không?"
Lý Tri Ngôn vừa tới đã hỏi Khương Nhàn có cảm thấy dấu hiệu mang thai không, điều này khiến Khương Nhàn cảm thấy có chút buồn cười.
"Ngươi nha......"
"Không phải cứ cố gắng là có thể mang thai đâu."
"Hơn nữa mang thai cũng không có phản ứng nhanh như vậy, hai chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa."
"Tiểu phôi đản." (Đứa trẻ hư)
Khương Nhàn cảm thấy xưng hô "tiểu phôi đản" này rất phù hợp với Lý Tri Ngôn.
"Khương a di, ta đâu phải là tiểu phôi đản."
"Cho dù là đồ tồi, ta cũng là đại phôi đản, không phải, là cực lớn bại hoại."
Nói xong, Lý Tri Ngôn kéo cửa cuốn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận