Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 98: Chức nghiệp kỳ thủ là ngươi muốn làm liền có thể làm? ( bảy chương)

Chương 98: Chức nghiệp kỳ thủ là ngươi muốn làm liền có thể làm sao? ( bảy chương)
Thứ hai.
Du Thiệu ung dung đến tận lúc tự học buổi sáng kết thúc mới chậm rãi vào lớp, trước đó điểm hạnh kiểm cộng thêm còn chưa dùng hết, chủ yếu là một sự tùy hứng. Vừa vào lớp, Du Thiệu đã nghe thấy tiếng Chu Đức huyên thuyên lớn tiếng, mặt mày hớn hở điên cuồng khoe khoang với mọi người xung quanh.
“Lúc đó Du Thiệu trực tiếp đi một nước cờ, đối phương sợ đến mặt mày xám ngoét, miệng ú ớ không nói được gì, thật có thể nói là long trời lở đất, kinh ngạc hết sức, chỉ có ta Giang Lăng Thẩm Dịch nhìn ra dụng ý chân thật trong nước cờ kia của Du Thiệu…”
Vừa thấy Du Thiệu bước vào lớp, ngay lập tức tất cả học sinh đồng loạt nhìn về phía Du Thiệu. Trình Mộng Khiết lúc này cũng nhìn Du Thiệu, vẻ mặt có chút phức tạp. Chu Đức nhìn Du Thiệu, đắc ý nhướng mày, tựa như muốn nói: “Huynh đệ, màn khoe mẽ này có đã khiến ngươi thoải mái chưa?” Du Thiệu im lặng liếc Chu Đức một cái, rồi đi đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống, mở cặp lấy sách giáo khoa ra.
"Huynh đệ, dạy ta chơi cờ."
Chu Đức sán lại, nói: "Ta muốn học chiêu Đại Tuyết Băng, ta đọc sách thấy nói, hình thế này vô cùng phức tạp, rất khó nắm bắt, ngay cả kỳ thủ chuyên nghiệp cũng phải nghe mà biến sắc, quá ngầu luôn!"
"Ít mà chơi chiêu Đại Tuyết Băng." Du Thiệu liếc Chu Đức, mở miệng nói.
"Vì sao?" Chu Đức trợn to mắt, nói: "Hình thế ngầu như vậy, đây chính là chiêu thức bản mệnh của ta đó!"
"Ngươi chơi game cũng thích chơi trò thể hiện kỹ năng, nhưng mà xem chiến tích 0/11/0, chẳng lẽ ngươi không nghĩ lại thử xem nguyên nhân là gì sao?" Du Thiệu hỏi ngược lại, "Mà lại chẳng phải trước đó ngươi nói thế tam liên tinh là bố cục bản mệnh của ngươi sao?"
"Khinh thường người khác hả?" Nghe vậy, Chu Đức lập tức tức giận nói: "Game là game, cờ vây là cờ vây, chiêu Đại Tuyết Băng này ta nhất định học cho bằng được, đợi khi nào ta học xong, xem ta có ngược ngươi không."
Du Thiệu liếc Chu Đức một cái, nhưng thấy Chu Đức vẻ mặt nếu không học được chiêu Đại Tuyết Băng thì thề không bỏ qua, cũng không nói gì thêm. Chiêu Đại Tuyết Băng tuy đã được AI tính toán hoàn toàn là không thể thành lập, nhưng đó là đối với kỳ thủ chuyên nghiệp, nếu chỉ là kỳ thủ nghiệp dư thì đánh Đại Tuyết Băng cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Mà điều quan trọng nhất là, trong một tháng qua, Du Thiệu phát hiện một chuyện khiến hắn còn khó tiếp nhận hơn cả việc nuốt phải phân. Đó chính là Chu Đức con hàng này, lại mẹ nó có chút thiên phú về cờ vây.
Rất nhanh, hai tiết học buổi sáng kết thúc, lại đến giờ thể dục giữa giờ. Một đám học sinh rời khỏi giảng đường, ồn ào kéo nhau ra sân, nhưng vượt quá dự đoán của tất cả mọi người là, hôm nay mãi mà không nghe thấy đoạn nhạc thể dục quen thuộc của toàn quốc. Lập tức, toàn trường tất cả học sinh đều không khỏi nhìn nhau. Loa hỏng rồi sao?
Không lâu sau, ông hiệu trưởng bụng phệ đi lên phía trước khán đài trên sân trường, cầm micro, mặt tươi cười mở miệng nói: "Các bạn học, im lặng một chút." Học sinh dưới đài lập tức im lặng, mặt đầy nghi hoặc nhìn hiệu trưởng.
"Ngay hôm kia, các bạn học Du Thiệu, Từ Tử Câm, Chung Vũ Phi của trường chúng ta, đại diện trường tham gia giải cờ vây đấu vòng tròn cấp trường trung học phổ thông lần thứ tám do Sở Giáo dục thành phố tổ chức, đồng thời thành công đoạt giải quán quân!" Hiệu trưởng cười nói: "Vì đoạt được quán quân của giải lần này, mỗi người trong ba bạn đều nhận được phần thưởng ba nghìn tệ từ Bộ Giáo dục, cùng với giấy khen 'Kỳ thủ thiếu niên ưu tú'!"
"Sau đây, chúng ta hãy cùng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh các bạn lên nhận thưởng!" Nghe hiệu trưởng nói, học sinh dưới đài lập tức xôn xao một mảnh.
"Ba nghìn tệ? Ngọa Tào, giải quán quân cờ vây cấp trường trung học phổ thông mà tiền thưởng nhiều thế?"
"Lời này của ngươi nói, giải cờ vây nào mà tiền thưởng không nhiều? Giải đấu chuyên nghiệp một tí đã là trăm vạn tiền thưởng, giải quốc tế tiền thưởng thậm chí còn hơn ngàn vạn, ba nghìn tệ này chẳng qua là gãi ngứa thôi?"
"Đây không phải là điểm mấu chốt, vấn đề là ta nghe nói Hoa Nam Tam Trung có hai người từng là thiếu niên xông đoạn đấy, vậy mà trường mình cũng có thể thắng sao? Trường ta mấy năm nay toàn bị loại từ vòng đầu rồi, lần này lại đoạt giải quán quân ư?"
"Du Thiệu cùng Từ Tử Câm chẳng phải là thắng Ngô Thư Hành tam đoạn rồi sao, dựa vào cái gì không thể thắng?"
"Nhường cờ bị ngươi ăn hả?"
"Không phải, có thể thắng được cả thiếu niên từng xông đoạn, chẳng phải là bọn họ có cơ hội trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp sao?"
"Nghe nói một khi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, có thể được trực tiếp cử đi học đại học hệ một?"
"Cử đi thì có gì hay, quan trọng là tiền đó! Ngươi có biết kỳ thủ chuyên nghiệp kiếm tiền thế nào không?"
"Không dễ đâu, trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp quá khó khăn, ta có bà con xa là chị họ, từ nhỏ đã học cờ ở đạo trường, nhưng định đoạn đã bảy năm, giờ còn chưa lên được, năm nay đã mười tám tuổi rồi."
Đám người nhất thời xôn xao, không ít người biết Du Thiệu đều ném ánh mắt về phía Du Thiệu, vẻ mặt kinh ngạc. Trong đám người, nghe hiệu trưởng nói, Du Thiệu cũng hơi bất ngờ, không ngờ tiền thưởng lần này lại được trao trực tiếp trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh như vậy.
"Du Thiệu, còn thất thần gì thế?" Lý Khang thấy Du Thiệu chậm chạp không di chuyển, không khỏi nhíu mày, mở miệng thúc giục: "Lên đài nhận thưởng đi chứ!" Du Thiệu lúc này mới hoàn hồn, gật nhẹ đầu, nhanh chóng lên đài, nhận lấy phong thư đựng tiền thưởng cùng giấy khen từ tay hiệu trưởng.
Rất nhanh, Từ Tử Câm, Chung Vũ Phi, cũng đều lần lượt bước lên đài, lần lượt nhận được giấy khen và tiền thưởng của mình.
"Sau đây, chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một lần nữa chúc mừng bạn học Du Thiệu, bạn học Từ Tử Câm, bạn học Chung Vũ Phi, đã giành được thành tích tốt trong cuộc thi, đồng thời hy vọng các bạn có thể không ngừng cố gắng!" Sau khi phát xong tiền thưởng và giấy khen, hiệu trưởng cầm micro, lần nữa nở nụ cười nói. Lập tức, tiếng vỗ tay vang dội khắp sân trường, trên mặt mỗi người mang đủ loại vẻ mặt, có hâm mộ, cũng có khinh thường, đương nhiên, ít nhiều cũng có chút chua chát.
Ba ngàn tệ, đối với một người trưởng thành mà nói, có lẽ không tính là gì, nhưng đối với một học sinh cấp ba đang đi học mà nói, đã không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn. Du Thiệu xuống đài, hiệu trưởng lại ở trên đài thao thao bất tuyệt thêm nửa ngày, cuối cùng mới kết thúc buổi tập giữa giờ hôm nay.
"Lão Du, hôm nay nhất định phải mời khách!" Giờ nghỉ giữa buổi vừa kết thúc, Chu Đức liền hung hăng mở miệng, rất có ý nếu không mời khách thì sẽ tuyệt giao.
"Đúng đúng đúng, mời khách! Lão Du cậu đúng là đáng ghét!" Trương Văn Bác cũng xông tới, không hề che giấu vẻ ghen tị trên mặt, mở miệng nói: "Tan học hôm nay, chúng ta đi net chơi năm đen, tiền internet nhất định phải bao!"
Buổi tối, cùng đám Chu Đức đã lâu rồi chơi năm đen xong, sau khi vui vẻ để thua liền bảy ván, Du Thiệu trở về nhà. Sau khi làm bài tập xong, Du Thiệu liền ngả người ra ghế sô pha, vừa xem tivi, vừa chờ Du Đông Minh cùng Thái Tiểu Mai về nhà. Đợi đến mười giờ tối, Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai mới cuối cùng về đến nhà, mở cửa liền bắt đầu cởi giày ở cửa.
"Ba, mẹ, hai người về rồi sao?" Nhìn thấy Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai về, Du Thiệu lập tức cất tiếng gọi.
"Ừm." Du Đông Minh vừa cởi giày vừa ngẩng đầu nhìn Du Thiệu, hỏi: "Lại đang xem tivi, làm bài tập xong chưa?"
"Xong rồi." Du Thiệu gật nhẹ đầu, rồi mở miệng nói: "Ba, mẹ, con muốn nói với hai người một chuyện."
"Sao vậy, đòi tiền sao?" Vừa nghe Du Thiệu nói vậy, Du Đông Minh dường như đã sớm dự liệu được Du Thiệu muốn nói gì, mở miệng hỏi: "Đòi tiền làm gì?"
"Không phải." Du Thiệu lắc đầu, do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Con muốn đi làm kỳ thủ chuyên nghiệp."
Nghe vậy, Du Đông Minh cùng Thái Tiểu Mai lập tức đều ngây người ra tại chỗ. Sững sờ một lúc lâu, Du Đông Minh cau mày, mở miệng nói: "Con sốt rồi hả? Nói cái gì vớ vẩn thế? Kỳ thủ chuyên nghiệp? Đó là thứ con muốn làm liền làm được sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận